Bên ngoài gió rít điên cuồng. Tôi lên đến ngôi nhà trên núi này rồi,
lần đầu tiên trong đời mới thật sự biết thế nào là “gió thét gào”. Gió
lạnh mùa đông ở quê tôi và ở Giang Kinh cũng rất khủng khiếp, mùa xuân
cũng có cuồng phong cuốn tung đất bụi, nhưng hiếm khi nghe thấy tiếng
gió rít ghê rợn như thế này. Cứ như tiếng dã thú phát điên trong rừng
thẳm.
La Lập Phàm nói: “Tuyết lớn gió to thế này, chúng ta dù đi cũng không
đi nổi mấy bước, quá mạo hiểm. Tôi nghĩ ta nên nhẫn nại chờ vậy. Đâu có
chuyện gió tuyết kéo dài mãi? Cứ lạc quan lên nào!”
Giản Tự Viễn cười nhạt: “Trước hết anh nên khuyên vợ mình lạc quan đã!”
La Lập Phàm nhướng mày độp lại: “Anh bao đồng quá đấy!”
Cốc Y Dương nói: “Hiện giờ đúng là không thể ra khỏi cửa, nhưng ta vẫn nên thu xếp hành lý thiết yếu, sẵn sàng rời khỏi đây bất cứ lúc nào.Chờ khi gió tuyết dịu bớt hoặc khu nghỉ dưỡng có cách đón ta xuống núi, thì xuất phát ngay.” Anh nhìn mọi người khắp lượt, rồi bỗng cau mày: “Sao
lại thiếu một người nhỉ?”
Tôi biết anh nói đến Hân Nghi.
Ở đây ai cũng nhận ra Lê Vận Chi rất mặn mà với Cốc Y Dương; thực ra
Lê Vận Chi có mặt là vì Cốc Y Dương có mặt. Nhưng tôi biết một người nữa cũng đang khát khao Cốc Y Dương, đó là Hân Nghi.
Vì mấy hôm nay ở cùng phòng với Hân Nghi, chúng tôi đã dần trở nên thân thiết.
Lúc đầu Thành Lộ nói “Cốc Y Dương lại muốn tiếp cận cô” thì tôi nửa
tin nửa ngờ. Tôi cho rằng mình tương đối hiểu về tình cảm con người: một người đã nhạt tình rồi, thì không thể sau nửa năm bỗng dưng được trời
ban phúc, và tình cảm lại ấm lên được! Việc Cốc Y Dương nhờ Thành Lộ mời tôi tham gia chuyến đi, e rằng anh ta còn có những ý nghĩ phức tạp hơn. Nếu không vì nể Thành Lộ thì tôi nhất định không bước vào con đường mờ
mịt này.
Chiếc ô tô việt dã do La Lập Phàm lái chạy đến đỗ ở sân ký túc xá
trường tôi, khi chui đầu vào xe, tôi đã nhận ra phán đoán của mình lúc
trước là sai. Vì, đến đón tôi¸ ngoài vợ chồng Thành Lộ ra, còn có Cốc Y
Dương đang ngồi hàng ghế sau với đôi mắt không hề che giấu sự đợi chờ
cháy bỏng và khát vọng mãnh liệt.
Ánh mắt thiêu đốt ấy khiến tôi đâm ngượng nghịu. Tôi thầm nghĩ: chúc giấc mơ của anh sẽ thành hiện thực.