Lúc này trong gian gác tối đen như mực, việc tìm Thành Lộ thật bế tắc, tôi bỗng
nảy ra một ý: “Máy ảnh, máy ảnh của anh…”
“Máy ảnh làm sao? Cô không cho
tôi chụp kia mà?”. Giản Tự Viễn nói.
“Anh cũng vừa nói rồi, không chụp
người, không chụp ảnh sinh hoạt thì có chụp cảnh tuyết, cảnh bình minh, cho nên
anh cứ lắp máy ảnh lên chân đế đi! Ảnh gửi lên mạng, dung lượng thấp, không
chiếm chỗ ổ cứng. Cứ quay ống kính ra ngoài cửa, biết đâu lại chụp được cái gì
đó, ví dụ…”
Giản Tự Viễn ngắt lời: “Thôi nào, bà Sherlock Holmes, đã mất
điện hơn một ngày, tôi đã tắt máy ảnh và máy tính rồi. Cô nhìn gì?”
Tôi
ngán ngẩm: “Anh nghe tôi nói đã được không? Tôi biết, máy ảnh không thể chụp sự
việc xảy ra đêm qua, càng không thể chụp Thành Lộ mất tích ra sao; nhưng ít ra
có thể chụp một số cảnh hai đêm trước khi mất điện, hoặc một số nội dung có liên
quan đến Thành Lộ mất tích.” Tôi đẩy anh ta một cái, nói tiếp. “Xuống thôi! Đi
tìm kiếm những dấu vết có thể có, còn hơn là lần mò trong bóng tối ở
đây.”
Chúng tôi cùng bước ra cửa gian gác. Xẹt!
Tôi giật mình:
“Anh nghe thấy không?”
“Cái gì?” Giản Tự Viễn ngớ ra.
“Có tiếng
xẹt.” Tôi ngoảnh lại, bật đèn pin soi vào gian gác. Không thấy gì
hết.
“Đừng thần hồn nát thần tính nữa. Chắc chắn bà chị họ cô chỉ đi chơi
thôi, cô đừng nên tự hù dọa mình.” Anh ta lắc đầu.
Xuống khỏi gian gác
thì gặp ngay Hân Nghi. Giản Tự Viễn cố làm ra vẻ “say đắm” áp sát vào người tôi,
rất đáng ghét. Hân Nghi nhìn chúng tôi, không sao hiểu nổi. Khi Giản Tự Viễn đi
qua, cô kéo tôi lại, chỉ vào anh ta rồi chỉ vào tôi, mấp máy cặp môi hồng, nói
thầm: “Sao hai người… tôi lại thấy kinh khủng quá!”
Tôi ghé sát tai Hân
Nghi, nói: “Đâu có chuyện gì đâu. Cậu đừng đoán linh tinh. Tôi lên đó tìm kiếm
dấu vết, thì gặp ngay anh ta!”
Hân Nghi nói nhỏ: “Tôi đang tìm cậu khắp
nơi.”
“Có việc gì không?”
“Lúc nãy họp, tôi suýt nữa buộc miệng,
may mà nén lại được. Tôi phải nói ngay để cậu biết.” Vẻ lo lắng hiện trên mặt
Hân Nghi. Tôi hơi hoảng, nhớ lại lúc ở trong phòng Thành Lộ, ánh mắt cô ấy
thoáng nhìn tôi đầy ngụ ý.
“Có chuyện gì mà nghiêm trọng
thế?”
“Đêm qua… chưa chắc đã là nghiêm trọng…” Hàm răng nhỏ trắng muốt
của cô bậm vào môi, hơi ngập ngừng rồi nói: “Lúc nửa đêm… tôi nhìn thấy cậu dậy,
đi ra khỏi phòng của chúng ta.” Tôi nắm chặt cánh tay Hân Nghi, gần như ngả vào
cô ấy, đầu tôi trống rỗng, máu trong người dường như cạn khô.
“Cậu sao
thế?” Hân Nghi quan tâm hỏi.
Tôi lắc đầu, cười như mếu: “Không sao, chỉ
hơi ngạc nhiên tại sao tôi không nhớ tý gì?”
“Lúc đó tôi gọi cậu, cậu
không có phản ứng gì hết cứ thế bước ra hành lang. Tôi bèn đi theo.” Hân Nghi
nhìn lên đỉnh đầu tôi. “Thấy cậu đi một vòng ở phòng khách, sau đó mở cửa
toa-lét ngoài hành lang, sau đó… rất kỳ lạ, cậu đi lên gác.”
Vậy là có
hai người chứng kiến ban đêm tôi đã lên gian gác ấy. “Rồi sao nữa?” Tôi
hỏi.
“Tôi đứng dưới chờ khoảng 5 phút thì cậu xuống, xuống cầu thang rất
vội nhưng không bị xây xước gì, sau đó cậu đi hai lượt ở hành lang, rồi trở về
nằm xuống giường. Tôi không dám gọi cậu, vì sợ… nghe nói đừng nên gọi người đang
mộng du.” Hân Nghi nói.
Tôi ngẫm nghĩ, rồi hỏi: “Còn nhớ lúc tôi ra khỏi
giường là mấy giờ không?”
Hân Nghi nói: “Khoảng một giờ hơn, 1h20. Lúc
nghe thấy cậu dậy, tôi ngỡ là trời sáng. Xem đồng hồ, thì ra mới hơn 1
giờ.”
“Cám ơn cậu đã cho tôi biết.” Tôi nói.
“Tôi sẽ giữ kín cho
cậu.” Hân Nghi nắm chặt tay tôi.
Tôi cảm kích hìn cô, định nói: thực ra
cũng chẳng sao, tôi chẳng có gì phải giấu giếm ai. Nhưng tôi vẫn cười, nói: “Cảm
ơn.”
Bỗng nghe giọng Giản Tự Viễn oang oang: “Thế nào, cô có sang hay
không?”
Trong căn phòng hai nam giới ở chung, Giản Tự Viễn đã bật máy
tích xách tay. Tôi nhìn quanh, không thấy Cốc Y Dương. Chắc anh ấy đang sục sạo
ở một góc nào đó trong ngôi nhà này, thậm chí ra ngoài cũng nên. Tôi nhìn ra cửa
sổ, tuyết rơi ít đi thì phải.
Giản Tự Viễn nói: “Cô đóng cửa lại, được
không?”
Tôi cảnh giác: “Để làm gì?”
“Chẳng để làm gì cả. Bảo đóng
thì cứ đóng đi. Cô nghe nói khách chiều ý chủ là tác phong văn minh không?” Anh
ta đứng lên, bước ra khép cửa lại. Sau đó hạ giọng nói nhỏ: “Cô có thể ít thì
thào với cái cô Mục Hân Nghi mà cứ tự xưng là Hân Nghi ấy không?”
Tôi khó
chịu đáp lại: “Tôi thích gọi người ta là Hân Nghi thì đã sao? Nên ít quan tâm
những chuyện không đâu thì hơn!”
“Không thể không quan tâm! Con bé ấy bề
ngoài có vẻ phóng khoáng, thực ra lại rất mờ ám.”
Tôi lắc đầu: “Anh ăn
nói kiểu gì thế?”
“Nửa đêm qua cô thức dậy, lên gian gác ấy, tôi nhìn
thấy nó lén theo cô. Nó không nhìn thấy tôi. Nó không biết tôi là bậc thầy thức
đêm!”
Tôi độp lại: “Cô ấy ở cùng phòng với tôi. Tôi bị mộng du…” Nói thế
này ngượng thật. “Cô ấy ra nhìn xem sao là chuyện thường tình, cô ấy cũng đã kể
lại với tôi rồi.” Tôi ngừng giây lát, thấy anh ta nín lặng, bèn hỏi: “Hôm qua
anh thấy tôi ra, lúc mấy giờ?”
Giản Tự Viễn nói luôn: “1 giờ 26 phút. Tôi
rất nhạy cảm về thời gian, mỗi bước ảnh chụp đều ghi rõ thời gian rất chuẩn. Cô
biết đấy, cùng một cảnh vật, nếu chụp vào thời gian khác nhau, thời tiết khác
nhau thì…”
“Khỏi dài dòng nữa, xem hình đi!” Tôi ngắt lời. Xem ra, đúng
là thế rồi, chẳng hiểu tôi bị ma ám hay sao, kể từ hôm qua tôi bắt đầu mộng du
thật!
Các đoạn phim mà camera quay được trong phòng khách đều nằm trong
thư mục nhỏ “phòng khách”. “Phòng khách” và hàng loat thư mục khác lại nằm chung
trong một thư mục lớn gọi là “video”. Khi Giản Tự Viễn đang tìm các tệp văn bản,
tôi thoáng nhìn thấy tên các thư mục nhỏ khác, ví dụ “Đi cáp treo”, “Bão
tuyết”,,, chắc đều là ghi chép về chuyến đi này. Còn một số mục nhỏ khác không
hiểu là gì, ví dụ “Thật 1”, “Thật 2”. Tôi chẳng rỗi hơi mà nghĩ ngợi. Lẽ nào lại
có video “thật, giả” hay sao?
Anh ta giảng giải, trước hết phải cài đặt
cho chuẩn, các đoạn video sẽ tự chia đoạn theo thời gian, mỗi giờ là một đoạn
tín hiệu vô tuyến truyền vào máy tính, cứ mỗi giờ là một file. Tôi nói: “Ta xem
ngày hôm qua trước!” Giản Tự Viễn mở file từ 11h đến 12h đêm qua, anh ta tua
nhanh. Tôi dán mắt nhìn, hình ảnh không có gì thay đổi, tức là trong 60 phút ấy
không có ai ra vào trước ống kính, ngoài cửa sổ cũng không có gì khác thường. Vì
dùng camera hồng ngoại, nên hình ảnh mờ mờ, dẫu ngoài cửa sổ có người thì cũng
không thể nhìn rõ.
Tiếp đó anh lại nhấn “tua nhanh” để xem hai đoạn khác,
cũng bình thường, không có gì lạ. Tôi nói: “Anh kiên trì thật, những đoạn phim
này mà cũng giữ lại.”
Giản Tự Viễn lại nhấp mở đoạn phim từ 2h đến 3h
sáng, anh cười nhạt: “Những người ngố như các cô các cậu, thấy những đoạn phim
này rất vô nghĩa, nhưng nếu xem kỹ sẽ nhận ra những tình tiết rất thú vị; ví dụ
nhìn thấy các động vật nhỏ xuất hiện vào ban đêm, hoặc có “người tuyết” trong
truyền thuyết hay không… Nhất là lúc mặt trời mọc, cô nhìn thấy camera tôi đặt
hướng ra ngoài cửa sổ kia chưa? Đã cài đặt, 6h sáng tự động tắt hồng ngoại,
chuyển sang quay ánh bình minh huy hoàng.”
Anh đột nhiên nhấp “Tạm
dừng”
Nhấp lùi lại một chút, rồi tiếp tục phát.
Trên nền hồng nhạt
xuất hiện một bóng người nhợt nhạt!
Tôi và Giản Tự Viễn dường như dán mắt
vào màn hình máy tính. Là bóng một người phụ nữ. Giản Tự Viễn vặn to nút âm
lượng, một giọng nữ. Cô ấy đang cầm điện thoại không dây trong phòng khách nói
chuyện.
Thời gian: 2:28AM.
Chân tay tôi bỗng lạnh
toát.
Người đó chính là tôi!
Giọng nói điện thoại quá nhỏ không
nghe thấy. Mở âm lượng hết cỡ cũng vô ích. Giản Tự Viễn nhìn tôi, nói: “Cô có
hay gọi điện lúc 2h rưỡi sáng không?”
Tôi lắc đầu: “Trước kia thì không.
Về sau không rõ nữa. Anh cũng biết, bị mộng du thì tôi có thể làm bất cứ chuyện
gì.” Kia có đúng là tôi không? Sao tôi không nhớ một tí gì? Tại sao tôi lại gọi
điện lúc hai giờ rưỡi sáng? Gọi cho ai?
“Xem ra, cô cũng như nhiều người
trong chúng ta ở đây, ai cũng có một vài bí mật nào đó.” Giản Tự viễn chỉ hình
ảnh tôi trong khung màn hình. “Đêm hôm đó La Lập Phàm ngủ ở phòng khách, thế mà
cô không làm anh ta thức giấc.”
Tôi đứng bên bàn chăm chú nhìn tôi trong
màn hình, đầu óc tôi nhão ra như chiếc lốp xe đạp xì hết hơi, dù cố đạp mạnh đến
mấy xe vẫn ỳ ra.
“Đêm hôm đó tôi và Hân Nghi ở chung.” Tôi buông một câu
chẳng đâu vào đâu. Vì thế tôi phải ra ngoài gọi điện sợ Hân Nghi nghe thấy,
nhưng tại sao tôi không lo La Lập Phàm ngủ ở phòng khách nghe thấy?
Giản
Tự Viễn ngạc nhiên nói; “Ý cô là gì? Nói đùa hay sao? Cô không biết mình nửa đêm
dậy gọi điện à?”
Tôi lắc đầu: “Tôi cũng không biết mình gọi điện cho ai,
và nói những gì.”
“Thế thì ta nghe kỹ xem sao.” Giản Tự Viễn
nói.
Anh ta phát lại đoạn băng tôi gọi điện thoại, gạt âm lượng lên mức
tối đa, ghé tai vào loa của máy tính, vẫn không nghe thấy gì hết, anh thở
dài.
Tôi nói: “Đeo tai nghe vào, loại tai nghe nhét vào lỗ tai
ấy!”
Giản Tự Viễn vỗ tay: “Ừ nhỉ, thế mà tôi không nghĩ ra!” Anh gỡ tai
nghe đang cắm ở máy MP4 ra cắm vào lỗ âm thanh của máy tính, rồi phát loại đoạn
băng, cố nghe. Nhìn nét mặt anh thì biết, hiệu quả đã rõ rệt.
Anh đưa tai
nghe cho tôi: “Cô tự nghe đi!”
Âm thanh trong tai nghe rất yếu, rất mơ
hồ; chắc là tại tôi cứ đi đi lại lại cho nên âm thanh lúc gần lúc xa, không thể
nghe nổi một câu trọn vẹn. Nhưng trong đó tôi có nhắc đến tên một
người.
Lê Vận Chi.