Tuyệt Đỉnh Vô Tình Tuyết Lăng

Chương 123: Chương 123: Địch Thủ




Vừa đi vừa nghĩ tới chuyện của Tùng Viên, Hồng Tuyết không biết tự khi nào đã tiến vào ranh giới của Những vùng đất khác

Rốt cuộc, ta nên làm gì bây giờ?

Đột nhiên, một tràng tiếng cười khả ố vang lên, kèm theo đó là nguồn yêu khí không thể khinh thường

“Ha ha ha … Nhóc con … ngươi tới đúng lúc lắm … bụng ta đang đói đến cồn cào rồi đây...”

Từ trên trời cao, nam nhân đầu khỉ, thân người với 6 chiếc tai, cầm trên tay cây đại thụ đã vài trăm tuổi xuất hiện, giương ánh mắt hổ đói về phía Hồng Tuyết. Kẻ đó không ai khác chính là Lục Nhĩ Hầu

Hồng Tuyết khẽ nói, “Ngươi cút đi. Ta đang không có tâm trạng đùa vui với con khỉ mất đuôi như ngươi” rồi bước đi, coi như không thấy Lục Nhĩ Hầu

Dám sỉ nhục ta ư? Mẹ kiếp, tất cả chỉ tại ta gặp phải kẻ không nên gặp, nên mới mất đi 3 chiếc đuôi yêu quý của mình!!! Hại ta không dám gặp ai, kể cả Tử Hối!!!

Lâu ngày không liên lạc, không biết hắn ta giờ thế nào rồi?

Đúng vậy, Lục Nhĩ Hầu xuất hiện trước mặt Hồng Tuyết, chính là Lục Nhĩ Hầu ngày đó đánh nhau cùng phu phụ Khuynh Vũ, Yên Chi, tỷ muội Hồng Hoa, Hoàng Điệp và sau là huynh đệ Khuynh Đình, Khuynh Kỳ, tại bìa rừng ngoài Kỳ Anh trấn

“Nhóc con, ngươi đã quá coi thường ta rồi đấy!!! Chết đi!!!”

Cả giận mất khôn, Lục Nhĩ Hầu phang thẳng cây cổ thụ khổng lồ trên tay mình, về phía Hồng Tuyết, với toàn bộ yêu lực mình có

Nếu là ngày xưa, Hồng Tuyết có thể sẽ chẳng phải là đối thủ của Lục Nhĩ Hầu. Thế nhưng, mọi sự nay đã khác. Trải qua biết bao trận chiến, thực lực chàng đã tăng không ít, đi kèm với đó là kinh nghiệm chiến đấu ngày một dồi dào

Vậy nên, đối diện với Lục Nhĩ Hầu không biết kiềm chế cảm xúc, Hồng Tuyết có thể dễ dàng đánh bại nó bất cứ lúc nào!

Thế nhưng, lại có người không biết điều đó

“Con trai, cẩn thận”

Hồng Tuyết chỉ kịp thấy một thân thể nam nhân lao tới, ôm chầm lấy mình, che chắn cho mình trước đòn công của Lục Nhĩ Hầu

“Phụt”

Khuôn mặt non nớt, trắng trẻo của Hồng Tuyết chợt nhuốm đỏ trong sắc máu tanh tưởi

“Ngươi … ngươi …”

Tùng Viên lấy tay, run run cố sức lau đi vết máu dọc ngang trên mặt chàng nhưng còn chưa kịp làm thì bàn tay ông ta đã vô lực rơi xuống

“Ha ha ha … ha ha ha … Ngu ngốc … Quả thật ngu ngốc … Hắn nghĩ hắn ta có thể đỡ một đòn của Lục Nhĩ Hầu ta ư??? Ha ha ha … Quả thực là ngu ngốc…”

Đó cũng chính là những câu nói cuối cùng của Lục Nhĩ Hầu. Vì chỉ tíc tắc sau, thân thể hắn đã bị chẻ đổi bởi Kim Hồn Kiếm của Hồng Tuyết

Nhìn đôi mắt trợn trừng mở lớn của Lục Nhĩ Hầu, Hồng Tuyết không nói gì, quay sang nhìn Tùng Viên bất tỉnh nhân sự rồi dùng bùa, kết thành chiếc võng mang ông ta về lại Tần phủ, trước đó không quên cho uống viên đan dược được Dạ Nguyệt chuẩn bị từ trước để bảo toàn tính mạng

Lại một ngày nữa qua đi

Đôi mắt nhắm chặt của Tùng Viên cuối cùng cũng chịu mở

Mặc cho đau đớn lan tràn toàn thân, Tùng Viên gắng sức ngồi dậy, đảo mắt xung quanh kiếm tìm dáng hình con trai mình nhưng chẳng thấy

Lo sợ có điều bất trắc xảy đến với Hồng Tuyết, Tùng Viên vùng dậy, định bước xuống giường nhưng rồi ngã quỵ trên nền gỗ lạnh lẽo

Đúng lúc đấy, cửa phòng mở. Dáng hình nhỏ bé của ai đó xuất hiện, trông thấy cảnh đấy liền nhanh chóng lao tới đỡ Tùng Viên lên giường

“Ông còn chưa có bình phục, sao không chịu nghỉ ngơi, xuống giường mà làm gì?”

Tùng Viên lặng im không đáp và rồi bất chợt, ôm chầm lấy Hồng Tuyết, “Con trai ta … con vẫn bình an … ta … ta mừng quá … con quả thật vẫn bình an …”

“Cái gì mà bình an với chả không bình an? Ông nhìn lại ông đi, thế này có gì mà mừng cơ chứ?”

“Chỉ cần con không bị sao, có bị thế này, hay bị hơn thế, ta cũng đều cam lòng! Con trai, con không biết, bản thân con có ý nghĩa thế nào với ta đâu?”

Tuy ngoài mặt, một chút biểu hiện khác thường cũng không có, nhưng thâm tâm Hồng Tuyết chậm rãi xuất hiện biến hóa

Đã từ lâu, từ lâu lắm rồi, chàng khao khát một mái ấm gia đình, khao khát một người cha, một người mẹ đúng nghĩa

Và rồi, chàng đã có được điều đó, khi thành thân với Dạ Cơ, khi được nhạc phụ giao cho việc kinh doanh, coi chàng không khác gì đứa con thân sinh của mình

Nhưng, sự đời trớ trêu, chỉ trong một tíc tắc, mọi thứ đều tan biến như bọt biển

Sau này, tuy đã được trùng phùng với Dạ Cơ, có được hài nhi Phụng Nhan nhưng thẳm sâu trong tim chàng vẫn tồn tại một khoảng trống

Khoảng trống về người cha, về người mẹ chàng chưa một lần gặp mặt

Khoảng trống về việc được làm “một người con”

Điều đó những tưởng sẽ mãi là không thể … cho tới khi Tùng Viên xuất hiện

Dẫu cho ta không thật sự là con trai ông ta …

Dẫu cho con trai ông ta … đã chết từ lâu …

Nhưng … chẳng phải chính chủ nhân cũng nói đó sao???

Nói dối, đôi khi cũng không phải, một việc xấu…

Nhất là khi nó không làm hại tới ai cả…

“Ch … cha …”

Thân thể run run, khuôn mặt rưng rưng vì hạnh phúc, Tùng Viên không dám tin vào tai mình nữa, “Con trai … con … con vừa gọi ta … gọi ta … là gì …?”

“Cha!!!”

Vừa nói, Hồng Tuyết vừa lao tới ôm chầm Tùng Viên, nức nở như một đứa trẻ

“Con trai!!!”

Tùng Viên thì có khác gì cơ chứ? Hai người cứ vậy, ôm nhau, khóc hết nước mắt, mặc cho thời gian cứ thế trôi đi

--------------------------------------

Ai có thể ngờ rằng, chỉ trong một thời gian ngắn, cả Tần phủ rộng lớn chỉ còn lại Tần Lịch, Tần Kính và Hoàng My. Sau thời gian xa cách, Tần Khải Quân quyết định cùng Tần Bách Kiến chu du thiên hạ, bỏ lại sau lưng danh vọng cùng tiền tài, khiến cho không biết bao nhiêu nữ nhân tan vỡ con tim

Phụ tử Tần Bách Kiến rời đi chưa được bao lâu, tình hình sức khỏe của Tần Hằng đột nhiên chuyển biến xấu, khiến chàng nhanh chóng giã từ cõi đời. Quá mức đau buồn trước cái chết của con trai út, Tần Long Sắc suy sụp tinh thần và rồi cưỡi hạc về trời

Trước bi kịch không ai tiên liệu trước này, Đoạn Tuyết Lăng liền đứng ra, cùng với Tần Lịch thu xếp mọi chuyện ở Tần gia đâu vào đấy rồi mới trở về Đoạn gia, củng cố thêm quan hệ của liên minh chống tổ chức chữ Vô

Cuối cùng, sau bao ngày chậm trễ, Tuyết Lăng cùng mọi người về nhà, mang theo Khải Quân, người đã từ bỏ họ Tần, cùng với Vệ Khúc Uyển Sa trong nhẫn giới. Trước khi đi, Tuyết Lăng không quên ghé qua thăm Tần Lịch, tiện thể hỏi xem ông ta có biết gì về xích bạc hay không. Đáng tiếc, cũng như nàng, Tần Lịch cũng hoàn toàn mờ tịt về nó. Người duy nhất có khả năng biết được, là Tần Long Sắc, nay đã hóa hồn ma

Việc đầu tiên Tuyết Lăng, khi đặt chân về Đoạn phủ, chính là tới thăm hỏi phụ mẫu, đại ca, nhị ca và đại tẩu mình. Không muốn mọi người lo lắng, nàng giấu nhẹm sự thật về những chuyện xảy ra tại Tần phủ. Trò chuyện cùng họ xong, Tuyết Lăng liền đi gặp Giang Luân Khánh Tước

Do qua mong nhớ Khánh Tước, Tuyết Lăng không hề nhận thấy thân nhân nàng dường như muốn nói với nàng điều gì đó nhưng rồi lại thôi

Trong khoảng thời gian đi xa, một phần là muốn Khánh Tước có cơ hội gần gũi với gia đình nàng, một phần là muốn chàng thích nghi dần với cuộc sống bên ngoài, Tuyết Lăng đã thuyết phục mọi người cho chàng ở lại Đoạn phủ, ở ngay trong chính phòng nàng

Người trong Đoạn gia, có ai không biết Khánh Tước là ai? Quan trọng thế nào với Tuyết Lăng đâu? Hơn nữa, con người chàng lại nhân hậu, thật thà, ngoại hình sáng sủa, không có điểm gì đáng chê trách. Thế nên, mọi người đều đồng ý với đề nghị của Tuyết Lăng

Mở cửa bước vào, trong lòng Tuyết Lăng ngập tràn hạnh phúc

“Khánh Tước, ta về rồi đây”

Trên giường, nam nhân với mái tóc trắng tựa ngọc, da trắng tựa tuyết những đường nét như điêu như họa, bạch y xộc xệch, đang bị thân thể nữ tử có dáng lưng mảnh khảnh ôm chầm lấy, với đôi bàn tay thăm dò từng tấc da thịt chàng

“An An cô nương … Dừng … dừng …lại … dừng lại …”

“Đừng ngại … Tước Tước … đừng ngại … Ta đảm bảo … một lúc sau, chàng sẽ … cảm thấy khá hơn …”

Đứng trước cảnh tượng lả lơi phong tình, Tuyết Lăng mỉm cười, bình tĩnh cất lời, “Thật sự là một quang cảnh náo nhiệt”

Lúc này đây, đôi nhân vật chính nằm trên chiếc giường của Tuyết Lăng mới nhận ra sự có mặt của nàng. Giang Luân Khánh Tước đẩy mạnh người nữ tử tên An An ra, chạy về phía Tuyết Lăng với gương mặt đỏ bừng, toan lên tiếng giải thích thì được nàng ra hiệu im lặng

An An đứng thẳng dậy, chỉnh trang lại y phục, đầu tóc rồi nhìn thẳng Tuyết Lăng cất lời, “Cô nương chính là Tuyết Lăng?”

Da trắng, môi mọng, ngũ quan thanh tú cùng với những đường nét cơ thể chỗ cong cần cong, chỗ thẳng cần thẳng, Tuyết Lăng không thể không nói, nữ tử trước mắt quả thực cũng là một mỹ nhân

“Đúng vậy. Ta chính là Tuyết Lăng. Cô nương là An An? Cho hỏi, cô nương có quan hệ thế nào với Khánh Tước nhà ta?”

Thái độ bình tĩnh đến mức đáng sợ của Tuyết Lăng làm cho An An không thể ngờ được. Mấy ai trên thế gian này có thể bình tĩnh đến vậy, khi chứng kiến nam nhân mình yêu đang cùng với nữ nhân khác … trên chính chiếc giường của mình cơ chứ?

Nàng ta, quả thực, không hề tầm thường

“Đúng vậy, ta tên An An. Còn về phần quan hệ giữa ta và Tước Tước … cô nương cũng thấy rồi đấy … chúng ta vô cùng THÂN THIẾT”

Hai tiếng thân thiết được An An cố tình nhấn mạnh cốt là để chọc giận Tuyết Lăng nhưng tiếc thay, khuôn mặt nàng vẫn như vậy, không hề thay đổi một chút cảm xúc

“Nếu nói như An An cô nương, thì ta và Khánh Tước còn THÂN THIẾT hơn thế nữa cơ. Dù sao cũng cám ơn cô đã giúp ta và Khánh Tước của ta làm ấm giường. Còn giờ, nếu đã xong việc của mình thì xin phép, ta không tiễn”

“Cô … Được, hôm nay ta về, ngày khác khi có việc, ta sẽ lại đến”

“Thứ lỗi không tiễn!”

An An liền rời đi, không quên trước đó gửi tặng Khánh Tước nụ hôn gió, khiến cho khuôn mặt chàng ta tái dần đều cho tới khi trắng bạch không khác gì tờ giấy

Khi chỉ còn lại hai người trong phòng, Tuyết Lăng ngồi xuống, lấy từ ngọc lâu ra tách trà, chậm rãi thưởng thức với đôi mắt nhắm nghiền

Một mảng im lặng bao trùm không gian

Không biết bao lâu trôi qua, rốt cuộc, Giang Luân Khánh Tước cũng mấp máy môi, “Tuyết Lăng … chuyện vừa rồi … chuyện vừa rồi … không như nàng nghĩ đâu … Ta thề có trời đất chứng giám … ta và An An là hoàn toàn trong sạch …”

Tuyết Lăng mỉm cười tươi tắn, “Thật ư?”

Giang Luân Khánh Tước gật đầu lia lịa, “Thật vậy!!! Thật vậy!!!”

Đặt chén trà xuống bàn, Tuyết Lăng nói, “Được. Vậy ta tin chàng. Khánh Tước, rốt cuộc, nữ tử tên An An đó là ai?”

Thông qua lời kể của Giang Luân Khánh Tước, Tuyết Lăng cũng hiểu được mọi sự diễn ra trong khi nàng đi vắng. Ngày đấy, khi cùng với Khởi Tân và Tuấn Khởi dạo chơi, Khánh Tước vô tình đỡ lấy An An khi nàng bị ngã từ trên ngựa xuống. Những tưởng mọi chuyện đến thế là kết thúc, ai ngờ, kể từ đó, An An coi Khánh Tước là chân mệnh thiên tử của lòng mình, đeo bám chàng, quyết tâm biến chàng thành trượng phu mình, dẫu chàng đã không dưới một lần nói bản thân đã có ý trung nhân

Dẫu vậy, An An vẫn không chịu bỏ cuộc. Nàng ta thậm chí còn dựng lều trại ngay ngoài cửa Đoạn phủ, cứ mỗi khi có cơ hội là lại lẩn vào Đoạn gia, tìm đến gặp Khánh Tước. Hôm nay cũng giống vậy. Khác chăng là lần này nàng ta mạnh bạo hơn, dẫn tới việc … như nãy Tuyết Lăng nhìn thấy

Với bản tính nhân hậu của mình, Khánh Tước sao có thể phũ phàng từ chối An An? Đôi khi, vì sợ nàng ta tổn thương, chàng còn hạn chế nói những từ ngữ làm nàng ta đau khổ. Đó cũng chính là lý do chính, An An tin rằng bản thân, chỉ cần cố gắng, sẽ một ngày có thể khiến chàng yêu mình

Khánh Tước im lặng quan sát sắc mặt của Tuyết Lăng, nhận thấy nàng trước sau như một, không hề đổi khác, liền ngập ngừng nói, “Tuyết Lăng … ta thề những điều trên ta nói là sự thật … Nàng có thể lên tiếng được không? Đừng im lặng như này nữa…”

“Lại đây…”

Lao đến vòng tay rộng mở của Tuyết Lăng, tảng đá đè nặng trong tâm khảm Khánh Tước rốt cuộc cũng được hạ xuống. Chàng biết, là Tuyết Lăng không hề giận chàng, là Tuyết Lăng thật sự, thật sự tin tưởng chàng

Khánh Tước đang định mở lời thì đôi môi chàng bị Tuyết Lăng khóa chặt. Còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thân thể chàng đã bị Tuyết Lăng dùng phép vứt lên giường một cách vô cùng nhẹ nhàng. Y phục mở toang, để lộ cả tòa thiên nhiên nõn nà, không chút tỳ vết

Bờ má Khánh Tước đỏ bừng, “Tuyết … Tuyết Lăng … nàng … nàng …”

Tuyết Lăng nói, “Những nơi nào An An chạm vào, hãy để ta thanh tẩy hộ chàng” rồi cúi xuống, hôn lên từng tấc da thịt trắng hồng của Khánh Tước

Cửa phòng một lần nữa lại mở toang

“Mẹ … mẹ có đấy không? Con có chuyện cần nói với mẹ”

Giọng nói của Thế Thành khiến cho Tuyết Lăng ngay lập tức dừng toàn bộ động tác. Nàng sao có thể ngờ rằng, con trai nàng sẽ xuất hiện ngay lúc này, khi nàng đang … cơ chứ???

Khánh Tước nhanh chóng cài lại vạt áo, xuống giường đi ra ngoài trước ánh mắt mang hình viên đạn của Thế Thành

Tuyết Lăng ngượng ngùng, ho khan hai tiếng rồi cất lời, “Thành nhi, con có chuyện gì quan trọng sao?”

Thế Thành đơ người giây lát rồi đáp, “Phải rồi … Ngoài cửa Đoạn phủ, con thấy có một túp lều không biết từ đâu xuất hiện. Hỏi mọi người thì tất cả đều lảng tránh, không muốn trả lời. Con sợ có điều bất ổn nên muốn nói cho mẹ biết”

“Chuyện đấy, mẹ biết rồi. Thành nhi, còn việc gì nữa không?”

“Mẹ, trước khi rời khỏi Tần gia, Đán Kỳ Anh có đưa cho Khải Quân một lá thư, nhờ gửi mẹ”

Thế Thành nói xong câu liền lấy từ tay áo phong thư niêm phong cẩn thân đưa cho Tuyết Lăng rồi rời phòng. Chỉ còn lại một mình giữa căn phòng rộng lớn, Tuyết Lăng không khỏi xấu hổ khi nhớ lại hành động táo bạo khi nãy của mình

Thật là … Ta nghĩ cái gì vậy chứ???

Ôi!!! Lại còn bị Thành nhi nhìn thấy nữa chứ???

Thật là … thật là cả giận mất khôn mà!!!

Chết mất!!! Ta chết mất thôi!!!

Một lúc lâu, lâu sau, khi cũng đã bình tĩnh lại, Tuyết Lăng bắt đầu suy nghĩ về chuyện người nhân tạo. Để có thể tạo nên một sinh linh, cái giá người đứng đằng sau phải trả không nhỏ. Để tạo ra yêu quái, như nàng với Dạ Nguyệt, với Dạ Cơ, với Bạch Băng, như Lữ Nhiên với hai yêu quái mình rắn, cánh dơi, như bất kỳ pháp sư nào trên thế gian này, họ phải chịu sự tổn thất ghê gớm về tâm lực, thậm chí, trong thời gian ngắn, sức mạnh còn bị thuyên giảm đáng kể

Còn tạo ra người ư? Cái giá đó e sẽ còn đắt hơn gấp trăm, gấp nghìn lần!!!

Nhưng khác với tạo yêu, tạo người dường như có những hạn chế nhất định

Nhìn lại tất cả những người nhân tạo bản thân từng gặp, Tuyết Lăng chợt nhận ra một điểm chung. Chúng đều là bản sao của một ai đó. Hồng Tuyết là bản sao của tổ sư Đán Kỳ Anh, Doanh Tàng, Hạ Vĩnh hiện tại là bản sao của chúng ngày xưa, và tất nhiên là 3 kẻ họ Tần ngày đó tại sinh nhật Khải Quân

Như vậy, chẳng nhẽ, kẻ tạo ra người nhân tạo, không thể tạo ra một con người hoàn-toàn-mới, người chưa từng hiện diện trên nhân gian này?

---------------------------------

Tuyết Lăng đã về, Khánh Tước sao có thể ở cùng phòng với nàng? Thật ra, Tuyết Lăng vốn chẳng hề câu nệ chuyện đấy. Vì ngủ cùng phòng chứ có phải ngủ cùng giường đâu mà ngại? Nhưng thân nhân nàng thì không, nên Khánh Tước đành phải chuyển qua ở cùng nhị Khởi Tân nàng

Kể cũng lạ, tuy mới chỉ quen biết nhưng Khánh Tước và Khởi Tân lại vô cùng thân thiết, thân thiết đến mức khiến cho Tuấn Khởi đôi lúc không khỏi có chút ngấm ngầm ghen tỵ

Sáng hôm sau, khi vừa mới tỉnh giấc, Tuyết Lăng đã nghe thấy giọng nói vô cùng quen thuộc của Tiểu Cúc, a hoàn cận thân của mẫu thân mình

“Tiểu thư, người có khách”

“Ta biết rồi”

Đáp lời, Tuyết Lăng rời giường, để Hoàng Điệp chỉnh trang đầu tóc, y phục như mọi lần rồi ra khỏi phòng. Đột nhiên, như nhận ra có điều không ổn, nàng quay người nói, “Hoàng Điệp, ngươi có chuyện gì khó nghĩ ư?”

Hoàng Điệp thoáng chút giật mình nhưng rồi, chút cảm xúc đó nhanh chóng bị che lấp bởi nụ cười đoan trang, duyên dáng của nàng, “Tiểu thư, em không sao. Người đừng lo lắng. Nếu có chuyện gì, em sẽ nói với người”

“Hoàng Điệp, khi nào ngươi cần, bất kể là giờ nào khắc nào, ta cũng sẽ im lặng ngồi nghe ngươi nói, ngươi biết điều đấy, đúng không?”

Thân ảnh Tuyết Lăng đã chẳng còn nhưng lời nàng nói vẫn văng vẳng mãi bên tai Hoàng Điệp không dứt

Và rồi Hồng Hoa xuất hiện, ôm chầm lấy nàng

“Tỉ tỉ, muội … muội có nên nói cho tiểu thư biết … biết chuyện khi xưa không???”

“Muội muội, ta … ta thật sự không biết việc nên làm là gì nữa … Ta thật sự không biết???”

Đến hoa viên, đắm mình trong muôn vàn sắc hoa rực rỡ, dưới ánh nắng vàng ươm, nhuộm cả một khoảng sân rộng lớn, Tuyết Lăng chỉ thấy, một nam nhân với làn da như ngọc, ngũ quan thanh tú đang đứng yên, khóe môi chợt khẽ mỉm thấy khi ánh mắt dừng lại trên người nàng

“Tuyết Lăng, lâu rồi không gặp, nàng vẫn mạnh khỏe chứ?”

“Hy Đạt, ta vẫn bình thường. Còn chàng thì sao? Mọi thứ ở Vỹ Đồ vẫn bình thường chứ?”

“Từ sau khi chúng ta lập thành liên minh chống tổ chức chữ Vô, có gì không bình thường cơ chứ? Tuyết Lăng, hôm nay ta tới, là muốn nhờ nàng một chuyện”

“Hy Đạt, giờ chàng đã là quân vương của một nước, nói chuyện cần gì phải giữ lẽ như vậy? Chàng đừng quên, ngoài cái danh nghĩ liên minh quân chủ hữu danh vô thực kia ra, ta chỉ đơn thuần là một nữ nhân bình thường. Không hơn không kém”

Trong mắt Hy Đạt, từ cái ngày gặp nàng tại Vỹ Đồ, chứng kiến năng lực của nàng trên sàn sát hạch pháp sư, lần hội ngộ bất ngờ tại Pháp Sư hội và khi nàng một tay đánh bại Hạ Vĩnh, Tuyết Lăng như một đỉnh núi cao cao tại thượng, đỉnh núi mà dẫu cho cả đời này chàng có cố gắng tới đâu chăng nữa, vẫn chẳng thể chinh phục

Trước Tuyết Lăng, chàng nhỏ bé đến đáng thương, nhỏ bé đến cùng cực. Trước là thái tử cũng vậy, sau là quân vương cũng thế. Đâu có gì đổi khác

Lẵng Hy Đạt mỉm cười, “Tuyết Lăng, nàng có thể … giúp ta truy tìm tung tích … nữ tử thật sự của song thân ta không?”

Tuyết Lăng nhíu mày, “Hy Đạt, sao tự dưng, đang yên đang lành, chàng lại muốn nhờ ta tìm kiếm ả? Chẳng nhẽ, ở Vỹ Đồ xuất hiện những tin đồn không có lợi cho chàng ư?”

Lẵng Hy Đạt nhẹ lắc đầu, “Không phải. Ta chỉ là muốn bù đắp cho nàng ta. Tuyết Lăng, nàng biết rồi đấy, những thứ ta có, vốn là của nàng ấy. Vậy nên, ta hy vọng, ít nhất ta cũng có thể mang lại cho nàng ấy một cuộc sống vàng son, vô lo vô nghĩ nơi hoàng cung Vỹ Đồ. Tuyết Lăng, nàng nói, ta có phải … quá mức bao đồng không?”

Tuyết Lăng nắm lấy bàn tay Lẵng Hy Đạt, đồng thời nhìn sâu vào đôi con mắt của chàng, nơi ngập tràn quyết tâm không gì có thể lung lay, “Hy Đạt, chỉ có những người lương thiện như chàng mới để tâm đến những việc này. Được, ta đồng ý với chàng. Không cần biết là mất bao lâu, ta nhất định sẽ tìm ra người con gái ấy. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Ta nhất định sẽ cho chàng một đáp án!”

“Thật vậy ư?”

Lẵng Hy Đạt vui sướng ôm chầm lấy Tuyết Lăng. Nhưng rồi, nhận ra bản thân có chút thất thố, Lẵng Hy Đạt nhanh chóng buông nàng ra, nét mặt cũng vì vậy có đôi chút không được tự nhiên

“Tuyết Lăng … ta … ta …”

Tuyết Lăng lắc đầu, “Không sao. Đúng rồi, nhân tiện chàng có ở đây, ta cũng muốn nói chuyện này với chàng”

“Đó là chuyện gì vậy?”

“Chuyện về Tùng Viên!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.