Edit + Beta: Go
Nếu không lấy chìa khóa về được thì hậu quả chính là Thành Duyên sẽ cầm chìa khóa y mang ra ngoài phục chế một phen.
Bạch Khoảnh Thời không biết làm sao bây giờ, ở lại phòng ký túc xá trường ngủ? Y thật sự không quá thích. Nhưng y không có muốn mỗi ngày bị Thành Duyên quấy rầy đâu.
Nhưng dù sao người tính cũng không bằng trời tính, lão sư đã đem chương trình học an bài đầy đủ chặt chẽ, y cả ngày cơ hồ sẽ không được ra khỏi phòng học, tự nhiên mà vậy y cũng không có cơ hội gặp được Thành Duyên.
Tiếng chuông tiết khóa cuối cùng của buổi chiều vang lên liền có người chạy đến! Bên ngoài cửa phòng học kêu y, trên mặt mang biểu tình thực hoảng loạn, tựa hồ là chuyện gì tệ đang xảy ra.
Bạch Khoảnh Thời vội vàng chạy tới nơi, trên đường còn không quan tâm hỏi có chuyện gì, người nọ vẫn đang giữ chặt cánh tay y hướng tới bên ngoài trường học, tiến vào một cái ngõ nhỏ.
Y vừa mới chuyển tới nơi này không được bao lâu nên không quen thuộc tình huống xung quang, cũng không biết đây là địa phương nào, nhưng thoạt nhìn là một nơi không an toàn. Trong ấn tượng y, đây là nơi sẽ thường xuyên phát sinh những cuộc ẩu đả, đánh nhau.
Lòng y liền chùng xuống, có chút lo lắng nhìn người bên cạnh: “Là Thành Duyên cậu ta.....Có sao không?”
“Cậu đi xem sẽ biết, lên phía trước rẽ trái.”
Bạch Khoảnh Thời vừa chạy vừa ghi nhớ lời nói người bạn học vừa nói, rẽ vào một góc, nhưng y lại không dám đi lên phía trước, y sợ hãi sẽ thấy Thành Duyên một thân đầy máu.
Người này tuy cực kỳ đáng ghét nhưng cũng không nên đến mức bị đánh đến thảm hại như vậy.
Hít một hơi thật sâu, Bạch Khoảnh Thời tiếp tục đi vào ngã rẽ. Lúc này trời đã tối dần, cảnh vật xung quanh như được bao phủ bởi lớp cát đen mờ ảo.
Thành Duyên đứng trong ánh đèn mờ ảo, phía sau có một căn nhà gỗ nhỏ, trước cửa treo đèn ngôi sao, tiền sảnh xen lẫn tầng tầng lớp lớp ánh đèn sao sắc màu ấm, thập phần xinh đẹp.
Bạch Khoảnh Thời run run rẩy rẩy đi lên phía trước một bước rồi hai bước, ngước mắt lên, đáy mắt ẩn chứa tinh quang, vô cùng đẹp đẽ: “Này đó tất cả là cậu làm sao?”
Thành Duyên ngoắc ngoắc ngón tay hắn, ý vị rõ ràng. Thấy tâm tình mình đã ổn định và Thành Duyên cũng bình an vô sự, Bạch Khoảnh Thời yên tâm đi lên phía trước vài bước, đứng ở trước mặt của Thành Duyên.
Thành Duyên tiến lên một bước, đem y ôm lấy, cằm để ở đỉnh đầu y, thân mật nói: “Đẹp không?”
Thực ra y vẫn chưa nhìn thấy hết, nhưng màu sắc ấm áp của ngọn đèn dầu cũng đã đủ khiến y luân hãm.
Bạch Khoảnh Thời thanh âm nhẹ nhàng, phát ra từ nội tâm nói: “Đẹp!”
Thanh Duyên vỗ vỗ lưng y, ra vẻ thần bí nói: “Đây là bản đầu tiên được tôi làm ra, mấy ngày nữa tôi sẽ làm cho cậu cái chính thức đẹp hơn.”
Vừa nghe là tự hắn làm! Y liền tức khắc từ chối: “Không được không được! Tôi không thể nhận được.”
“Vì cái gì?” Thành Duyên kinh ngạc nói.
Bạch Khoảnh Thời đẩy đẩy Thành Duyên, nhưng không đẩy ra nổi, dứt khoát trong lòng ngực hắn nói: “Tôi không thể tùy tiện nhận đồ vật người khác. Hơn nữa tôi biết cậu làm như vậy là muốn theo đuổi tôi, nhưng tôi cảm thấy cậu vẫn không nên tiếp tục theo đuổi tôi.”
Thành Duyên khẽ cười một tiếng, Bạch Khoảnh Thời có chút mờ mịt ngẩng đầu, chỉ nghe hắn tiếp tục nói: “Ai nói cái này tôi làm ra vì muốn theo đuổi cậu, cứ yên tâm mà nhận đi.”
“Vậy cậu mang cái này tới để làm gì?” Y bởi vì cảm thấy khóc xử mà mặt mày nhăn lại, “Dù sao, cậu đừng làm cho tôi là được.”
Thành Duyên không trả lời, không lên tiếng đem y buông lỏng ra. Trên tay hắn có một chiếc chốt mở điều khiển những vì sao sáng lấp lánh. Giây tiếp theo, cả nơi liền chìm vào bóng tối.
“Cậu đi về trước đi.” Thanh âm hắn nghe có chút cô đơn.
Bạch Khoảnh Thời không nhìn thấy cảm xúc trên mặt hắn, có lẽ y nói chuyện có điểm hơi quá, nhưng y thấy bản thân không có phận sự nhận món đồ vật nay, y hoàn toàn có quyền lợi làm như vậy.
Đứng ở tại chỗ trầm mặc hai giây, y vẫn là xoay người hướng đến phòng học rồi đi mất.
Tác giả có lời muốn nói: ~~~