Nhìn nam tử từng một thời nắm trọn trái tim mình, nữ nhân chậm rãi cất lời, "Dạo này chàng sao rồi?"
Nam tử khẽ mỉm cười đáp, "Ta vẫn khỏe. Còn nàng? Mọi việc vẫn tốt cả chứ?"
Đôi con mắt sáng ngời của nam tử như hút hồn nữ nhân, làm cho nàng phút
chốc nói chẳng nên lời. Hệt như cái ngày xưa cũ ấy, khi hai người ... à
không, khi tất cả bọn họ còn là những thanh niên trẻ trung với cả bầu
nhiệt huyết cháy bỏng trong tim, ngông cuồng, ngạo mạn với suy nghĩ, chỉ cần cố gắng sẽ đạt được mọi thứ mình cần, làm được mọi điều mình muốn
Giờ đây, tất cả đều đã già, đều đã trải qua sự xói mòn không thương tiếc của thời gian. Sự ngông cuồng ngày đó đã được thay thế bằng sự từng
trải, sự điềm nhiên của những người đã bước qua quá nửa con dốc đời
người
Thay đổi là vậy, lạ lẫm là thế nhưng có những điều vẫn như xưa, vẫn như cũ, vẫn chưa hề đổi khác
"Chàng ... vẫn cố chấp như vậy ... Tại sao, bao năm trôi qua, chàng vẫn ấp ôm bóng hình của chàng ta cơ chứ?"
"Ta thật sự không biết ... Điều này ta thật sự không biết ..."
"Ta yêu chàng, chàng yêu chàng ấy, chàng ấy yêu nàng ta và để rồi, trong cuộc đuổi bắt tình yêu đó, chỉ có hai người họ là hạnh phúc viên mãn.
Còn chúng ta, những con người trót trao gửi nhầm trái tim thì xước xát,
sứt sẹo đầy mình. Ta, giờ đã chẳng còn là ta ngày xưa, đã chẳng lưu giữ
chàng tại nơi sâu thẳm con tim mình. Ta đã tìm được người yêu ta, cũng
là người ta yêu, đã có cho mình mái ấm chỉ thuộc về riêng ta. Ta làm
được, cớ sao chàng lại không thể? Ta tin, chỉ cần chàng mở lòng, ngoài
kia, chắc chắn sẽ có nam nhân khác yêu chàng nhiều như cách chàng yêu
chàng ta"
Nam tử giấu tiếng thở dài não nề trong lòng, cố nặn ra nụ cười tươi tắn
nhất có thể, "Ta biết nhưng người đó, người nam tử đó sẽ không phải là
chàng ta. Không phải là ta chưa từng cố quên chàng, chỉ là ta quên không được"
Biết rằng không thể xoay chuyển suy nghĩ của nam tử, nữ nhân bèn quay
người rời đi, để lại mình chàng dưới ánh sáng rực rỡ của muôn ngàn vì
tinh tú trên trời đêm
----------------------------------
Đây ... là ... đâu ...???
Nơi đây ... là ... đâu ...???
Giang Luân Khánh Tước ngạc nhiên mở tròn mắt, không sao hiểu được tại
sao bản thân lại nằm ở đây, trên chiếc giường xa lạ, ở trong căn phòng
xa lạ, tại một nơi hoàn toàn xa lạ, với chàng
Điều cuối cùng ... ta nhớ ... là ... là ...
Đúng rồi ... là ... thi thể không đầu của Hạ Vĩnh ... phát nổ ...
Tuyết Lăng ... Tuyết Lăng ... nàng ... nàng ... sao ...
Đang định vùng dậy khỏi giường, lao ra ngoài kiếm tìm dáng hình thân
thương của Tuyết Lăng thì từ ngoài cửa, một tà bạch y tinh khôi phấp
phới lao tới, ôm trọn toàn thân Giang Luân Khánh Tước
Chàng ... tỉnh ... rồi ...
Chàng ... rốt cuộc ... cũng ... tỉnh ... rồi ...
Tuyết Lăng và Khánh Tước cứ như vậy, ôm nhau không rời, bỏ mặc thế gian
lắm điều thị phi, bỏ mặc nhân gian ngập tràn máu tanh sau lưng, bỏ lại
tất cả mọi ưu phiền bên ngoài cửa. Giờ đây, với họ, chỉ có mình và người mình yêu, bên nhau mà thôi. Đơn giản thế thôi...
Không biết trải qua bao lâu, vòng tay Tuyết Lăng cuối cùng cũng buông,
"Khánh Tước, chàng làm ta sợ lắm, chàng có biết không? Đừng bao giờ làm
chuyện như thế này thêm một lần nữa. Đừng bao giờ làm ta hối hận về
quyết định đem chàng rời đi cùng ta. Ta không muốn người khó khắn lắm
mới tìm được, lại rời xa ta. Ta sợ bản thân sẽ không thể chịu được niềm
đau ấy, sẽ làm nên những chuyện thiên hạ bất dung. Hứa với ta, hứa với
ta đi, Khánh Tước"
Lấy tay vuốt nhẹ bờ má trắng ngần của Tuyết Lăng, cảm nhận rõ sự run rẩy vì bất an của nàng, Khánh Tước trìu mến cười, "Nàng sao lại thế này?
Tuyết Lăng ta biết đâu có nhát gan thế này cơ chứ? Không phải ta vẫn
sống, vẫn sống tốt hay sao?"
"Tuyết Lăng ta không sợ khổ, chẳng sợ khó, ta chỉ sợ người yêu ta, người ta yêu rời xa ta mà thôi. Ta không muốn bản thân phải một lần nữa sống
đơn độc trên đời này. Khánh Tước, nếu chàng không chịu hứa với ta, nếu
chàng còn một lần nữa hành động thiếu suy nghĩ, ta ... ta ... ta ..."
Khánh Tước đặt nhẹ đầu ngón tay lên môi Tuyết Lăng, không cho nàng nói
hết câu, "Ta hứa với nàng. Sau lần này, ta sẽ không bao giờ làm những
chuyện liều mạng nữa, đã được chưa? Tuyết Lăng, nơi đây ... có phải là
ngọc lâu ... như lời nàng kể không?"
Nghe được những lời bản thân mình muốn, Tuyết Lăng cười đáp, "Đúng vậy,
đây chính là nhẫn giới, chính là ngọc lâu. Chờ chàng hoàn toàn hồi phục, ta sẽ giới thiệu chàng với gia đình, với thân nhân của ta. Còn bây giờ, chàng hãy nằm nghỉ đi"
Ấn Khánh Tước xuống giường, đích thân kéo chăn đắp cho chàng, sau khi đã chắc rằng chàng đã chìm vào giấc ngủ, Tuyết Lăng mới đi ra ngoài
Dạo bước về phía hoa viên rực rỡ sắc màu, bóng hình Dạ Nguyệt ngồi lặng một góc làm cho Tuyết Lăng dừng bước
"Dạ Nguyệt, ngươi đang suy nghĩ chuyện gì thế?"
Không nghĩ rằng sẽ gặp Tuyết Lăng tại đây, Dạ Nguyệt có chút bối rối trả lời, "Tiểu yêu ... tiểu yêu ..."
Tuyết Lăng kéo Dạ Nguyệt về phía bàn đá, nhìn sâu vào đôi mắt đỏ rực một màu của chàng, chậm rãi cất lời, "Dạ Nguyệt ... ngươi ... có cảm tình
với ta ... có phải không?"
Đột nhiên bị Tuyết Lăng nói trúng tim đen, bờ má Dạ Nguyệt không tự chủ
bừng đỏ. Chàng không biết nên trả lời ra sao nên đành im lặng
Tuyết Lăng tiếp, "Dạ Nguyệt, chắc ngươi cũng biết, Giang Luân Khánh Tước là ai, có phải không?"
Đáy mắt Dạ Nguyệt thăm thẳm sắc màu buồn thương
Giang Luân Khánh Tước là ai, ta làm sao lại không biết? Ở trong ngọc lâu này, có ai mà không biết? Từng ánh mắt, từng cử chỉ, sự quan tâm của
Tuyết Lăng dành cho chàng ta, đã nói lên tất cả rồi, không phải ư?
"Dạ Nguyệt, ở bên nhau bao năm, ta sao có thể không biết tình cảm ngươi
dành cho ta? Chỉ có điều, đó thực sự là tình yêu ư? Dạ Nguyệt, người phụ nữ ngươi đầu tiên nhìn thấy trên cõi đời này, là ta. Tựa như chú chim
non vừa phá vỏ ra đời. Người ấy, sẽ trở thành mẹ nó, trở thành người
quan trọng nhất trong cuộc đời nó. Ngươi cũng giống như vậy Dạ Nguyệt.
Ngươi hãy tự hỏi con tim mình, rằng thẳm sâu trong nơi tận cùng của nó,
cất giấu hình ảnh ai?"
Hơi ấm bàn tay của Tuyết Lăng vương vấn mãi trên lồng ngực Dạ Nguyệt dẫu cho dáng hình nàng đã biến mất tự khi nào
Những câu nói của Tuyết Lăng như xoáy xâu vào tâm khảm Dạ Nguyệt, khiến
chàng bất động, khiến chàng lần đầu tiên trong suốt bao năm tháng qua
phải tự hỏi, ta thực sự yêu Tuyết Lăng ư?
Mải mê với những suy nghĩ của riêng mình, Dạ Nguyệt không hề hay biết,
đằng xa, người con gái với dung nhan che kín sau lớp mạng ngọc đang từng khắc không rời dõi theo từng nhất cử nhất động của chàng
----------------------------------
Đán Kỳ Anh chưa bao giờ ngờ rằng, thân phận của mình sẽ bị bại lộ. Nàng
nghĩ, chỉ cần đeo mặt nạ, đánh nhanh thắng gọn tại Đại hội Pháp sư, sẽ
không ai biết nàng là ai
Nhưng nàng đã nhầm ...
Nàng quả thực đã nhầm ...
Ngồi trong phòng chờ Đán Lĩnh quay về, thâm tâm Đán Kỳ Anh chợt bình yên đến tột cùng. Nàng biết, cái gì đến rồi cũng đến. Có cố gắng ra sao
chăng nữa, có những điều vốn dĩ chẳng thể che giấu
Cánh cửa phòng nàng mở tung, hiện lên dáng hình nam tử nho nhã, người cả đời nàng thấy bản thân đã mắc nợ quá nhiều
"Là nàng ... Thật ... là ... nàng ... Nàng ... còn ... sống ... Nàng còn sống ..."
Tần Hằng không thể tin vào mắt mình được nữa. Người nương tử chàng bao
năm qua thương nhớ, người nương tử mang theo cả một nửa con tim chàng
khi qua đời, đang đứng trước mặt chàng, bằng xương bằng thịt
Tuy thời gian có làm phai mờ nhan sắc nhưng trong mắt Tần Hằng, nàng vẫn mãi là người con gái xinh đẹp nhất
Vẻ xúc động khó có thể kiềm chế của Tần Hằng làm cho Đán Kỳ Anh cảm thấy vô cùng xót xa, "Tần Hằng, bao năm qua, chàng vẫn sống tốt chứ?"
Tần Hằng không trả lời mà lao tới, ôm chặt lấy Đán Kỳ Anh, "Nương tử ... nương tử ... nàng có biết, bao năm qua, ta nhớ nàng đến dường nào
không? Nàng có biết bao đêm ta trằn trọc không ngủ nổi vì nhớ lại chuyện ngày đó không? Nương tử, nếu nàng còn sống, tại sao nàng không quay về
bên ta, quay về bên Kính nhi bé nhỏ của hai ta? Tại sao nàng lại trở
thành Đán Kỳ Anh? Tại sao nàng lại là Đán trưởng gia của Pháp Sư hội?
Nương tử, là tại sao?"
Đán Kỳ Anh thở dài não nề, "Tần Hằng, chàng cho ta xin lỗi. Đán Kỳ Anh
mới thật sự là tên của ta. Cái tên năm xưa ta nói với chàng ... chỉ là
giả mà thôi ... Tần Hằng, sao chàng khờ thế? Ta "mất" đã bao năm, sao
chàng chưa đi bước nữa, sao chàng còn chờ đợi ta?"
Những câu nói của Đán Kỳ Anh như sét đánh ngang tai Tần Hằng, khiến
chàng lùi dần về phía sau từng bước, "Nương tử, nàng ... sao nàng lại
nói thế? Sao nàng ... lại có thể ... lại có thể ...? Gặp họa không chết, nàng ... nàng ... Khoan! Có khi nào ... có khi nào ... năm xưa, chuyện
nàng chết đuối ... tất cả chỉ là một màn kịch?"
Đán Kỳ Anh lặng im không nói. Tần Hằng càng thêm khẳng định suy đoán của mình là đúng
"Năm đó, 3 tháng trước khi nàng chết, nàng luôn tìm cớ tránh
mặt ta, nói cần thời gian ở một mình. Ta cứ ngỡ là do nàng
chưa quen với việc chăm sóc con thơ. Nhưng ... hóa ra ... là nàng
đang ngấm ngầm ... chuẩn bị ... cho kế hoạch nhẫn tâm của mình
... có phải không???"
"Nương tử, tại sao ... tại sao ... nàng lại có thể làm thế với ta? Làm
thế với Kính nhi của chúng ta? Khi ấy, nó chỉ mới 1 tuổi. Chỉ mới 1 tuổi mà thôi!!! Nó bé bỏng tới chừng nào, nó cần tình yêu của mẹ tới chừng
nào, nàng có biết không? Sao nàng có thể làm điều nhẫn tâm tới như vậy
cơ chứ? Vì nguyên cớ gì mà nàng làm vậy cơ chứ?"
"Tần Hằng ta có chỗ nào đối xử không phải với nàng? Tần gia ta có điểm
nào không tốt với nàng? Tại sao nàng có thể lạnh lùng rũ bỏ hết thảy
nghĩa tình phu thê, rũ bỏ cả đứa con mình mang nặng đẻ đau 9 tháng 10
ngày? Nói cho ta biết, lý do của nàng là gì?"
Tần Hằng nắm chặt lấy cánh tay Đán Kỳ Anh, khiến cho nàng nhói đau từng hồi
"Buông tay Kỳ Anh ra!"
Đán Lĩnh vừa hay trở về, nhìn cảnh tượng trước mắt liền đùng đùng nổi
giận, hất tay Tần Hằng ra đồng thời kéo Đán Kỳ Anh về phía mình
"Kỳ Anh, nàng có sao không?"
Đán Kỳ Anh lắc đầu, "Thiếp không sao"
Cảnh tượng tràn đầy tình cảm của Đán Kỳ Anh và Đán Lĩnh như một lưỡi dao đâm thẳng vào trái tim vốn đã rỉ máu của Tần Hằng, "Là vì hắn ư?" rồi
chỉ tay về Đán Chi đang say giấc, "Là vì nó? Là vì chúng nên nàng mới
rời bỏ ta, rời bỏ Kính nhi của chúng ta ư?"
Đán Lĩnh tức giận nói, "Cái gì mà chúng ta? Tần Hằng, ngươi đừng nói như thể ngươi và Kỳ Anh có mối quan hệ mật thiết như vậy. Nàng là nương tử
của Đán Lĩnh ta, đừng quên điều đó"
Tần Hằng cười lớn, "Ha ha ha ... Nương tử ... Ha ha ha ... Hay cho hai
chữ "nương tử" ... Ha ha ha ... Ngươi có biết, ta là ai không? Ta chính
là người trước kia từng dùng hai chữ ngươi vừa nói với nàng ta ... Ha ha ha ... Ta chính là phu quân của nàng. Nàng cũng chính là mẫu thân của
Tần Kính!"
"Cái gì?"
Có khi nào, đây chính là lý do, trước kia Kỳ Anh đắn đo, không dám chấp nhận tình cảm của ta?
Vì nàng đã qua một lần đò ư?
Lấy lại bình tĩnh của mình, Đán Lĩnh nói, "Như vậy thì sao? Quá khứ nàng ấy ra sao, ta không quan tâm. Ta chỉ biết, giờ Kỳ Anh là nương tử của
ta, là mẫu thân của Đán Chi. Tần Hằng, đêm đã khuya, xin người tự trọng, quay về tẩm cung người được an bài nghỉ ngơi"
"Ngươi ..."
Từ tay Tần Hằng, một quả cầu năng lượng bay thẳng về phía Đán Lĩnh. Đòn
tấn công quá sức bất ngờ của Tần Hằng khiến cho Đán Lĩnh, Đán Kỳ Anh
không kịp trở tay
"Hoàng nhi..."
Tâm lực từ phía ngoài cửa hình thành một lá chắn, hóa giải đòn công của
Tần Hằng. Mọi người đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy Mộc Nhã với đôi con mắt
đỏ hoe đứng lặng trong gió đêm
Nói chuyện xong với Hoàng nhi, ta trên đường đi về thì không hiểu sao
lòng dạ cứ thấy nóng như lửa đốt. Không yên tâm, ta bèn quay lại thì
nghe thấy tiếng cãi vã vang lên tại đây ... May mà ta quay lại ... nếu
không ... nếu không ...
Những phút bỡ ngỡ qua đi, Tần Hằng lặng yên quan sát Đán Lĩnh rồi như
chợt ngộ ra điều gì, cất tiếng nói, "Thảm nào ta cứ có cảm giác đã gặp
ngươi ở đâu rồi ... Ngươi chính là Đại hoàng tử của Hoàng Lực! Ha ha ha
... thế gian này quả thật nhỏ bé ... Ha ha ha ... Tần Kính lấy Hoàng My, muội muội của ngươi. Còn ngươi, lại lấy mẹ đẻ của nó. Ha ha ha ... Điều đó thì có gì bất ngờ cơ chứ? Chẳng phải đệ đệ Hoàng Quân của ngươi cũng lấy người dưỡng dục ngươi làm hoàng hậu ư?"
Mộc Nhã nắm chặt tay thành quyền, "Tần Hằng, thỉnh người tự trọng"
Uy quyền của vị mẫu nghi thiên hạ phút chốc bao phủ không khí, làm cho
Tần Hằng nhận ra mình đã có chút thất thố. Không muốn gây nên những mâu
thuẫn không đáng có giữa Tần gia và Thiên Lang, dù cho cực kỳ không
muốn, chàng cũng đành rời đi, trước đó, không quên ngoái đầu lại nhìn
Đán Kỳ Anh
Mộc Nhã đi tới, lấy tay xem xem Đán Lĩnh có chỗ nào bị thương hay không. Khi đã chắc rằng, chàng vẫn bình an vô sự, nàng mới thở phào nhẹ nhõm
"Cám ơn Mộc hoàng hậu ra tay tương trợ. Còn giờ, thứ lỗi tại hạ không tiễn"
"Ta biết, con lạnh lùng, xa cách như vậy là bởi không muốn gây thêm rắc
rối cho ta và Hoàng Quân. Nhưng con đừng quên, con dù lớn vẫn là con của mẹ, dẫu cho mọi sự trên thế gian này thay đổi ra sao chăng nữa, mẫu hậu vẫn mãi là mẫu hậu của con"
Nói xong, Mộc Nhã rời đi, để lại gia đình ba người Đán Kỳ Anh trong
phòng, không hề để ý thấy hai bóng đen quan sát mọi chuyện diễn ra từ
đầu tới cuối, giờ mới phi thân vào màn đêm
Đán Thần vạn vạn không thể ngờ rằng, mẹ đẻ của mình, Đán Kỳ Anh lại là
người có quá khứ phức tạp tới thế. Bà hóa ra chính là vị phu nhân đã
"qua đời" của Tần Hằng, mẹ của Tần Kính. Như vậy, Tần Kính và chàng lại
chẳng phải huynh đệ cùng một mẹ sinh ra ư?
Còn nữa, phu quân hiện tại của bà là Đán Lĩnh, cũng tức huynh trưởng của Hoàng Quân, Hoàng My, hoàng nhi của Mộc Nhã, bá bá của Hoàng Lam. Vậy,
Đán Thần lại cũng chính là hoàng thân quốc thích của Thiên Lang quốc ư?
Hoàng Quân vừa là thúc thúc, vừa là tổ phụ của chàng
Hoàng My vừa là cô cô, vừa là tổ mẫu nhưng cũng đồng thời là đệ thê của chàng
Hoàng Lam vừa là thúc thúc, vừa là biểu huynh của chàng
Cái gì đang xảy ra ở đây vậy???
Mặc cho mối quan hệ giữa Đán gia, Hoàng gia và Tần gia đã vô cùng rối
rắm, thế nhưng điều chàng muốn biết nhất lại không được giải đáp
Tần Kính giờ mới 18, còn ta đã ngoài 30, cũng tức ta phải ra đời trước chàng ta
Cũng có nghĩa, Đán Kỳ Anh có ta trước khi về làm dâu họ Tần
Cũng tức, Tần Hằng không thể là phụ thân ta
Vậy, phụ thân ta là ai?
Khoan ... sao ta cảm thấy ... có điểm gì đó ... không đúng ... không đúng ở đây?
Tĩnh tâm suy nghĩ, Đán Thần chợt nhận ra một điều nãy giờ chàng không để ý tới. Khi nãy, ở bên ngoài cung điện của ba người Đán Kỳ Anh, ngoài
chàng ra, còn có một người nữa cũng chứng kiến toàn bộ câu chuyện vừa
rồi
Chỉ có điều, chàng không nhìn rõ được đó là ai cũng như người đó không thể nhìn thấy diện mạo chàng
Chẳng nhẽ, ngoài Tần Hằng, Đán Kỳ Anh còn có cố nhân nào nữa trong tam quốc nhị họ hay sao?
----------------------------------
Từ xa nhìn lại, Tuyết Lăng dễ dàng nhận ra dáng hình Tần Khởi Tân đứng
lặng yên trong đêm tối. Lúc nào cũng thế, dẫu có ở chốn đông người tới
đâu chăng nữa, quanh thân chàng cũng tản mác cái hương vị tịch liêu, nỗi sầu lẻ bóng đến nao lòng
Trước, ta không sao hiểu được điều này. Nhưng giờ thì ta đã hiểu
Thẳm sâu trong lòng chàng, là nỗi cô đơn không ai thấu
Chàng cô đơn không phải không ai có bầu bạn, không có ai thương mến
Chàng cô đơn vì thế gian này, có mấy ai hiểu được lòng chàng? Có mấy ai cảm thông được "sự khác biệt" của chàng?
Trong thế giới bao la, rộng lớn ngoài kia, có mấy người như chàng? Có
mấy người có thể yêu chàng, trọn đời trọn kiếp sống bên chàng?
"Nhị ca, chàng vẫn chưa ngủ ư? Phải chăng có điều gì đang khiến chàng trăn trở?"
Khởi Tân quay người, nhìn sâu vào đôi mắt đen láy của Tuyết Lăng, hồi lâu sau mới cất lời, "Muội muội ... ta ... ta ..."
"Nếu huynh định nói xin lỗi thì đừng! Chuyện tình cảm trên đời ai có thể gượng ép cơ chứ? Muội yêu huynh đâu có nghĩa là huynh phải yêu lại
muội? Nếu sòng phẳng như vậy, trên đời đâu tồn tại khái niệm Tình đơn
phương"
"Tuyết Lăng ... muội ... thực sự ... không căm hận, ghét bỏ ta?"
"Hận? Muội đã từng rất hận huynh, hận tới mức chỉ muốn dùng kiếm băm
thây xé thịt huynh ra làm trăm, làm nghìn mảnh, móc tim huynh ra xem
trong đó có gì. Nhưng rồi ... cảm giác tiêu cực đó qua đi, trong muội
chỉ còn lại tình thương. Đúng vậy, chỉ còn lại tình thương dành cho
huynh. Đơn giản chỉ vậy mà thôi. Khởi Tân, huynh là người muội từng yêu
nhưng đã không còn là người nắm giữ trái tim muội nữa rồi"
"Người đó là ... vị công tử tên Khánh Tước kia có phải không?"
Nhẹ gật đầu, Tuyết Lăng tiếp, "Đúng vậy. Là chàng. Chính chàng là người ở bên cạnh muội, an ủi muội, chăm sóc muội, giúp muội vượt qua những
chuyện muội nghĩ, cả đời sẽ chẳng thể nào vượt qua. Chàng có thể không
có phép thuật, chẳng có bản lĩnh thay thiên đổi địa nhưng chàng có tình
cảm bất biến dành cho muội. Đối với muội, thế là đủ"
"Tuyết Lăng ... ta ... ta ..."
"Nhị huynh, đừng bao giờ cảm thấy có lỗi với muội. Nếu không nhờ huynh,
sao muội có thể gặp chàng, yêu chàng, tìm được nam nhân của đời mình?
Khởi Tân, muội chúc huynh, toàn tâm toàn ý chúc huynh hạnh phúc, chúc
huynh có được người huynh yêu nhất trên đời này. Đừng chỉ vì muội, chỉ
vì một người từng yêu huynh mà lỡ dở cái đời. Được ở bên người yêu mình, cũng là người mình yêu, hạnh phúc tới chừng nào, huynh biết không?"
"Khởi Tân, từ nay về sau, đừng bao giờ nói rằng, tình cảm của mình là
tội lỗi, là sai trái, là không được chấp nhận. Sau cùng, tình yêu chẳng
phải chỉ là tình yêu thôi ư? Tình yêu thì nào có lỗi gì cơ chứ?"
Trước khi rời đi, ánh mắt Tuyết Lăng như có như không dán chặt lấy thân
cây cổ thụ sau lưng Khởi Tân, môi nàng khẽ nhếch tạo thành một vầng bán
nguyệt xinh đẹp vô ngần
Chuyện ta có thể, ta đều đã làm
Những việc còn lại, xin giao hết cho hai người
Khi bóng dáng Tuyết Lăng đã xa tít mù mây, lấy hết dũng khí mình có,
Đoạn Tuấn Khởi bước ra từ chỗ ẩn nấp, chậm rãi đi tới, đứng sóng vai với Đoạn Khởi Tân
"Đại ca ... từ khi nào ... huynh tới ... từ ..."
"Ta ... xin ... lỗi ... Có những chuyện ... đáng lẽ ta không nên ... Ta
xin lỗi ... Khởi Tân, liệu đệ sẽ tha thứ ... sẽ tha thứ ... cho ta chứ
..."
Bàn tay Tuấn Khởi có chút run run di chuyển tới tay Khởi Tân. Chỉ khi
nắm chặt lấy lòng bàn tay chàng, cảm nhận hai ấm của mình và chàng hòa
vào làm một, sự sợ hãi, nỗi băn khoăn trong tâm Tuấn Khởi mới biến mất,
mang theo đó cả sự run rẩy không tên của mình
Khởi Tân chưa kịp phản ứng thì đôi môi anh đào của Tuấn Khởi ập tới, đẩy lùi toàn bộ những lời nơi đầu môi chàng
Không kháng cự, chẳng chống đối, hai người con trai ấy, cứ như vậy, đứng im tận hưởng sự ngọt ngào của nhau, tận hưởng cái cảm giác mình hằng
mong mỏi nhưng sợ hãi, nghĩ rằng bản thân sẽ chẳng bao giờ đạt được
Thời khắc đó, vạn vật như ngừng chuyển động
Thời khắc đó, nhân gian chỉ còn hai người, chỉ còn Khởi Tân và Tuấn Khởi mà thôi
Lặng người chứng kiến màn tình cảm của chủ nhân mình, Tiểu Thanh nhè nhẹ dựa đầu vào vai Tiểu Long, lanh lảnh cất lời, "Hóa ra ngày đó, tại đám
cưới của Tuấn Khởi và Lãnh Tình, điều chàng và Ngọc Thố nói đều biết là
chuyện này ư? Tưởng gì chứ chuyện đó ta cũng biết ..."
Tiểu Long vuốt nhẹ bờ má trắng ngần của Tiểu Thanh, dịu dàng đáp, "Tiểu
Thanh của ta có chuyện gì mà không biết cơ chứ? Tiểu Thanh của ta thế
gian có ai bì kịp cơ chứ?"
"Chuyện đó là đương nhiên rồi ..."
----------------------------------
Nhìn Lãnh Tình cô đơn lẻ bóng ngồi một mình giữa hoa viên rộng lớn, muôn hoa khoe sắc, nội tâm Tuyết Lăng không khỏi truyền tới từng trận xót xa
Lãnh Tình, liệu nàng có biết, đại ca ta không yêu nữ nhân, chỉ yêu nam nhân hay không?
Nếu có, tại sao nàng còn đồng ý lấy huynh ấy? Tại sao nàng còn đâm đầu vào ngõ cụt, không lối thoát?
Tại sao nàng lại phải khổ như vậy cơ chứ?
Như cảm nhận được có người đang nhìn mình, Lãnh Tình quay đầu, vui vẻ mỉm cười, "Tuyết Lăng, là muội đó sao?"
"Là muội đây"
Tuyết Lăng vừa nói vừa đi tới, ngồi xuống bên cạnh Lãnh Tình. Nhìn thấy
trên bàn không biết từ bao giờ đã có sẵn hai ly trà, Tuyết Lăng phân vân hỏi, "Tẩu tẩu, ly trà thứ hai này là dành cho ai vậy?"
"Ly trà đó là dành cho người ta yêu", nói tới đây, đôi mắt Lãnh Tình chợt sáng bừng hạnh phúc
Tuyết Lăng xót xa tiếp, "Tẩu biết rằng người đó rồi sẽ tới ư?"
Lãnh Tình lắc đầu, "Ta không biết bao giờ người đó sẽ tới, vậy nên ta
đợi. Một ngày người đó không tới, ta đợi một ngày. Một tháng người đó
không tới, ta đợi một tháng. Một năm người đó không tới, ta đợi một năm. Một đời người đó không tới, ta đợi một đời"
"Tẩu tẩu, chẳng nhẽ người không sợ, người đó sẽ chẳng bao giờ tới ư?"
"Người đó không tới cũng không sao cả. Chỉ cần biết rằng người đó
vẫn ở quanh ta, mãi không rời xa ta, dù cho không thể gặp nhau, dù cho
cái ta nhìn thấy chỉ là bóng dáng của người, đối với ta thế cũng là đủ,
là đủ rồi"
Đặt tay lên mu bàn tay đã có phần lạnh giá vì sương đêm của Lãnh Tình,
Tuyết Lăng đau lòng nói, "Tẩu tẩu, mọi thứ đáng sao? Làm tất cả vì một
người dẫu biết người đó sẽ chẳng bao giờ có thể yêu mình, điều đó đáng
sao?"
Lãnh Tỉnh nhoẻn miệng cười, kiên định đáp, "Đáng! Chỉ cần có thể cả đời ở bên người ta yêu, ta có thể làm được mọi điều, chút chuyện nhỏ nhỏi này thì có đáng gì cơ chứ?"