Nhan Ngọc Nhân
Chương 5: Duơng Tuyết Yên, tử!
_ Giết… giết con?- Hai mắt tiểu Tuyết Yên mở to, nàng không hiểu… như vậy là sao… nghi hoặc nhìn người đuổi theo ở sau lưng-_ Ma ma, người đang nói gì thế? Thúc thúc đây là…
_ Ngu xuẩn!- Tên hắc y nhân vẫn bất động nãy giờ khẽ hừ lạnh một tiếng, khinh thường nhìn bóng dáng chật vật trước mắt, điểm nhẹ mũi chân phi thân đến chắn ngang trước mặt hai người. Chỉ cần nhiệm vụ cuối cùng ngày hôm nay hoàn thành, hắn sẽ có thể trở lại làm một người bình thường. A Tuân, đợi cha…
_ A…- Hồ Mẫn đột ngột dừng lại, khiến cả người ngã nhào trên mặt đất-_ Tiểu thư!!-Tuyết Yên bé nhỏ rơi khỏi vòng tay ấm áp, té lăn ra ngoài, cả người nằm trên nền tuyết lạnh giá, dính đầy tuyết trắng, nàng khó khăn bò dậy, không hề hay biết một đạo hàn quang lóe sáng trên đỉnh đầu-_ Ai..u.. đau quá..
_ Tiểu thư!!- Tiếng hét thất thanh vang lên, xé toạc cả màn đêm. Khi nhìn thấy một đao kia sẽ rơi lên thân thể nhỏ nhắn trước mắt, Hồ Mẫn bà không kịp suy nghĩ mà nhào đến ôm chầm lấy Tuyết Yên ngã ra một bên. Tấm lưng già cõi xuất hiện một vệt máu dài chảy xuống-_ Á a …
_ Ma ma!
Tên hắc y nhân nhanh chóng lại giơ tiếp thanh kiếm chém xuống-_ Muốn chết!- Là sát thủ, một trong những kim bài của tổ chức, thì thời gian sống của con mồi đến giờ phút này là rất lâu rồi. Hắn, không còn nhiều thời gian nữa. A Tuân…
_ Chạy mau! Tiểu.. thư chạy…- Bà nhịn xuống đau đớn trên lưng, dùng sức đẩy Tuyết Yên sang bên cạnh. Lần này là một nhát kiếm xuyên thủng tấm lưng đầy máu-_ Aa..a..
_ Ma ma!! – Tiếng kêu non nớt đầy khiếp đảm của một hài tử vừa lên sáu, tiểu Tuyết Yên ngồi bên cạnh, nàng trợn tròn hai mắt hoảng sợ nhìn vú Hồ từ từ ngã xuống, máu văng khắp nơi, dính cả lên trên người nàng.
Đến lúc này Tuyết Yên không thể không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nàng run rẩy nhìn sang thanh kiếm trên tay kẻ áo đen kia, nó nhuốm đầy… máu, đang từng giọt một nhỏ trên nền tuyết trắng… là máu của vú Hồ, nó ở khắp nơi. Nàng không thể tin được… Dương Tuyết Yên cả người cứng lại, không thể động đậy, mặt nàng tái nhợt không còn chút huyết sắc. Thời gian phút chốc ngừng lại, trước mắt nàng chỉ có màu đỏ tươi của máu, sắc màu rùng rợn đó như ăn sâu vào tâm trí.
Không biết từ lúc nào mà nước mắt đã ướt đẫm khuôn mặt nàng, khiến khung cảnh xung quanh nhoè đi, cả tên hắc y nhân cũng trở nên mờ ảo.Thay vào đó là một hình ảnh mong lung bỗng xuất hiện… Phụ thân? Là người sao?? Không thể nào…. Cứu con… cứu con với… Cha… Là mẫu thân, tỷ tỷ… Thiên Luật ca ca… Cứu muội với…
Thân thể nhỏ bé ngã khụyu xuống, run rẩy bò đến bên Hồ Mẫn, khó khăn túm chặt lấy cánh tay của bà, nức nở-_ Hồ ma ma… hức.. hức..
_ Ch…ạ..y..
_ Đi tìm chết!-_ Tiếng nói nồng nặc mùi máu đến gần Tuyết Yên, lại một nhát kiếm theo đó mà rơi xuống “xoạt”
Hồ Mẫn, người đáng lý ra đã phải chết không thể nghi ngờ, trước giây phút sinh tử của tiểu Tuyết Yên lại mạnh mẽ dùng một chút hơi thở cuối cùng ôm chầm lấy nàng “Phu nhân, nô tỳ không thể gặp lại… “, cả hai đều nằm trên nền tuyết trắng… Thanh kiếm sắc bén xuyên thẳng qua tim của Hồ Mẫn, không dừng lại mà tiếp tục xuyên qua thân thể yếu ớt phía dưới, cắm phập xuống mặt đất. Máu từ trong miệng người đối diện phun đến đầy trên mặt Tuyết Yên, đồng thời khóe miệng nàng cũng rỉ không ít máu.
Dương Tuyết Yên khủng hoảng không thể tin những gì vừa xảy ra, nàng hoàn toàn không còn nghe được bất kỳ âm thanh nào nữa. Trước mặt là đôi mắt đang trợn tròn, như muốn lộ ra ngoài của người có lẽ đã thực sự không còn hơi thở. Bên cạnh lại còn một cặp mắt khác… nàng sẽ nhớ rõ nó… nhớ rõ đôi con ngươi khát máu màu xám tro… nhớ rõ kẻ đã giết nàng… Xung quanh nàng giờ phút này chỉ toàn một màu đỏ chói mắt…
Tuyết không ngừng rơi…
Tuyết đã không còn là màu trắng nữa…
“_ Cha…” Con đau quá! Ý thức dần biến mất, đôi mắt tràn ngập nước cuối cùng cũng khép lại… Trắng… đỏ… đen… Tại sao?…
Đêm, vẫn dài…
Hai thân thể đầy máu như nhuộm đỏ một khoảng tuyết trắng, bên cạnh là tên hắc y nhân đang đứng thẳng tấp… Tiếng gió rít gào thổi không ngừng bên tai… Khung cảnh lúc này trở nên hết sức quỷ dị…
Nếu Triệu Thái Hiên có mặt lúc này, có lẽ ông sẽ rất ngạc nhiên khi nhìn thấy trên bầu trời, những ngôi sao được xếp thành hàng một cách ngay ngắn, Cửu Tinh Nhật Nguyệt … Đúng theo những gì lão đạo sỹ nói, thời điểm xuất hiện Cửu Tinh Nhật Nguyệt, chỉ cần cắt đứt sinh mệnh của nữ oa nhi có bát tự xung khắc thì có thể nghịch chuyển thiên mệnh, giúp Dương gia phú quý cả đời. Có điều, không lâu sau đó, một hiện tượng kỳ lạ đã xảy ra, đáng lẽ trong chín ngôi sao này sẽ có một ngôi sao biến mất để trở thành Bát Tinh Phù Dương, nhưng chúng lại cố tình chỉ có sự hoán đổi vị trí… Thất Tinh Song Sát… Thất Tinh Song Sát chính là một hàng bảy ngôi sao ở giữa, sẽ có hai ngôi sao khác nằm đối xứng nhau ở hai phía. Đây là lần thứ hai dị tượng này xuất hiện trong suốt bao nhiêu năm… Lần đầu tiên đúng là thời điểm tam công chúa Vũ Băng được thừa nhận… Điểm kỳ lạ ở đây chính là từ chỗ quan sát của Triệu Thái Hiên, sau khi nhìn thấy Cửu Tinh Nhật Nguyệt thì không có cách nào nhìn thấy được Thất Tinh Song Sát, cứ như có một làn sương mờ ảo che đi tầm mắt ông.
——————–z——————-
_ Đây là như thế nào?
_ Triệu tiên sinh?- Một bóng người lặng lẽ xuất hiện sau lưng Triệu đạo sỹ, khẽ lên tiếng.
_ Chuyện gì?- Không hề bất ngờ khi có một kẻ lạ mặt trong phòng, ông chỉ nhíu mày.
Tên gia đinh của Dương gia cung kính lên tiếng:
_ Lão gia phái nô tài đến để thông báo cho ngài biết, mọi chuyện đã thu xếp thỏa đáng. Còn đây là chút lòng thành của Dương lão gia…- Hắn chậm rãi nâng một hộp gỗ đến trước mặt.
Không thể nghi ngờ, lời của hắn đã thành công khiến Triệu Thái Hiên hoàn toàn bỏ xuống bất an trong lòng, ông thỏa mãn cười to:
_ Tốt.. haha… tốt…- Từ nay về sau, sẽ không còn bất kỳ kẻ nào có thể ngăn cản ta, với sự chỉ điểm của Tà Hồn Thiên Tôn thì không bao lâu nữa Kỳ Thiên Quốc này sẽ nhanh chóng thuộc về Triệu gia… Hàn Thiên Huyền Nữ, Âu Dương Vũ Băng cho dù ngươi có chuyển thế bao nhiêu lần, hậu nhân của ngươi cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp. Muốn đấu với lão phu, đấu với Thiên Tôn sao… Haha
——————–z——————-
“Cạch… lạch…cạch….” Âm thanh từ xa vang vọng khắp cả khu rừng, hai cỗ xe ngựa xa hoa đang chậm rãi hướng phía bên này đi đến. Thấy sẽ có người tới, tên sát thủ áo đen không tiếng động rút thanh kiếm ra một cách dứt khoát, nhanh chóng hòa lẫn cùng gió tuyết mà biến mất trong đêm tối. Hắn không tin với vết thương đó mà đứa trẻ có thể sống sót. Từ nơi lưỡi kiếm sắc bén rời đi, máu trào ra không ngừng, nhiễm đỏ cả một vùng. Nếu không có hình ảnh huyết nhục mơ hồ này, có lẽ không ai nghĩ vừa có một thảm cảnh xảy ra…
Tuyết, ngừng rơi…
----------------------------------------------
Tác giả: Mọi tên gọi về các chòm sao hay nhân vật đều không có thật, chỉ do tưởng tượng của bản thân. Không ảnh hưởng đến khoa học nhé :* Thân