Trong ngôi nhà gỗ, Giản Tự Viễn đang dán mắt vào tôi trong màn hình máy tính,
anh nói: “Cô đang bàn luận với ai đó về Lê Vận Chi thì phải? Cũng dễ hiểu thôi:
cô ta vừa đến đã chiếm luôn gian phòng đơn, khiến cô phải sang ở chung phòng với
Hân Nghi, chắc cô đang kêu ca than vãn với người kia. Tôi vốn thắc mắc rằng tại
sao cô lại quá lịch sự như thế, bảo đổi phòng thì đổi luôn, tội gì phải
thế?”
Tôi nói: “Những chuyện đó chẳng liên quan gì đến chủ đề lúc này.
Tôi đang rất muốn biết tại sao mình nửa đêm đi gọi điện, và tại sao lại không
nhớ gì hết? Nhưng dù sao cũng không mấy liên quan đến chuyện Thành Lộ mất
tích.”
“Tiếc quá, hiện giờ không thể liên lạc điện thoại, nếu không, ta
có thể hỏi tổng đài khu nghỉ dưỡng xem cô đã gọi cho số máy nào.” Giản Tự Viễn
nói. “Đương nhiên nếu có thông tin, thì đó là việc của cảnh sát.”
Tôi lắc
đầu, hình như làm thế thì mới có thể khơi lại được trí nhớ đã biến
mất.
Giản Tự Viễn lại nói: “Ngoài ra, chưa biết chừng Lê Vận Chi có liên
quan đến vụ Thành Lộ mất tích, biết đâu cô cũng cảm nhận được điều gì
đó.”
Tôi nói: “Hình như có vẻ khiên cưỡng.” Nhưng tôi lại nghĩ, chưa chắc
là thế. Giả sử nghi ngờ La Lập Phàm là đúng, giả sử Cốc Y Dương và Thành Lộ có
dan díu với nhau, thì Lê Vận Chi và Thành Lộ trở thành tình địch chứ còn
gì?!
Giản Tự Viễn thở dài, nói: “Thôi, chắc cũng không có gì to tát đâu.”
Anh lại đeo tai nghe, tiếp tục xem đoạn video quay cảnh tôi gọi điện
thoại.
Bóng ma của tôi lại tiếp tục đi đi lại lại, nói rất
khẽ.
Rồi cuộc điện thoại kết thúc, bóng tôi biến khỏi ống kính camera.
Giản Tự Viễn đưa tai nghe cho tôi, nói: “Phía sau vẫn không thể nghe rõ, nhưng
hình như cô đã vài lần nói là “ám hiệu” gì đó.”
Tôi nghe một lượt, cố
không thể hiện gì trên nét mặt nhưng lòng tôi thì nhẹ bỗng.
Tôi hầu như
có thể khẳng định: Giản Tự Viễn nghe là “ám hiệu”, thực ra là tên một người: An
Hiểu.
Lúc này An Hiểu đang nằm dưới mộ trong nghĩa trang Tuyết Tùng, bên
cạnh là bó hoa hồng đỏ hồng vàng.
An Hiểu là mối tình đầu của Cốc Y
Dương, Lê Vận Chi đã nói với tôi. Tôi gỡ tai nghe xuống, nói với Giản Tự Viễn:
“Tôi cũng chẳng hiểu nghĩa là gì. Bây giờ tôi phải đến nói chuyện với Cốc Y
Dương mới được.”
Giản Tự Viễn cau mày nhìn tôi: “Sao cô phải nói chuyện
với anh ta?”
“Tôi không biết tại sao mình lại nhắc đến Lê Vận Chi trong
điện thoại, anh ấy là bạn trai của Lê Vận Chi thì biết đâu anh ấy sẽ giúp tôi
nhớ lại tại sao tôi lại gọi cuộc điện thoại quan trọng ấy.”
“Có cần tôi
đi cùng không?” Giản Tự Viễn hăng hái xung phong.
Tôi không rõ có phải
anh ta giả vờ hâm không, tôi lắc đầu: “Anh cứ tiếp tục xem phim đi.”
Tôi
mở cửa bước ra, nghe thấy Giản Tự Viễn nói với theo: “Có gì hay ho mà xem? Máy
tính tôi sắp hết pin rồi.”
Cốc Y Dương đang áp người xuống sàn bếp, gõ gõ
nền nhà; Hân Nghi cũng làm theo anh, kiểm tra kỹ mạn bên kia. Lê Vận Chi thì
khoanh tay đứng nhìn từng cử động của Cốc Y Dương.
Vào lúc này nếu tôi
muốn nói chuyện với Cốc Y Dương thì khác nào tranh mồi với hổ?
Sống mà cứ
xuề xòa mãi thì sẽ không có nhiều cơ hội, tôi bèn nói: “Cốc Y Dương anh có thể
sang phòng em được không? Có việc muốn bàn riêng với anh?”
Lê Vận Chi
ngoảnh sang nhìn tôi, ánh mắt cô vẫn hiền hòa, nhưng tôi biết, đôi khi ngọn roi,
lưỡi dao cũng hiền hòa. Cô hỏi tôi: “Việc rất quan trọng à?” Cô nói giọng miền
nam, tôi chưa từng hỏi cô quê ở tỉnh nào.
Tôi nói: “Việc liên quan đến
Thành Lộ mất tích.”
Mặt Cốc Y Dương hơi biến sắc. Lê Vận Chi thì vẫn thế,
giọng nói nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng hơn. “Nếu là liên quan đến Thành Lộ thì sao
không thể cho mọi người cùng biết?”
“Vào đúng lúc cần thiết, tôi sẽ cho
mọi người biết. Cốc Y Dương, anh rỗi chứ?”
Hân Nghi đứng lên, nói: “Y
Dương, nên đi đi.”
Giản Tự Viễn cũng chạy ra từ lúc nào, nói: “Cậu và cô
ấy ra trò chuyện đi, tôi sẽ tiếp các người đẹp ở đây.”
Hân Nghi lè lưỡi
dứ về phía anh ta, rồi lại tiếp tục xem xét các quầy tủ ở gian bếp.
Cốc Y
Dương nói: “Chuyện liên quan đến Thành Lộ mất tích, đương nhiên phải bàn bạc.
Nếu đúng là có liên quan thì tôi sẽ nói với mọi người.” Rồi anh theo tôi sang
phòng tôi và Hân Nghi.
Những nét rắn rỏi tự tin thường ngày nhanh chóng
biến mất khỏi khuôn mặt Cốc Y Dương. “Na Lan, anh không rõ em có hiểu rằng,
người mà anh rất yêu…”
“Thôi nào!” Tôi xua tay. “Chị Thành Lộ bỗng nhiên
mất tích không để lại dấu vết, anh cho rằng vào lúc này em có thể quan tâm xem
anh thích bông hoa nào à? Em trước hết muốn hỏi, có phải anh… gắn bó với Thành
Lộ không?”
Nhìn vẻ hoảng hốt trên nét mặt anh, tôi biết câu trả lời rành
rọt sẽ là “có”.
Nhưng anh lại đáp: “Nói bừa gì thế? Sao em lại nghi ngờ…
anh và chị họ của em? Lẽ nào em không biết Thành Lộ là người rất đơn giản vô
tư?”
“Người đơn giản vô tư, chắc gì không bất chợt mất sai lầm? Vậy là
anh chối cãi, giữa hai người không có điều gì bí mật chứ gì?”
Cốc Y Dương
trầm ngâm một lát, dần hiểu ra rằng tôi căn vặn không phải không có mục đích.
Anh nói: “Chẳng lẽ em đã biết… anh và cô ấy… cô ấy kể với em hay sao? Anh đã dặn
cô ấy… anh không tin rằng?”
Tôi cười nhạt: “Anh đừng quên Thành Lộ là con
người đơn giản vô tư.”
“Em không hiểu rồi…”
“Có gì mà khó hiểu?
Đến Bắc Kinh không lâu, anh đã chấm dứt liên lạc với em, và gần như đồng thời
anh bắt đầu bí mật gặp gỡ Thành Lộ!” Tôi bỗng nhớ ra, vừa nãy đã nói là không
nói về chuyện giữa tôi và anh, nên tôi chuyển hướng: “Được, bây giờ hỏi anh câu
thứ hai…”
Cốc Y Dương hạ thấp giọng: “Khoan đã, câu thứ nhất chưa xong.
Giữa anh và Thành Lộ rất trong sáng, giả thiết của em sai hoàn toàn! Đúng là bọn
anh có gặp mặt nhưng không phải hẹn hò dan díu!”
“Thế thì để làm
gì?”
Im lặng.
Tôi đành trả lời hộ anh: “Xem ra, trước đây anh đã
không muốn em biết chuyện, bây giờ anh cũng không muốn nói. Câu hỏi thứ hai: An
Hiểu là ai?”
Vẻ hoảng hốt trên mặt Cốc Y Dương còn rõ rệt hơn cả lúc nãy.
Lúc này tôi thấy hơi phục “người ngoài hành tinh” Lê Vận Chi thể hiện rõ ham
muốn chiếm hữu Cốc Y Dương nhưng cô vẫn nén lòng giữ kín. Hôm đó cô cho tôi biết
An Hiểu nằm dưới mộ vốn là mối tình đầu của Cốc Y Dương, chứ không nói thêm gì
nữa; cô nói, đó là chuyện riêng tư của Cốc Y Dương, tôi có thể cứ hỏi anh ấy.
Tôi bâng khuâng rời khu nghĩa trang, hai hôm sau đó tôi khổ sở vì nhức đầu nên
không tìm cách hỏi anh nhưng lúc này thì phải hỏi.
Cốc Y Dương trầm ngâm
vài phút, rồi nói: “Được, anh trả lời. Và có lẽ trả lời các câu hỏi của em luôn
thể.”