Mưa tuôn xối xả, thấm đẫm cả không gian rộng lớn
Ngồi trong mái nhà hang động nơi lưng chừng núi, bỏ ngoài tai tiếng thác nước ầm ầm đổ, nam nhân nhắm chặt mắt, khẽ đưa những ngón tay thon thả, trắng trẻo, tinh tế của mình khơi gợi nên những thanh âm nhẹ nhàng trên cây đàn chanh bằng gỗ
Nước da trắng hồng không chút tì vết, đôi môi đỏ mọng tựa đóa hồng mùa
xuân, mi mắt cong dài tựa liễu rủ, mái tóc bồng bềnh thanh nhã như mặt
trăng, phục y đơn giản chỉ một màu trắng, những tưởng sẽ khiến cho dung
nhan chàng trở nên nhạt nhòa, nhưng không, hòa quyện cùng với sắc trắng
của tóc, cùng ngũ quan bẩm sinh hơn người, chàng như một vị thiên thần
từ trời cao hạ phàm, làm cho muôn vàn tinh tú trên bầu trời đêm, làm cho hàng vạn tia sáng le lói của đom đóm quanh quẩn, ngượng ngùng, không
dám đối diện
Khuôn mặt chàng hiện lên như một bức tranh phong cảnh tuyệt mĩ, thứ
tuyệt phẩm cả một đời họa sư cố gắng, dốc hết tâm huyết, dốc hết sức
lực, dốc cả sinh mạng, cả tâm hồn mình họa nên
Giữa muôn trùng hạt mưa rơi, giữa từng nốt nhạc du dương êm ái, một thân ảnh nhẹ nhàng, trắng xóa từ trên trời cao rơi xuống
"Bùm"
Sự tĩnh lặng, thư thái của cảnh vật hoàn toàn bị phá vỡ
Nam nhân kinh ngạc mở mắt ngọc, "Có chuyện gì vậy?" rồi từ trong động đá, lấy ô che đầu đi ra giữa màn mưa
Nước cuồn cuộn chảy, hung hăng như muốn nhấn chìm thân hình nữ nhân trong tà bạch y xuống tận đáy sâu
Nàng là ai?
Khuôn mặt nhợt nhạt, lộ rõ vẻ khổ đau, cộng thêm nhan sắc tuyệt trần vốn có, làm cho nam nhân bất giác cảm thấy cõi lòng dâng lên một trận tang
thương
Nàng rốt cuộc đã hứng chịu chuyện gì mà trở nên khổ sở như thế này?
Nam nhân khó nhọc đặt nàng lên lưng, lê từng bước về động đá, nơi chàng
bao năm nay sinh sống. Đến nơi, nhẹ nhàng đặt nàng lên trên chiếc giường tự chế từ đá và lá cây, nam nhân ngồi xuống hổn hển thở
Từ bé tới lớn, sức khỏe chàng luôn dừng ở mức đủ dùng
Tuy sống tại nơi hoang vắng, đồ đạc trong "nhà" chủ yếu là tự chế nhưng từ khi chàng bắt đầu có ý thức, chúng đã có sẵn tại đây
Từ bàn ghế, giường ... đến cả cây đàn chanh chàng dùng, mọi thứ đều không khiến chàng tốn chút sức lực nào cả
Hôm nay, lần đầu tiên trong đời nhìn thấy một người khác ngoài mình, lần đầu tiên cõng nàng trên lưng, chàng tuy mệt thở không ra hơi nhưng vô
cùng phấn khởi
Rốt cuộc, ta sẽ không phải, cô đơn nữa rồi
Nước mưa lạnh lẽo thấm vào người khiến cho nhiệt độ cơ thể nàng không ngừng tăng cao, bờ trán nóng bừng, hoa nhan rực lửa
"Không ổn! Giờ ta nên làm thế nào đây?"
Chợt nhớ tới những quyển sách vương vãi quanh chàng từ bé, trong đó từng đề cập rằng, cách nhanh nhất để giúp người khác hạ sốt, chính là để cho thân thể hai người, không chút ngăn cách, ghé sát vào nhau, truyền
nhiệt lượng dư thừa của người ốm sang người khỏe mạnh
Nam nhân nghĩ tới đây, không chút chần chừ liền trút bỏ toàn bộ xiêm y
trên người, làm lộ ra một tòa thiên nhiên ngọc ngà. Đi tới bên giường,
chầm chậm cởi bỏ từng lớp vải ướt sũng trên người nữ nhân, hong bên lửa, đến khi hai người đều không còn một mảnh vải, nam nhân mở rộng vòng
tay, ôm chầm lấy nàng, không quên đắp thêm một lớp chăn rồi từ từ chìm
vào giấc ngủ
Trong tòa biệt thự sang trọng, với diện tích lên tới vài nghìn m2, giữa
căn phòng chứa đầy nội thất xa xỉ, bé gái tuổi chừng 3 – 4 tuổi với thân hình xước xát, bầm tím khắp nơi ngoại trừ khuôn mặt lanh lợi, trắng
trẻo đang gục đầu vào hai gối, nức nở từng tiếng khóc thương tâm
Tại sao ... tại sao ... cha lại ghét ta đến vậy?
Tại sao ... tại sao ... mẹ lại không yêu thương ta?
Tại sao ... tại sao ... chị cả, anh hai ... đều xa lánh ta?
Tại sao ... tại sao ...?
Bé gái khóc, khóc mãi, khóc cho tới khi lồng ngực khó chịu, khóc cho đến khi sức lực cạn kiệt, khóc cho đến khi không thể khóc được nữa, đổi lại vẫn chỉ là một sự thờ ơ đến tuyệt đối. Không ai, không một ai tới, vỗ
về bé, an ủi bé, ôm bé vào lòng và nói với bé, đừng khóc nữa
Người thân bé đâu? Gia đình bé đâu?
Cớ vì sao, sống trong giàu sang, sống trong phú quý, bé lại cô đơn, lại khổ đau tới nhường này
Từ góc xa, bé trai nhỏ tuổi ngó nghiêng xung quanh một hồi, khi đã chắc
rằng không có một ai, liền nhanh chóng chạy tới bên bé gái, cất giọng an ủi
"Trương Tuyết, lão gia lại ... lại ... Nín đi ... đừng khóc ... có Thế Thành ở đây, Thế Thành sẽ bảo vệ bạn ... sẽ bảo vệ bạn"
Trương Tuyết ngẩng đầu nhìn Thế Thành, côi nhi được cha mình mang về,
người bạn duy nhất nàng có, nỗi đau trong lòng bất chợt thuyên giảm,
"Thế Thành, mình rốt cuộc đã làm gì sai? Tại sao mọi người ai cũng đánh
đập, xa lánh mình thế?"
Thế Thành lấy tay lau nhẹ hai hàng nước mắt trên gương mặt Trương Tuyết, "Cậu không làm gì sai hết. Nín đi, nín đi, Trương Tuyết"
Người đàn bà tuổi ngoài 50 với gương mặt hiền từ, phúc hậu trong trang
phục quản gia đi tới, xót xa nhìn hai đứa bé trước mặt, thở dài một
tiếng rồi nói, "Tam tiểu thư, người đừng buồn. Ta tin, rồi sẽ có một
ngày, 5 người nhà tiểu thư sẽ vui vẻ, hạnh phúc bên nhau"
Thế Thành nói, "Ngọc Giai, bà vừa đi đâu về thế? Có bà ở đây có phải
Trương Tuyết sẽ không phải khóc lóc đáng thương thế này rồi không?"
Ngọc Giai đáp, "Ông chủ vừa cho gọi bà, kêu là có việc cần gặp. Bà có
thể làm gì được đây? Thế Thành, lúc cháu tới đây không ai nhìn thấy đấy
chứ? Ngộ nhỡ ông chủ biết cháu lại trốn việc, cháu ..."
Thế Thành hùng dũng cất lời, "Cháu không sợ. Trương Tuyết, đừng khóc
nữa, nếu không ai yêu thương cậu thì còn có mình và Ngọc Giai. Ngọc
Giai, bà nói xem, đúng không?"
Ngọc Giai gật đầu, "Tiểu thư, người đừng buồn, lão có cái này hay lắm, người mà muốn xem không?"
Trương Tuyết nhìn Thế Thành, nhìn Ngọc Giai, nỗi buồn bã, nỗi ủy khuất
trong người hoàn toàn tan biến. Đúng vậy, ta còn có Thế Thành, còn có
Ngọc Giai, chỉ cần còn có hai người họ ở bên cạnh như lúc này, mọi
chuyện rồi sẽ ổn, rồi sẽ ổn mà thôi
"Ngọc Giai, bà muốn cho ta xem cái gì?"
Ngọc Giai hai tay nắm lấy Thế Thành, Trương Tuyết, chầm chậm đi về phía
căn phòng nhỏ của mình, "Tiểu thư không phải từng thắc mắc, khi còn trẻ, ta trông như thế nào sao? Lão vừa tìm thấy quyển album cũ của mình, đảm bảo sẽ khiến người phải ngạc nhiên"
Thế Thành nhìn khuôn mặt nhăn nheo như quả táo tàu của Ngọc Giai, ngờ
vực nói, "Xấu như bà, lúc còn trẻ chắc cũng chả khác bây giờ là bao.
Ngạc nhiên thế nào được?"
"Cháu ... Thế Thành, bà chiều cháu quá nên sinh hư, có phải không? Có muốn chiều nay một mình lau toàn bộ sảnh chính không hả?"
"Lêu lêu ... Yêu bà tức giận ... tức giận rồi ... Lêu lêu ..."
Thế Thành tinh nghịch chạy lên phía trước, hoàn toàn quên béng đi việc
định cho Trương Tuyết xem chiếc bớt kỳ lạ trên lưng mình, chiếc bớt cong cong nhìn thoáng qua không khác số 3 là mấy
Cửa số hé mở, gió mát thổi tới, tay áo Ngọc Giai bay bay. Trên cổ tay, 4 chiếc nốt ruồi bé xíu khe khẽ hiện, thứ đặc điểm bà mang theo mình từ
lúc chào đời
Chỉ cần có Thế Thành, Ngọc Giai bên cạnh, mọi chuyện rồi sẽ ổn ... sẽ ổn ... mà thôi ...
Không biết trải qua bao lâu, thần trí Tuyết Lăng rốt cuộc cũng trở lại
Giấc mơ xưa ... Ký ức cũ ... ùa về làm cho nàng không khỏi xuyến xao
Có những chuyện, dù có trải qua bao lâu chăng nữa, nàng cũng không sao lãng quên
Ngày đó, nàng những tưởng, Thế Thành, Ngọc Giai sẽ mãi mãi ở cạnh bên
nàng, không rời xa. Nhưng rồi, bất trắc ập tới, tước đi sinh mạng của
họ, tước đi tia sáng le lói cuối cùng trong cuộc đời tăm tối của nàng.
Và rồi, từ đó, nàng sa chân vào bóng tối. Và rồi, từ đó, trong nàng chỉ
có hận và thù. Và rồi, từ đó...
Cảm nhận thấy hơi nóng truyền tới từ hạ thân mình, Tuyết Lăng chậm rãi
mở mắt. Đối diện với nàng, là bức tượng điêu khắc được trạm chổ tinh
xảo, đẹp đẽ. Ngũ quan như ngọc, tóc trắng như sương, môi mọng như son,
mắt đen như gỗ mun
Chàng ... đẹp ... đến nghẹt thở
15 năm tới dị giới, nàng chưa từng gặp một ai có vẻ ngoài vượt trội hơn Dạ Nguyệt
Cho tới ngày hôm nay ...
Ánh mắt nàng dừng trên khuôn ngực trắng trẻo, dừng trên da thịt trắng
hồng mịn màng của chàng, nàng liền nhận ra một điều, chàng ta hoàn toàn
không mặc y phục! Hay nói cách khác, hoàn toàn khỏa thân!
Cha mẹ ơi! Chuyện gì xảy ...
Khoan ... Sao ta cảm thấy cơ thể có gì đó ... là lạ ...
Đảo mắt về người mình, điều nàng nhìn thấy khiến nàng còn kinh ngạc hơn
nữa. Nàng – đang – không – một – mảnh – vải – che – thân!
Vậy ... thứ ... dưới ... hạ thân ta ... chẳng nhẽ ... lại là ... lại là ...
Nghĩ tới đây, Tuyết Lăng hoa nhan bừng cháy. Nàng không bao giờ có thể
ngờ rằng, vào một ngày không được đẹp trời cho lắm, nàng lại ... lại ...
Đúng! Nàng đã trải qua hai kiếp
Đúng! Những gì người thường chưa trải qua, nàng đều đã nếm mùi
Đúng! Nàng không phải một nữ nhân bình thường
Nhưng ... cơ thể nam nhân ... chuyện ân ân ái ái ... đối với nàng ... lại hoàn toàn mới mẻ
Kiếp trước, Trương Tuyết không có người yêu, nói gì tới chuyện đó
Kiếp này, Tuyết Lăng quả thực có động tâm. Nhưng người nàng yêu, lại yêu, người yêu nàng. Chuyện đó lại càng không thể xảy ra!
Rốt cuộc ... đây ... là ... sao?
Đôi mắt nam nhân chầm chậm mở, bàn tay chàng từ dưới người Tuyết Lăng khẽ chuyển động, "Nàng tỉnh rồi sao?"
Tuyết Lăng trong lòng thở phào một tiếng. Hóa ra đó là tay chàng ta ... ta lại cứ tưởng ... lại cứ tưởng ...
"Á........................"
Tiếng hét chói tai của Tuyết Lăng khiến cho nam nhân không hiểu chuyện
gì đã xảy ra. Đều là con người với nhau, chỉ nằm bên cạnh nhau không mặc quần áo, có gì đâu cơ chứ?
Sống một mình nơi sơn lâm, chàng ta làm sao hiểu được, nam nữ thụ thụ bất thân?
Nam nhân vung chăn đứng dậy, lộ rõ toàn bộ thân mình trước mặt Tuyết Lăng
Thứ nên nhìn, thứ không nên nhìn, nàng đều đã nhìn. Lúc này đây, Tuyết
Lăng không hiểu sao lại nhớ tới lần đi vườn bách thú với Thế Thành, với
Ngọc Giai ở kiếp trước, cái lần mà nàng nhìn thấy những con voi to lớn
lần đầu tiên
Voi ... voi ... voi ...
Đôi mắt khó khăn lắm mới có lại tia sáng của Tuyết Lăng một lần nữa đen kịt
"Nàng ... làm sao vậy ...?"
Nam nhân ôm chầm lấy Tuyết Lăng vào trong lồng ngực, chợt, một cảm giác
kỳ lạ, thứ cảm giác chàng chưa bao cảm thấy hiện diện, khiến chàng không khỏi phân vân
Đây ... là ... cớ ... làm ... sao?
Ngồi im lặng nhìn thác nước cuồn cuộn phía trước, Tuyết Lăng khẽ thở
dài. Thời gian thấm thoát thoi đưa, mới đó mà nàng đã rơi xuống đây được 3 tháng
Kể từ ngày tỉnh dậy sao cái "tai nạn" đó, điều đầu tiên nàng làm, chính
là dùng phép thuật của bản thân trở về bên cạnh thân nhân của mình.
Nhưng, kỳ lạ thay, tất cả sức mạnh của nàng tan biến như chưa hề tồn
tại. Lúc đầu, nàng tưởng, do cú sốc ngày hôm đó về chuyện của đại ca và
nhị ca mình, khiến cho nàng tạm thời không thể sử dụng sức mạnh. Nhưng
tiếc thay, đó lại không phải
Nơi nàng rơi xuống, một thung lũng xanh mát bóng cây, bao bọc tứ phía là trường lực khổng lồ, ngăn cách với ngoại giới, là một nơi không tồn tại phép thuật, yêu quái hay bất cứ sinh vật sống nào khác, ngoại trừ Giang Luân, người nam tử đã cứu sống nàng
Không có phép thuật, đồng nghĩa với việc, nàng không thể phá vỡ trường lực
Không thể phá vỡ trường lực, đồng nghĩa với việc, nàng không thể trở về
Không thể trở về, đồng nghĩa với việc, nàng phải sống cả đời ở đây
Không ... ta còn rất nhiều ... rất rất nhiều việc phải làm, rất rất nhiều người phải gặp
Ta nhớ Thế Thành, nhớ Ngọc Giai – nhi tử yêu dấu của ta
Ta nhớ Hồng Phụng Nhan, nhớ Đán Tử Y, nhớ Khuynh Đình, Khuynh Kỳ, nhớ Nhật Vy – những đứa trẻ không khác gì ruột thịt của ta
Ta nhớ Tú Sinh, nhớ Bạch Băng, nhớ Khuynh Vũ, nhớ Yên Chi, nhớ Tử Vân,
nhớ Đán Thần, nhớ Hồng Tuyết, nhớ Dạ Cơ, nhớ Dạ Nguyệt, nhớ Hoàng Điệp,
nhớ Hồng Hoa – mái nhà thứ hai của ta
Ta nhớ Đoạn Trung, nhớ Vương Nhạn – phụ mẫu ta, thậm chí là cả ... vị huynh trưởng của ta
Ta nhớ Lãnh Nhu, Lãnh Tình, nhớ Lẵng Hy Đạt – bằng hữu ta
Ta nhớ cả bé con – người ta từng hứa sẽ một ngày gặp lại
Ta không thể ... không thể ở lại đây được!
Ta nhất định. Phải. Trở về
"Tuyết Lăng, nàng dùng bữa đi. Từ sáng tới giờ, nàng đã có hạt cơm nào
vào bụng đâu", Giang Luân bê mâm thức ăn vào, thấy Tuyết Lăng lại một
lần nữa thừ người suy nghĩ, không khỏi thở dài
Từ ngày nàng rơi xuống đây, điều duy nhất nàng muốn chính là nhanh chóng rời đi. Chẳng nhẽ, nơi này không có gì đáng để cho nàng lưu luyến?
Chẳng nhẽ, không có gì hay sao? Ngay cả ... bản thân ta ... cũng vậy?
Tuyết Lăng xoay người, gượng cười nói, "Giang Luân, làm phiền chàng"
3 tháng, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, nhưng chừng đó cũng đủ
để Tuyết Lăng hiểu về con người Giang Luân. Sống tại nơi không có bất kỳ khó khăn, nguy hiểm nào, tính cách chàng đơn thuần, nhân hậu, không
tranh đua, không tị nạnh. Nếu nói, suy nghĩ chàng không khác hài tử,
không khác tờ giấy trắng tinh là bao, cũng không phải là không có ý đúng
Người như chàng, nếu một ngày rời khỏi nơi đây, e rằng sẽ không thể sống sót
Thế giới ngoài kia, tàn nhẫn lắm, lọc lừa lắm, đáng sợ lắm
Phụ tử tương tàn, huynh đệ thảm sát, bằng hữu hãm hại lẫn nhau ... có bao giờ thiếu
Khoan ... sao ta tự dưng lại nghĩ tới chuyện chàng rời khỏi nơi đây chứ ...
Những món ăn đơn giản, bề ngoài bình thường nhưng ấm nóng, hương thơm
nức mũi làm cho Tuyết Lăng bất giác nhớ tới Dạ Cơ, nhớ tới tài nấu ăn
thiên bẩm của nàng. Những món ăn nàng ta nấu, món nào món nấy trong sang trọng, đẹp đẽ một cách khó tin nhưng vị thì ... quả thật ... có đôi
chút ... Năm xưa nếu không phải Hồng Hoa nhanh nhảu ăn vụng, cả ngọc lâu không khéo phải đi khám đại phu cả thể ...
Tuyết Lăng nhìn Giang Luân, trong lòng lại tiếp tục suy nghĩ. Lớn lên
tại chốn hẻo lánh, mọi việc đều phải tự dựa vào sức mình, tại sao chàng
lại ... không được ... khỏe cho lắm vậy? Đừng nói tới những việc nặng
nhọc như làm giường, làm đồ đạc từ những vật liệu sẵn có trong thiên
nhiên, riêng việc kiếm những thực vật có khả năng ăn được rồi chế biến
chúng cũng đã đòi hỏi sức lực vô cùng nhiều
Đoán được điều Tuyết Lăng phân vân, Giang Luân nhẹ nhàng nói, "Quả thật, ta cũng không phải tự lực cánh sinh nhiều như nàng nghĩ đâu. Hang động
cùng toàn bộ số đồ đạc này, từ khi ta biết nhận thức, đều đã có rồi. Còn về phần thực phẩm, nàng có nhớ phía bên cạnh thác nước, có một cây hồ
lô khổng lồ, thứ trước ta từng nói với nàng quanh năm tươi tốt, trĩu quả hay không? Cây đó sản sinh ra thứ hồ lô thần kỳ, có khả năng cho ra đời bất kỳ loại rau quả, thịt cá, bất kỳ loại thực phẩm nào, điều duy nhất
cần làm chính là viết lên giấy tên thứ nàng muốn rồi đặt nó vào hốc nhỏ
giữa thân cây. Điều tuyệt vời hơn nữa là, hồ lô của cây đó sẽ không bao
giờ thối rữa, cũng tức, nàng có thể dự trữ chúng bao lâu nàng thích"
"Về phần nước uống, ngay cạnh cây hồ lô, là hồ nước ngọt không bao giờ
cạn. Xuân hạ thu đông, không bao giờ bị nhiễm bẩn, nhiễm mặn. Vậy nên,
việc duy nhất ta phải làm, chính là tự tay nấu ăn và may phục y cho mình mà thôi"
Trên đời sao lại có những thứ thần kỳ tới mức này cơ chứ?
Rốt cuộc thung lũng này có lai lịch thế nào?
Đêm tới, một mình ngồi ngắm nhìn minh nguyệt, Tuyết Lăng nhớ lại đêm đó
tại đám cưới của đại ca mình, cái đêm nàng nhận lấy một tin tức kinh
người về người nàng yêu
Sự tức giận trong nàng bùng cháy. Nàng thật sự chỉ muốn lấy dao đâm
thủng ngực Khởi Tân, xem xem trong chàng có tim hay không. Nàng chỉ muốn đánh chàng, hành hạ, tra tấn chàng bằng tất cả những đòn độc ác nhất,
rút gân, cắt lưỡi, đâm mù mắt, chặt chân tay, đổ axit vào mồm chàng ...
để cho chàng biết được nỗi đớn đau của nàng
Nhưng ... nàng làm không được
9 năm ... nàng yêu Khởi Tân 9 năm ...
Làm sao nàng có thể nhẫn tâm làm những điều đáng sợ như vậy với người nam tử nàng yêu cơ chứ?
Nàng không nỡ ... quan trọng hơn ... nàng không thể
Trước khi là người nàng yêu, chàng là nhị ca của nàng
Người nhị ca có phần lạnh lùng nhưng trước nay luôn hết mực quan tâm, chăm sóc nàng
Tình cảm chàng dành cho nàng là thật lòng, nhưng đáng tiếc, đó không phải là tình yêu, mãi mãi không phải là tình yêu
"Tuyết Lăng, nàng đang suy nghĩ chuyện gì thế?", Giang Luân chậm rãi ngồi xuống bên cạnh nàng
"Không có gì ... chỉ là có một số việc cứ canh cánh trong lòng ta mà thôi", Tuyết Lăng nhẹ giọng đáp
Chuyện của Tuyết Lăng, ta biết. Tuy ta chưa từng gặp Khởi Tân nhưng qua
lời kể của nàng, ta nghĩ đó chắc chắn phải là một công tử phong độ phi
phàm mới có thể khiến cho nàng trao gửi con tim mình. Những tưởng, nàng
đã có một tình yêu đẹp, nào ngờ, đó chỉ là đơn phương, một ngõ cụt không có lối thoát
"Tuyết Lăng, ta biết nàng cảm thấy bản thân bị tổn thương, bị phản bội.
Nhưng nàng đã bao giờ nghĩ rằng, người khiến nàng hiểu lầm tình cảm,
khiến nàng ngộ nhận, thật ra cũng vô cùng khổ tâm? Tình cảm chính là một con dao hai lưỡi, nó vừa khiến người yêu đổ máu, vừa khiến người được
yêu thương tích đầy mình. Ta không dám nói, trong chuyện này, nàng nên
hành động thế nào. Ta chỉ có thể nói một lời công bằng rằng, tình cảm
đôi khi không thể thuận theo lý trí, dẫu cho nàng biết đó là vô vọng, là không kết quả vẫn chẳng thể lựa chọn khác. Nếu không, Khởi Tân chẳng
phải nên nhận lời, nên chấp thuận tình yêu nàng dành cho chàng ta ư? Nếu vậy, một ngày khi tất cả sáng tỏ, náng sẽ không cảm thấy bị lừa dối hay sao?"
Người trong cuộc tối, người ngoài cuộc sáng. Những lời Giang Luân nói trong phút chốc khiến cho Tuyết Lăng lặng người
Đúng vậy, mải đắm đuối với vết thương của chính mình, ta không hề để ý
tới cảm xúc của nhị ca, của đại ca. Hai người rồi sẽ cảm thấy thế nào,
nếu biết, vì mình, ta rơi xuống vực sâu muôn trượng?
Ánh mắt vụn vỡ đêm đó của Tuấn Khởi hiện lên rõ mồn một, làm cho tim
nàng quặn thắt trong đau đớn. Đại ca, rồi huynh sẽ phải thế nào đây? Bản tính trẻ con, sống không chút âu lo, nghĩ ngợi liệu còn có như vậy hay
không?
Không ... ta phải trở về ... ta phải trở về ...
Ta phải ... rời khỏi đây ...
Ánh mắt xa xăm của Tuyết Lăng khiến Giang Luân sợ hãi. Chàng phút chốc
cảm thấy, chỉ trong giây lát, nàng sẽ tan biến vào bóng đêm, để lại mình chàng nơi này, cô đơn một mình
Cả đời này, ta đã sống một mình
Ta không muốn ... cực kỳ không muốn ... bản thân phải trải qua điều đó ... một lần thêm nữa
"Tuyết Lăng ... chẳng nhẽ, nơi này ... không có gì có thể lưu giữ bước
chân nàng, không có gì có thể là lý do khiến nàng ở lại? Ngay cả ... bản thân ... ta ư...?" Giang Luân run rẩy nắm chặt lấy bàn tay Tuyết Lăng
Trước sự khẩn khoản cầu xin của Giang Luân, Tuyết Lăng cảm thấy có chút
mủi lòng. 3 tháng bên cạnh Giang Luân, 3 tháng được chàng tận tình chăm
sóc, 3 tháng được chàng đối xử như châu như báu, nàng làm sao có thể nói quên là quên, nói bỏ là bỏ
Tình cảm chàng dành cho nàng, nàng biết
Chỉ có điều, nàng không thể ... không, chính xác hơn là chưa thể tiếp nhận ...
Vết thương lòng nàng còn chưa lành ... nàng không muốn nó lại một lần nữa rỉ máu ...
Nỗi đau nàng đã trải qua ... nàng thật không muốn nếm trải ... một lần thêm nữa ...
Nói nàng hèn nhát cũng được, nói nàng lẩn trốn cũng được, nàng thật sự không muốn ... thật sự không muốn ...
"Giang Luân ... ta xin lỗi ... ta ... quả thực ... quả thực ..."
"Tuyết Lăng, hãy ở lại đây, bên ta, có được không? Ở lại đây, ở lại thế
giới của riêng hai ta. Không có đấu tranh, không có ưu phiền, ở lại bên
Giang Luân ta, có được không? Đừng rời khỏi nơi này, thứ chờ đợi nàng
ngoài kia, ngoại trừ đớn đau còn có gì khác cơ chứ? Ở lại bên ta, ta hứa sẽ chăm sóc nàng cả đời, cạnh bên nàng cả kiếp, chỉ xin đừng bỏ lại ta
một mình..."
Thời gian ở bên nhau tuy không dài nhưng tình cảm đậm sâu nào có phải
dựa trên thời gian? Quen biết nhau cả đời, chắc gì tình cảm đã mặn nồng, hơn những người vừa mới nhận thức?
Ngày đó, khi nàng rơi từ trên trời cao, phục y phấp phới, tóc ngọc tung
bay, ta những tưởng nàng là thiên tiên giáng trần. Kể từ cái giây phút
ấy, trái tim ta đã loạn nhịp. Kể từ giây phút ấy, trái tim ta đã có chủ, chính là nàng, Đoạn Tuyết Lăng
Kề cận nàng 3 tháng, thứ tình cảm không tên lạ lẫm trong tâm khảm ta,
ngày càng mãnh liệt, ngày càng sâu sắc. Ta đã thử quên nhưng quên không
được. Ta đã thử bỏ mặc nàng nhưng bỏ mặc không xong
Trái tim ta đập rộn ràng vì nàng, ngừng đập cũng vì nàng
Nếu nàng đi rồi ... ta ... rồi sẽ ... ra sao ...
Thẳm sâu trong lòng Tuyết Lăng, một hạt giống nhỏ bé chầm chậm nảy mầm, dù cho nàng không hề hay biết
"Giang Luân, chàng hà cớ gì phải dành tình cảm cho ta? Ta như thế nào,
chàng còn không hiểu, cớ gì nói tới chuyện yêu? Gia tộc ta ra sao, tính
cách ta thế nào, chàng đều không rõ. Ta có những bí mật gì, bên cạnh ta
có những ai, bằng hữu ra sao, kẻ thù thế nào, chàng không biết. Người
chàng yêu không phải là ta, đó chỉ là hình ảnh chàng tưởng tượng về ta
mà thôi"
"Tuyết Lăng, nàng nói đúng. Những điều nàng nói trên, ta đều không biết. Nhưng như vậy thì sao, nếu ta không biết, không phải nàng chỉ cần nói
với ta, là được hay sao? Bất kể điều nàng nói là gì, ta đều tin. Đối với ta, điều nàng nói là sự thật. Ta không cần đúng. Ta không cần sai. Ta
chỉ cần nàng. Tuyết Lăng, ta yêu nàng, tuyệt không phải vì nàng giống
như trong trí tưởng tượng của ta. Ta yêu nàng, vì nàng là nàng. Nàng nói ta không hiểu nàng, nàng nói thế là sai rồi. 3 tháng ở bên cạnh nhau,
ta chẳng nhẽ không biết được nàng là người như thế nào hay sao ư? Hay
chẳng nhẽ ta phải ở bên nàng 10, 20 năm thì mới được? Tuyết Lăng, ta sao có thể không biết những đêm nàng thao thức, đắm chìm trong tâm tưởng
của chính mình? Ta sao có thể không biết những bữa cơm nàng gần như bỏ
hết, lo lắng về thế giới ngoài kia? Ta sao có thể không biết sự mệt mỏi
thường trực trong tâm hồn nàng? Tuyết Lăng, nàng nói, ta không thể yêu
nàng vì ta không biết nàng là người thế nào, vậy sao nàng có thể yêu
Khởi Tân khi thân thế chàng ta còn nhiều khúc mắc? Những lời nàng nói,
tất cả chỉ là ngụy biện mà thôi. Tuyết Lăng, ở lại nơi đây, ở lại bên
Giang Luân ta có được không?"
Cổ họng Tuyết Lăng cứng đờ trước những lời Giang Luân nói. Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng, tình cảm chàng dành cho mình lại nghiêm túc tới thế.
Nàng những tưởng, đó chỉ là một cơn say nắng, tựa đóa phù dung sớm nở
tối tàn, vốn chẳng thể lâu bền mà thôi. Ngờ đâu ... ngờ đâu ...
Khung cảnh yên bình nơi đây không phải là không có sức mạnh níu kéo
nàng, chỉ có điều, ngoài kia, gia đình, thân nhân, bằng hữu nàng đang
đợi
Nàng phải trở về ... nàng nhất định phải trở về ...
Nhận thấy sự khó xử ánh lên trong mắt Tuyết Lăng, Giang Luân nhận ra bản thân có phần thất thố. Chàng buồn bã buông tay, đứng lên rời đi, để lại một mình Tuyết Lăng trong màn đêm thăm thẳm
Nhìn dáng lưng đơn độc của Giang Luân, Tuyết Lăng không hiểu sao con tim mình cảm thấy nhói đau. Giang Luân, người đơn thuần như chàng, nếu rời
khỏi nơi này, liệu còn có thể tiếp tục vui sống?
Mặt trời ló dạng, một ngày mới lại bắt đầu
Ngồi soi bóng mình dưới mặt hồ trong xanh, Tuyết Lăng nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua giữa nàng và Giang Luân. Cả một đêm trằn trọc suy nghĩ thế
nhưng nàng cũng không sao biết được, mình phải làm thế nào mới đúng
Là người đã từng trải qua cô đơn, nàng không đành lòng để lại Giang Luân một mình chốn này
Là người dạn dày sương gió, nàng không dám để Giang Luân đối mặt với thế giới huyết tinh ngoài kia
Để chàng lại, há nào giết chết chàng?
Mang chàng đi, liệu có làm hại chàng?
"Tuyết Lăng, nàng tỉnh rồi ư?" Giọng nói nhẹ nhàng của Giang Luân phá vỡ suy nghĩ Tuyết Lăng. Tóc trắng xõa tung, phục y thanh thoát, Giang Luân bước tới chỗ Tuyết Lăng, mỉm cười nhìn nàng
Hai tà áo trắng, bên mặt hồ xanh mướt, hợp lại với nhau, sao mà đẹp, sao mà phù hợp tới như vậy
"Chàng đã dậy rồi sao?"
"Ta dậy rồi"
Nhìn mái tóc buông lơi, có chút rối của Tuyết Lăng, Giang Luân lại gần,
lấy lược gỗ từ trong tay áo, chầm chậm chải, "Nàng thật là ... lúc nào
cũng vậy ... sáng sớm đều không có chải đầu ... May mà có ta, nếu không
lấy ai chăm sóc nàng đây?"
Nếu cả đời này, ta mãi được chải tóc cho Tuyết Lăng thì thật tốt biết bao ...
Tuyết Lăng lặng im không nói
Từ bé tới nay, nàng đều không có thói quen chải đầu buổi sớm. Trước kia, việc này là do Thế Thành, Ngọc Giai luân phiên nhau làm. Từ ngày rơi
xuống đây, Tuyết Lăng vẫn chưa thể quen với việc bị chia cắt với hai
người họ, nên dĩ nhiên cũng không quen với việc, chải đầu mỗi khi thức
giấc
Giang Luân nhẹ nhàng chải, sợ rằng nếu bản thân quá sức sẽ khiến cho
Tuyết Lăng chịu đau đớn. Tận hưởng cảm giác được người ta trân trọng,
Tuyết Lăng bất giác mỉm cười, không hề hay biết chồi non trong lòng mình đang chầm chậm lớn lên
Từ ngày ở cùng Giang Luân, Tuyết Lăng đôi khi lầm tưởng, bản thân là nữ
hoàng. Cơm nàng ăn, nước nàng uống, quần áo nàng mặc, ngay cả mái tóc
nàng đều do Giang Luân tự tay chăm sóc. Nay, nếu bảo phải rời xa chàng,
rời xa sự ân cần của chàng, Tuyết Lăng cũng không đành lòng
Sự quan tâm của Giang Luân, sớm đã như một thói quen, chầm chậm bén rễ
trong tâm khảm Tuyết Lăng, khiến cho nàng đôi lúc giật mình, từ khi nào
bản thân đã bị chiều hư tới mức này?
Chải tóc cho Tuyết Lăng xong, Giang Luân nói thêm dăm câu chuyện rồi
quay về "nhà" chuẩn bị bữa trưa, mặc cho Tuyết Lăng chìm trong suy nghĩ
của chính mình
3 tháng, nàng đã dùng mọi biện pháp mình có nhưng cũng không thể nào tìm ra cách phá vỡ trường lực
Chỉ cần trường lực còn, nàng có chết cũng không thể rời khỏi đây
Rốt cuộc tại sao trường lực lại xuất hiện nơi này? Rốt cuộc làm thế nào mới có thể trở về bên cạnh mọi người?
Nhẫn ngọc mất tác dụng, khế ước bị chặn đứng, không thể liên lạc với nàng, mọi người sẽ nghĩ sao?
Thế Thành sẽ cảm thấy thế nào? Không có nàng bên cạnh, lấy ai bảo hộ bọn họ?
Thấy trong người sột soạt tiếng giấy, Tuyết Lăng lúc này mới nhớ tới
phong thư của Lẵng Hy Đạt và Đường Khiển Nha ngày đó gửi tới Đoạn phủ.
Cho tới giờ, nàng vẫn không sao hiểu được 3 – 3 – 5 là có ý nghĩa gì
Lật giở lá thư của Lẵng Hy Đạt, nét chữ ngay ngắn của chàng hiện lên
Tuyết Lăng thân mến,
Khi nàng nhận được bức thư này, ta đã bình an vô sự trở về Vỹ Đồ. Lời
nàng từng nói với ta quả thật đánh thức kẻ si trong mộng. Ta chợt nhận
ra bản thân sao mà đã quá sai lầm, chỉ chú ý tới cảm nghĩ của bản thân
mà quên mất việc ta làm sẽ có ảnh hưởng ra sao tới những người khác. Ta
thật sự rất muốn tới Đoạn thành, để trực tiếp gặp mặt nàng, nói hai
tiếng "cám ơn" nhưng trải qua việc vừa rồi, ta và mẫu hậu còn nhiều khúc mắc cần giải quyết nên thứ lỗi cho ta không thể đích thân tham dự hôn
lễ đại ca Tuấn Khởi của nàng. Tuyết Lăng, một lần nữa, ta không biết bản thân phải cảm ơn nàng ra sao cho đủ. Tuyết Lăng, chuyện ngày đó, ta sẽ
mãi khắc ghi trong lòng
Thân ái,
Lẵng Hy Đạt
Tái bút: Có chuyện này, ta nghĩ nàng nên biết. Ngày đó, tại Pháp Sư hội, nàng không phải người quen duy nhất ta biết. Nàng còn nhớ Tằng Gia Viên không? Ông ta trước kia chính là sư phó của phụ hoàng ta. Nhiều năm
trước, phu nhân đột ngột qua đời, hài nhi mới sinh thì vô duyên vô cớ
mất tích, do chịu không nổi cú sốc đó, ông xin cáo lão hồi hương. Tuy ta không hiểu tại sao ông lại gia nhập Pháp Sư hội nhưng ta nghĩ, phần
nhiều là do muốn tìm kiếm đứa con mình dứt ruột đẻ ra. Còn nữa, nàng
chắc cũng đã từng nghe tới vị Đại hoàng tử Thiên Lang, đứa con nuôi được Mộc Nhã chăm sóc, yêu thương không khác gì con đẻ, đứa con năm xưa bệnh nặng, đột ngột qua đời? Tuyết Lăng, ta vô cùng bất ngờ khi biết, chàng
ta vẫn còn sống. Hơn nữa, lại cực kỳ khỏe mạnh! Người đó, nàng cũng đã
gặp rồi, chàng ta chính là ...
Đọc đến đây, đáy mắt Tuyết Lăng hiện lên một tia kinh ngạc, "Hắn ta ... lại chính là ... Đại hoàng huynh của Hoàng Quân ư?"
Phong thư được niêm phong cẩn thận, theo tay áo nàng rơi xuống. Tuyết
Lăng khẽ nhíu mày, đây là gì? Từ khi nào nó có ở trên người ta?
Phá dấu niêm phong, nội dung bức thư hoàn toàn hiện rõ
Gửi người lạ mặt,
Tuy ta không biết, người đọc được bức thư này là ai nhưng lấy tư cách là người đi, ta khuyên ngươi một câu chân tình. Trước khi quá muộn, hãy
coi như chưa từng tìm thấy nó. Bởi, một khi đã biết được những điều được viết bên trong, ngươi sẽ chẳng thể quay đầu!
Còn nếu, ngươi đã quyết, ta cũng chỉ có thể nói, "Chúc ngươi may mắn"
Thế gian được chia thành 5 phần lãnh thổ lớn, chịu sự cai quản của nhị
gia tộc họ Đoạn – họ Tần, ba quốc gia là Thiên Lang, Nguyệt Dạ và Vỹ Đồ. Lịch sử hình thành nên trật tự này, chắc thiên hạ không ai không biết.
Năm đó, Yêu Vương xuất thế, chúng sinh lầm than, Hoàng Duật cùng với
Lẵng Quý, Lãnh Nhân Môn, Đoạn Phú Trân và Tần Ly Túc hợp lực, lãnh đạo
pháp sư diệt trừ tai họa, mở ra một thời đại thịnh trị, bình an
Thế nhưng, đó không phải sự thật. Quyền lực tam quốc nhị họ có, không
phải do giành được, mà là do đoạt lấy. Ngày đó, khi ta vẫn còn là thiếu
chủ cao cao tại thượng ở Tần gia, chỉ vì một phút hiếu kỳ, ta đã đi vào
cấm địa, đọc được cấm thư, khiến cho cả cuộc đời ta thay đổi đến mức
chính bản thân ta cũng không hề ngờ tới
Lá thư này ... chẳng nhẽ ... chính là ... lá thư của phụ thân Dạ Cơ ...
Có khi nào ... hôm đó ... khi ta rơi xuống đây ... trường lực kỳ bí đã phá tan hòm sắt ...
Ta đang không biết làm thế nào để mở nó ra thì ... trong cái rủi âu cũng có cái may ...
Chắc ngươi cũng biết, ngoài Tần gia, Đoạn gia, còn có một gia tộc pháp
sư khác nữa, đúng không? Mọi chuyện không đâu xa, bắt nguồn từ chính
dòng tộc đó ...