Trong mơ, tôi nhớ về một buổi chiều đầu thu, trong một phòng họp trên khu nhà
gác của công an Giang Kinh, đội trưởng đội cảnh sát hình sự Ba Du Sinh - người
thầy tôi hằng kính trọng - nghiêm sắc mặt bảo tôi: cô biết những gì thì nói cả
ra, có sao nói vậy; họ chỉ điều tra, chứ không phải là thẩm vấn, cô không phải
nghi phạm.
Hai nam giới bước vào, không mặc sắc phục công an, họ mặc âu
phục đen, chất vải khá tốt, một người tuổi ngoài 40, người kia chừng 27-28, cười
tươi nhưng nghiêm túc. Họ tự giới thiệu, một anh là trưởng phòng Vương, anh kia
họ Cao, cùng từ Bắc Kinh đến, làm việc ở một đơn vị đặc biệt chuyên phòng chống
trộm cắp và buôn lậu cổ vật.
Tôi lập tức hiểu ra họ gặp tôi vì mục đích
gì.
Hồi mùa hè tôi bị cuốn và một vụ án lớn, toàn bộ vụ án có liên quan
đến một truyền thuyết xa xưa ở Giang Kinh. Truyền thuyết nói rằng ở đáy hồ Chiêu
Dương cất giấu một kho báu khổng lổ của Tể tướng Bá Nhan thời Nguyên. Bản đồ nơi
giấu của vẽ trên hai mảnh da thuộc, tôi đã dùng cách đặc biệt chồng khít hai tấm
bản đồ lên, nhận ra tuyến đường đi tìm kho báu. Để có thể dụ bọn tội phạm đang
thèm nhỏ dãi ló mặt ra, nhằm tháo gỡ một loạt vụ án cũ có thể liên quan đến việc
tìm kiếm kho báu, tôi và vài cao thủ bơi lặn tập hợp thành “tổ săn kho báu”,
danh nghĩa là lặn tìm kho báu nhưng thực chất là nhằm dụ rắn ra khỏi hang. Thực
ra tôi không tin những chuyện đồn đại về hang giấu của hư cấu hão huyền, bịa đặt
như thế, cho nên tôi chuẩn bị sẵn một vài cái túi bên trong đựng đá nặng chịch,
với ý định những cái túi “của cải phi nghĩa” ấy sẽ thu hút bọn tội phạm ra tay
với chúng tôi. Nào có ai ngờ, chúng tôi lại vô tình tìm ra báu vật thật. Vì giữ
an toàn, vì muốn chắc ăn, tôi đã thuyết phục các bạn trong “tổ săn kho báu”
không vội lấy báu vật làm gì, cứ tay không bơi trở về đã; chúng tôi chỉ mang
theo những cái túi đen đựng đá. Bọn tội phạm quả nhiên xuất hiện, “cướp của” chứ
không bắt người đưa đi tra khảo để tìm nơi giấu của. Vì trước đó tôi đã “móc
nối” với công an Giang Kinh, nên họ mai phục và tóm gọn cả lũ tội phạm
kia.
Sau khi câu chuyện lắng xuống, thợ lặn của sở công an cùng tôi lặn
xuống cái hang giấu của thì mới phát hiện ra kho báu đã không cánh mà
bay.
Chỉ còn cách dùng câu cổ ngữ “Bọ ngựa rình bắt con ve, nào ngờ chim
sẻ kè kè sau lưng” mà giải thích vậy.
Tôi nghĩ đến một điều: có người
trong tổ săn khi báu đã “biến chất”, muốn ăn mảnh, nên đã tổ chức một tổ lặn
khác bám theo chúng tôi, sau khi chúng tôi phát hiện ra kho báu rồi ra về tay
không, “chim sẻ” là chúng sẽ mò vào hang nẫng kho báu đi. Tất nhiên không có
thành viên nào trong tổ chúng tôi thừa nhận cả.
Tôi bình tĩnh trình bày
lại chuyện đó nhiều lần, hai anh cảnh sát trên Bộ Công an không tỏ thái độ gì
nhưng tôi biết họ vẫn rất nghi ngờ.
Anh Cao hỏi: “Cô nên nhớ hôm đó ca-nô
của công an tiếp ứng cho các cô cậu, nếu cô nói sau đó bọn khác lén lặn xuống
lấy mất, thì rất dễ bị công an phát hiện ra, đúng chưa?"
Tôi nghĩ ngợi,
nói: “Kể cũng khó nói chắc, nếu họ có kế hoạch chu đáo thì họ không thể bị phát
hiện.”
Anh ta nhướng mày: “Cô thử nói xem?”
“Châu báu để trong một
cái hòm to, chúng có thể sẻ vào những cái túi, rồi giấu rải rác ở một số khe đã
bên dưới đảo Hồ Tâm, đánh dấu lại; chờ khi tình hình lắng xuống sẽ xuống lấy
sau. Chúng lặn, sẽ tránh được công an đi tuần trên hồ, rồi lên đảo từ bất kỳ chỗ
nào; đảo thì không bị công an phong tỏa.” Những điều này, trước đó tôi đã từng
nghĩ đến.
Trưởng phòng Vương nói: “Rất khá, cô nghĩ tỉ mỉ lắm. Đội trưởng
Ba Du Sinh nhận xét cô có năng lực suy nghĩ rất thấu đáo.”
Tôi sững sờ,
liệu anh ấy có ám chỉ điều gì không?
Quả nhiên anh Cao lại hỏi tôi: “Cô
có thể tính toán đâu ra đấy, liệu… có ai biết được cách nghĩ của cô
không?”
Tôi lạnh lùng trả lời: “Tôi không nói với bất cứ ai về khả năng
này.” Tôi bỗng nhận ra tôi đã tự đưa mình vào ngõ cụt.
“Vậy là chỉ cô mới
có khả năng thực hiện cái kế hoạch chặt chẽ này, đúng không?”
Tôi cố giữ
bình tĩnh: “Tôi nghĩ, các anh trước khi giả thiết như thế thì nên làm rõ một
điều này: phát hiện ra kho báu chỉ là vô tình, xưa nay có vô số người mong tìm
ra kho báu ấy, bơi lặn cũng rất giỏi, tài lực nhân lực không thiếu, nhưng suốt
500 năm qua không tìm thấy, còn tôi, tôi vốn không định thử vận may gì cả. Đó
hoàn toàn là ngẫu nhiên. Nếu tôi định lấy cho mình, ỉm đi, thì tôi hoàn toàn có
thể công bố với người đời rằng tôi cũng như bao người trong suốt 500 năm qua
không tìm thấy gì hết, thì ai dám không tin? Tội gì tôi phải hợp tác với công an
để chuốc lấy phiền hà?”
Trưởng phòng Vương cười nói: “Có lý. Nhưng nên
nhớ lúc đó có cả “tổ sợ săn” gồm 6 người đúng không? Có lẽ cô sẽ công bố với
người đời rằng không tìm thấy gì hết, nhưng 5 thành viên kia, khôn dại khác
nhau, nhân cách tốt xấu khác nhau, có chắc họ cũng không công bố không? Mặt
khác, 6 người chia đều một hòm của cải, rất khó với 2-3 người chia nhau. Cho
nên, liệu có khả năng này không: cô đàng hoàng nói cho công an biết, nhưng các
tổ viên kia hậm hực hoặc nghĩ cô chỉ giả vờ đứng đắn nhưng không làm gì được cô;
còn cô lại hợp tác với hai thành viên thân thiết, khi chuyện bên ngoài hồ đang
ầm ỹ thì họ lặn xuống thực thi kế hoạch như cách nghĩ của cô vừa nói
không?”
Hợp tình và hợp lý. Dù rất tức giận, tôi cũng phải công nhận điều
này.
Tôi nhạt nhẽo nói: “Giả thiết của các anh có lẽ rất hợp lý, nhưng
tôi không làm thế. Tôi tin rằng nếu đã có chứng cứ cụ thể thì các anh khỏi cần
nhẫn nại nói chuyện với tôi như thế này.”
Anh Cao nói: “Đúng thế. Chúng
tôi chỉ trao đổi với cô thôi. Cô có thể nói đôi điều về tình hình gia đình
không?”
Tôi nghĩ bụng cần gì phải thế, các anh có gì mà chẳng biết? Nhưng
tôi cũng vẫn nói: “Tôi độc thân, cha tôi mất khi tôi đang học lớp 11, mẹ tôi làm
kế toán ở mỏ sắt Xích Hà. Sau khi cha tôi mất, bà nghỉ làm vài năm, gần đây mới
lại đi làm.”
“Tôi đoán rằng tình hình kinh tế gia đình cô không mấy sung
túc?” Anh Cao hỏi.
Tôi gật đầu: “FFúng thế. Khi cha tôi còn sống, cơ quan
trợ giúp gia đình tôi khá nhiều, nhưng vẫn không thể coi là khá giả
gì.”
“Nhưng tại sao tôi nghe nói có người lái xe hạng sang đến trường gặp
gỡ cô? Tại sao cô đăng ký với Ban kinh doanh Ngân hàng Trung Quốc đặt tại đại
học Giang Kinh để xin đặt két bảo hiểm cá nhân? Cô có thể chia sẻ trong két ấy
chứa những gì không?”
Thật quá đáng. Tôi hít sâu, hơi nhắm mắt, sau khi
thật sự bình tĩnh trở lại tôi nói: “Người đi xe sang trọng ấy là bạn tôi. Trong
két bảo hiểm có sợ dây chuyền nạm kim cương Tiffany, tôi không biết giá trị bao
nhiêu, chắc là rất đắt. Là quà sinh nhật có người tặng tôi, tôi biết nó rất quý
nhưng không thể từ chối, và cũng không tiện đeo nó hằng ngày, đành lập két bảo
hiểm ở ngân hàng để cất đi vậy.”
“Ai tặng cô? Chúng tôi có thể đi xác
minh được chứ?”
Tôi nghĩ ngợi, rồi đáp: “Một bác cao tuổi tên là Quảng
Cảnh Huy, trong vụ án lớn xảy ra mà các anh cũng rất quan tâm, tôi quen bác ấy,
bác ấy nhận tôi làm con nuôi. Người đi xe sang trọng đến trường thăm tôi cũng là
bác ấy.”
Những cảnh trong mơ hoàn toàn giống với mọi thực tế xảy
ra.
Ai cũng có lúc nằm mơ, và biết rằng dù cảnh trong mơ cứ y như thật
thì vẫn không phải là bản sao của thực tế.
Vấn đề này làm tôi rối trí,
mấy ngày gần đây không rỗi để nghĩ ngợi phân tích tại sao các cảnh xảy ra ở Sở
Công an lại tái hiện trong mơ như vậy.
Và tại sao vào lúc này dường như
tất cả đang dần trở nên rõ ràng?
Tuy đang mệt rũ, bụng đói meo, mồm miệng
khô cháy, nhưng chứng nhức đầu thì lại đang đỡ dần.
Lúc này tôi cần một
cốc trà nóng. Không, phải là trà nóng pha trong cái cốc giữ nhiệt của cha tôi để
lại.
Tôi chợt nhớ ra cái cốc ấy vẫn để ở ngôi nhà gỗ mà bọn linh miêu
đang lảng vảng.
Tôi lại nhớ đến ngày hôm đó… cách đây mấy ngày nhỉ? Ba
hay bốn ngày? Sau khi vào ở ngôi nhà gỗ, tôi pha ngay cho mình cốc trà; tôi có
thói quen uống trà, trà giúp đầu óc tỉnh táo, sinh lực dồi dào. Tối hôm đó đi
hát Karaoke, tôi rất tỉnh táo phấn chấn. Nhưng không lâu sau đó những cơn đau
đầu thỉnh thoáng kéo đến quấy rầy tôi, tôi đã dùng đủ cách, ngủ, vận động, ăn
thật nhiều… nhưng vẫn bị nhức đầu; bí quá, tôi tặc lưỡi bỏ luôn uống
trà.
Hậu quả là đầu càng nhức dữ dội hơn.
Tôi lại mắc thêm chứng
ngủ ly bì rất tệ, tỉnh lại rồi mới biết mình bị mộng du và mất trí
nhớ.
Sau khi đi khỏi căn nhà gỗ ấy thì tình hình bắt đầu biến chuyển, tôi
bớt hẳn nhức đầu, liệu có phải là ngẫu nhiên không? Tôi còn dần được nhiều cảnh
trong mơ đêm qua. Không phải về bộ mặt quỷ trên tấm ảnh hoặc về Thành Lộ mất
tích.
Đám châu báu Bá Nhan đang ở đâu?
Lúc này dường như tôi có
thể khẳng định có người hỏi tôi trong mơ.
Trí nhớ là thứ vừa thú vị vừa làm
khổ người ta. Đôi khi ta đã rất cố gắng nhưng nó cứ như chơi trốn tìm với ta;
lúc khác, vô tình, nó lại cho ta biết những bí mật sâu kín nhất.
Tôi chập
chờn đi vào giấc ngủ. Tôi rất mong trong mơ tôi sẽ thoát khỏi hiện thực tàn khốc
lúc này, tôi có thể nhìn thấy người chị họ chưa kịp chào tạm biệt tôi. Chị Thành
Lộ hãy cho em biết chị đi đâu rồi? hoặc ai đã hại chị?
Một tiếng gọi rít
lên.
Tôi lập tức tỉnh lại. Hân Nghi.