Tôi kinh ngạc: “Thì ra là thật ư? Trời ơi, lẽ nào Thành Lộ đang ở quanh đây?
Không thể có chuyện đó.” Tôi bất giác đưa tay bịt tai Hân Nghi, sợ cô ấy nghe
thấy.
Cốc Y Dương nói: “Nói đùa đấy. Vừa nãy chúng ta đều nhìn rồi, làm
gì có Thành Lộ nào?”
“Thế thì em đang nói chuyện với ai? Sao anh lại nghe
thấy tiếng Thành Lộ?”
“Chắc em không thể quên cái truyền thuyết mà An
Hiểu rất tin ấy? Trong miền rừng núi quái dị, vào một lúc thích hợp, có thể nhìn
thấy người đã chết…”
Tôi “hừ” và cắt ngang: “Chỉ nói bừa. Ai bảo là Thành
Lộ đã chết?”
“Vậy em giải thích xem tại sao cô ấy mất hút lâu thế? Thời
tiết này nếu lang thang ở ngoài thì có sống nổi không? Và chuyện An Hiểu đến
ngôi nhà đen nhìn thấy “hồn ma Thạch Vi”, rồi cũng suýt chết treo, sẽ phải giải
thích sao?”
“Chẳng lẽ…” Tôi hoàn toàn rối trí.
“Liệu có phải lúc
nãy em nằm mơ gặp và nói chuyện với Thành Lộ, giống như các truyện cổ tích vẫn
nói là “báo mộng”?
“Anh đọc quá nhiều lời bình sách của ông già Đan Điền
Phương thì phải?” Tôi phản bác lại.
Cốc Y Dương nói: “Em cố nhớ lại xem
trong mơ em nói chuyện với Thành Lộ không?”
Tôi im lặng, ngẫm nghĩ rất
lâu rồi nói: “Không sao nhớ rõ được. Cố lục tìm mãi chỉ nhớ được một chữ “lạnh”,
chị ấy nói “lanh”. À, còn nói là “chết… trả thù”, chị ấy muốn trả thù kẻ đã hại
mình.” Tôi rùng mình. “Lẽ nào… đúng là chị ấy bị hại? Và muốn trả thù
ai?”
Cốc Y Dương trầm ngâm, suy nghĩ rất lung. “Có thể, cô ấy nói là mình
đã trả thù.”
Tôi kinh hãi: “La Lập Phàm. Ý anh là La Lập Phàm chết là do
Thành Lộ trả thù? Thành Lộ biến thành ác quỷ giết La Lập Phàm? Anh khong cảm
thấy rất hoang đường hay sao ?"
"Anh rất muốn tin vào một cách giải thích
dễ chịu hơn, nhưng chúng ta đang bế tắc? La Lập Phàm đang bình thường mà chết
luôn được. Nếu không tin ở những cách giải thích hão huyền thì hung thủ phải nằm
trong số chúng ta. Ai có thù sâu với La Lập Phàm đến thế? Giờ đây anh chỉ nghĩ
đến một khả năng: La Lập Phàm hại Thành Lộ, oan hồn của Thành Lộ trả thù, giết
La Lập Phàm. Hoặc ít ra oan hồn cô ấy cho rằng La Lập Phàm hại mình, cô ấy trả
thù tất cả những kẻ đáng nghi…" Giọng Cốc Y Dương hơi run run thì
phải.
Tôi bưng miệng nói: "Thật đáng sợ, trên đời này lẽ nào có hồn ma,
âm hồn…"
Cốc Y Dương khẽ nói: "Anh vốn cũng không tin nhưng những chuyện
xảy ra mấy ngày qua, và những chuyện cũ về Thạch Vi, An Hiểu, khiến anh không
thể không tin có một thế giới xa xôi…"
Đang nói dở anh bỗng ngừng bặt, vì
trên đầu, không xa, có một tiếng ‘két’ mở cửa ngôi nhà gỗ này.
Tôi hầu
như tắc thở.
Lại một tiếng ‘két’ nữa, sau đó là tiếng đóng
cửa.
Tiếp đó là tiếng bước chân lộp cộp. giày ủng. Có vẻ giống tiếng giày
trượt tuyết hơn.
Hân Nghi ngồi bên tôi cũng run rẩy, hình như bị tiếng
đồng bất ngờ ấy đánh thức.
Tiếng bước chân chầm chậm, chắc người ấy đang
đi khắp gian nhà. Để kiểm tra xem có dấu vết của người lạ vào đây
không.
Tim tôi đập nhanh muốn chết nhưng đầu óc lại như đóng băng, tôi
chỉ có thể nảy ra ý nghĩ: may quá, lúc nãy đã giấu ván trượt tuyết và gậy xuống
hầm. Đã lấy chổi quét tuyết mà chúng tôi rũ khỏi người hắt ra ngoài cửa, lại
dùng cây chổi lau sạch mọi dấu vết.
Nhưng chúng tôi sợ cái gì nhỉ? Chúng
tôi không làm chuyện gì sai trái , sao phải trốn tránh? Biết đâu, chỉ là một
nhân viên khu nghỉ dưỡng chưa kịp xuống núi giống như Trương Cầm, người này sẽ
trợ giúp và đưa chúng tôi xuống núi. Người này đến, tại sao chúng tôi phải run
sợ?
Vì chúng tôi đã không tin ở vận may nữa, không tin rằng những chuyện
tàn độc xảy ra quanh chúng tôi chỉ là ngẫu nhiên.
Riêng gã Giản Tự Viễn
thì vẫn hỏi: "Hay là chúng ta thử liên hệ với người ta, biết đâu sẽ…"
Cốc
Y Dương ngắt lời: "Biết đâu sẽ là mấy con linh miêu muốn đùa với
anh."
Giản Tự Viễn nín lặng.
Bước chân đã đi đến chỗ cuối cùng của
gian nhà, dừng lại bên cửa hầm.
Thời gian như bị cái lạnh làm cho đông
cứng, chúng tôi bị nỗi sợ hãi bất tận hành hạ kinh khủng.
Hân Nghi run
cầm cập nắm chặt tay tôi. Tôi lo cô không chịu đừng nổi sắp òa
khóc.
Tiếng bước chân vang lên, đi xa khỏi cửa hầm.
Liệu người ấy
có nhận ra chúng tôi đang ở trong này? Hoặc đã từng đến nhà này? Tôi xóa hết mọi
dấu vết trước khi nhảy xuống đây, nhưng có đủ để xóa tan mối nghi ngờ của họ
không?
Anh ta hoặc cô ta là ai?
Nhưng rõ ràng là người đó rất
thông thuộc vùng rừng núi này nên mới có thể đêm khuya đi trên tuyết đến
đây.
Mấy giờ rồi, giờ là đêm hay sắp sáng?
Tiếng bước chân lại đi
đến cửa hầm, và dừng lại.
Hân Nghi càng run bắn. Tôi ghé tai cô khẽ nói:
"Đừng sơ. Chúng ta bốn người, hắn chỉ có một, bốn chọi một không vấn đề
gì."
Nhưng liệu có phải chỉ có mình hắn không?
Khoảng hai phút sau
tiếng bước chân lại vang lên; hình như người ấy đang suy nghĩ rồi cho rằng không
cần thiết phải mở của hầm ra.
Lại bước đi một vòng, rồi ‘kẹt’ mở cửa, sau
đó là tiếng đóng cửa rất mạnh.
"Người nào thế…?" Giản Tự Viễn vừa nói đã
bị Cốc Y Dương chồm đến bịt miệng.
Không ai có thể xác định người ấy đã
đi hẳn chưa, biết đâu vẫn còn án ngữ ở ngoài cửa.
Có tiếng huýt sáo từ
bên ngoài vọng vào, không nghe ra là làn điệu gì, dù là ai, chắc chắn tâm trạng
người đó đang vui vẻ hơn hẳn chúng tôi. Tiếng huýt sao xa dần. Tôi nói: "Chúng
ta phải đi khỏi đây thôi."
"Đi? Đi đâu?" Giản Tự Viễn hỏi: "Tôi nghĩ bốn
chúng ta cứ ngồi lại đây, rất đầm ấm."
Hân Nghi bực mình: "Nếu anh cho
rằng bốn chúng ta ăn ngủ bài tiết trong hầm này là đầm ấm thì anh cứ việc ở lại.
Tôi tán thành với Na Lan, biến khỏi đây cho nhanh."
Cốc Y Dương nói:
"Mong sao đừng có ai mò đến đây nữa."
"Tôi cho rằng chẳng mấy chốc sẽ lại
có người đến, và không chỉ là một người đâu." Tôi nói.
Giản Tự Viễn nói:
"Cô lại ăn ốc nói mò rồi."
"Lát nữa lên, anh sẽ nhận ra: tuy tôi đã quét
sàn nhà, đem ván và gậy trượt tuyết xuống đây rồi, nhưng nếu ai có kinh nghiệm
trinh sát, nhìn mặt sàn ẩm ướt sẽ không loại trừ khả năng chúng ta đã bước vào
nhà. Hắn đứng do dự mãi, chắc nghĩ rằng dưới hầm không chỉ có một người, cho nên
hắn giả vờ như không phát hiện ra điều gì, bỏ đi."
Giản Tự Viễn kêu lên:
"Xem ra lúc nãy chúng ta tỏ ra quá yếu thế. Chúng ta bốn người, sao không xông
lên đánh vỗ mặt hắn để làm quen xem sao? Sợ cóc gì."
Cốc Y Dương nói:
"Điều đó quá dễ hiểu, vì chúng ta không thể khẳng định bên ngoài có đồng bọn của
hắn không, hoặc hắn có đem ba con linh miêu đến không, hắn có hung khí không
?"
Tôi nói: "Nếu hắn lại đến nữa, chắc hắn đã chuẩn bị rất kỹ. Cho nên ta
phải đi khỏi đây ngay. Ta nên bàn trước xem nên thế nào. Có ba khả năng: một là
đi tìm ngôi nhà khác, hai là đi theo vết chân hoặc vết trượt của hắn, tìm bọn
họ, ba là quay về ngôi nhà cũ."
Cả gian hầm im phăng phắc. Lát sau Giản
Tự Viễn nói: "Cả ba cách đều chẳng ra sao, đều rất không an toàn."
"Vậy
anh có sáng kiến gì, ngoại trừ cứ ngồi lỳ ở đây?" Tôi hỏi.
Giản Tự Viễn
im thin thít.
Cốc Y Dương nói: “Nếu bám theo vị khách bí hiểm vừa rồi thì
xác suất rủi ro rất lớn.”
Tôi nói: “Đúng là rất nguy hiểm, nhưng cũng có
cái hay là có thể ta sẽ biết sự thật, và biết mình biết người nữa.”
“Con
gái mà thạo binh pháp ra trò. Đáng phục thật.” Giản Tự Viễn cười
nhạt.
“Vấn đề là tôi đoán rằng không phải người ấy đi bộ đến đây; muốn
bám theo thì chỉ có Cốc Y Dương và Hân Nghi làm được; cũng tức là chúng ta buộc
phải chia làm hai nhóm.” Tôi cảm thấy Hân Nghi đang run run.
Quả nhiên,
Hân Nghi nói: “Không, không. Chúng ta không thể tách nhau ra.”
Cốc Y
Dương nói: “Khẳng định là không thể làm vậy. Còn việc quay lại ngôi nhà cũ, cũng
rất nguy hiểm. Có lẽ bọn linh miêu vẫn chờ chúng ta.”
“Tôi cảm thấy đúng
là bọn linh miêu nhằm vào chúng ta; nhưng không phải chúng luôn túc trực ở ngôi
nhà gỗ, mà là ngẫu nhiên viếng thăm vài lần; chủ nhân huấn luyện chúng làm sát
thủ vào lúc cần thiết mà thôi. Khi Trương Cầm chưa xuất hiện thì chúng ta không
phải mục tiêu sát hại, khi Trương Cầm xuất hiện thì tất cả đã thay đổi.” Tôi
cũng lúng túng không thể nói rõ bây giờ nên đi đâu.
“Những chuyện xui xẻo
chúng ta gặp, sao cô cứ đổ riệt cho em Trương Cầm đáng thương?” Giản Tự Viễn
nói.
Tôi mặc kệ anh ta, nói tiếp: “Khi chúng ta đã trốn khỏi ngôi nhà gỗ,
bọn linh miêu nhận ra “kế bỏ trống thành”, thì chủ nhân của chúng không cần bọn
sát thủ linh miêu “ôm cây đợi thỏ” nữa, lý do rất đơn giản: vì chúng ta đã nhận
ra ngôi nhà gỗ hết sức đáng sợ bèn bỏ trốn chạy ngay trong đêm, chúng ta không
thể lại tự chui đầu vào rọ.”
Cốc Y Dương nói: “Nơi nguy hiểm nhất lại là
nơi an toàn nhất, cho nên tôi tán thành quay lại ngôi nhà cũ, Hân Nghi nghĩ
sao?”
Hân Nghi nói: “Nhưng tôi rất sợ quay về, La Lập Phàm và Trương Cầm
đều chết ở đó. Tại sao ta không thể tìm một ngôi nhà khác?”
“Tất nhiên có
thể, nhưng hơi mơ hồ. tôi có cầm theo bản đồ nhưng tìm phương hướng thì không dễ
đâu. Chúng ta chưa từng đến, thậm chí chưa từng nhìn thấy ngôi nhà gỗ nào khác.
Và nếu chúng ta đang đối mặt với không chỉ một người và ba con linh miêu, thì
chắc chắn các ngôi nhà gỗ khác cũng nằm trong phạm vi lục soát của bọn họ; ta sẽ
phải đối mặt với rủi ro càng lớn hơn.”
Giản Tự Viễn lắc đầu: “Nghe không
xuôi tai. Cậu nói cứ như là giữa trời tuyết này có một đại đội đặc công đang đi
tìm mấy kẻ thảo dân chúng ta? Tôi tán thành với Lan muội, hãy tìm một ngôi nhà
khác an toàn hơn mà nghỉ chận; núi rừng thì mênh mông, đâu có chuyện ngẫu nhiên
bị người ta quấy rối lần nữa?”
Nếu cứ tranh chấp mãi thế này chỉ e tôi
lại nhức đầu mất thôi. Tôi nhượng bộ: “Được, thế thì ta đi tìm ngôi nhà khác.
Nhưng trước hết phải đi khỏi đây, đừng làm những con cua trong giỏ nữa.” Tôi
đứng dậy, bước đến đẩy cái nắp hầm lên.
Ánh sáng từ gian nhà bên trên hắn
xuống, thì ra trời đã sáng.
Đáng buồn là bên ngoài gió mạnh tuyết rơi
không có dấu hiệu giảm bớt; chỉ khác là bông tuyết đã nhỏ đi nhiều nhưng lại rơi
rất mau, đua nhau trút xuống, lách cả vào cổ áo tôi.
Hai vết trượt tuyết
rất rõ, lượn sang phải rồi đi tận đâu nữa không biết. Lúc này nếu tôi có đủ bộ
dụng cụ, chắc chắn tôi sẽ không kìm nổi đuổi theo xem sao.
Cốc Y Dương
xem kỹ tấm bản đồ của khu nghỉ dưỡng mà tôi đem theo. Giản Tự Viễn cuối cùng
cũng ra khỏi ngôi nhà, có vẻ vẫn còn lưu luyến tiếc rẻ, nghiêng ngó khắp chỗ,
như đã có cơ hội nhìn rõ ngôi nhà và khung cảnh xung quanh. Tôi chợt nảy ra một
ý: “Tôi nhớ là anh luôn mang bên mình chiếc máy ảnh gọn nhẹ thì
phải?”
Giản Tự Viễn cười: “Muốn chụp kỷ niệm à? Em Lan phấn chấn
thật.”
Quả nhiên anh ta lục túi lấy ra chiếc máy ảnh mi-ni, nói: “Cười
lên.”
“Cười được à?” Tôi phát cáu. “Anh chụp toàn cảnh ngôi nhà gỗ này
đi.”
“Để làm gì? Chỉ là ngôi nhà cũ nát xập xệ, không có giá trị nghệ
thuât.” Nhưng anh ta vẫn một chụp một kiểu.
Tôi cũng không hiểu tại sao
mình lại bảo anh ta chụp lại ngôi nhà gỗ này. Tôi đang thấp thoáng một ý nghĩ:
điều cần nhất lúc này là phải ngồi xuống phân tích làm rõ các manh mối đang rối
tung.
Giọng Cốc Y Dương vang lên phía sau: “Có thể đại khái nhận ra
phương hướng rồi. Mọi người theo tôi.” Anh bắt đầu trượt tuyết.
Tôi có
chú ý, thế là phải, đi theo hướng ngược lại với vết trượt tuyết còn lại trên mặt
tuyết, tức là Cốc Y Dương có ý tránh hướng đi của nhân vật đêm qua mò đến đây.