Edit + Beta: Go
Bạch Khoảnh Thời vội vàng thu tay về, muốn chạy ra ngoài thang máy, nhưng mà Thành Duyên lại bước nhanh tiến lên nắm lấy bàn tay y, dùng sức đem cả y ôm vào trong lòng ngực.
Đây là thời điểm tất cả người bình thường đều phải nghi ngờ, hắn thật sự là cong thiệt à, cả ngày đều ôm ôm ấp ấp nam nhân, còn ra thể thống gì nữa.
Thành Duyên ôm y hướng đến thang máy ra bên ngoài, đi ngang qua phòng của hắn, đối phương mới đem y buông ra, Bạch Khoảnh Thời cho rằng chính mình có thể đi được rồi, mới vừa được hai bước, Thành Duyên liền đem khuỷu tay y ôm lên người hắn, ép y áp mặt vào vai hắn.
Hắn thật nhanh khóc thành tiếng: “Mỗi khi nhìn thấy tớ cậu đừng có hành xử như vậy nữa mà, tuy rằng tớ không ngại được cậu ôm đâu, nhưng đừng có làm thường xuyên như vậy.”
Đột nhiên có một chú lao công đi ngang qua, nghe thấy lời này, không nhịn được mà liếc nhìn qua bên. Y lúc này xấu hổ đến mức hận không thể chui vào trong hầm cầu mà trốn luôn trong đó.
Sợ hãi lại bị hiểu lầm, y từ kẽ răng phát ra âm thanh thực nhỏ nói: “Chúng ta đi vào trước rồi nói sau.”
“Đi vào?” Thành Duyên hơi hơi nheo lại đôi mắt: “Đi vào đâu? Vào trong thân thể cậu? Hay là nhà cậu? Hoặc vào nhà tớ?”
Y sợ vào phòng Thành Duyên thì chỉ có vào mà không thể ra, vội vàng nói: “Nhà tôi nhà tôi, đi đi đi.”
Mở cửa, đóng cửa.
Ở trong nhà, y cảm giác nhẹ nhàng hơn nhiều, ít nhất sẽ không bị ánh mắt người khác tùy ý suy đoán lung tung.
Bạch Khoảnh Thời dựa lưng vào sô pha, gáy bị tay Thành Duyên cưỡng chế không cho động đậy, y thật sự lo lắng cho vai mình sẽ bị cánh tay hắn làm đau.
Thanh Duyên không nói một lời, khuôn mặt trầm xuống.
“Cậu có muốn ăn sô cô la không?” Bạch Khoảng Thời ý thức được mình cần phải làm chút gì để giảm bớt không khí xấu hổ này.
“Bóc cho tôi ăn.”
Khi nói chuyện, Thành Duyên chưa từng liếc y một cái.
Y đem sô cô la trong cặp sách đều lấy sạch ra, nhưng thay vì xé bao bì ngay lập tức, y lại đi vào toilet rửa tay.
Khi trở về, Thành Duyên vẫn duy trì tư thế như cũ, tay trái chơi di động, tay phải vẫn như cũ chờ y tới ngồi vào.
Nghĩ nghĩ, y vẫn nên ngồi ở bên trái Thành Duyên.
“......”
Thực sự không còn cách nào sao.
Bạch Khoảnh Thời bất đắc dĩ: “Thành Duyên, tôi thật sự là thẳng nam, cậu ôm ấp tôi cũng không thể bẻ cong được tôi đâu.”
“Ai nói tới đây để bẻ cong cậu?” Thành Duyên vòng tay phải qua, lấy chiếc di động bên tay trái, “Cậu học tập quá mệt mỏi, tôi đến đây làm cậu thoải mái nha.”
Bạch Khoảnh Thời: “......” Cảm ơn ý tốt của cậu nhưng sự xuất hiện của cậu khiến tôi không thể thả lỏng nghỉ ngơi được.
Thấy Bạch Khoảnh Thời nửa ngày không có nhúc nhích, Thành Duyên thúc giục: “Nhanh lên.”
Sau khi đúc cho Thành Duyên ăn mấy khối sô cô la, Bạch Khoảnh Thời mở TV ra xem, mặt thấy đang phát sóng Cậu Bé Bọt Biển, tâm tình đang xấu đột nhiên được chữa lành, y cứ vài phút liền bật cười ra tiếng, vô lo vô nghĩ.
Thành Duyên hơi hơi nghiêng đầu, nhìn tiểu khả ái cười đến thoải mái, thật muốn một ngụm ăn hết y nha.
Hắn đem album y lật xem từng phiếu điểm, những giải thưởng đạt được, đúng là vợ mình thật tài giỏi nha, sau đó liền duỗi tay đem Bạch Khoảnh Thời ôm vào lòng ngực.
Hắn ôm vòng eo mềm mại của Bạch Khoảnh Thời, tâm tình cảm thấy thực thỏa mãn. Bạch Khoảnh Thời đã sớm có thói quen thân mật tiếp xúc với hắn, hơn nữa, bây giờ tâm tình y thật tốt, không muốn so đo liền mặc kệ Thành Duyên thích ôm thì ôm.
Không biết từ bao giờ, Bạch Khoảnh Thời đã ngủ say trong lòng ngực hắn. Thanh Duyên ánh mắt thật âm trầm, cúi đầu xuống trán y ròi hôn một cái nhẹ nhàng.
Khi Thành Duyên ôm Bạch Khoảnh Thời vào phòng ngủ, Bạch Khoảnh Thời lẩm bẩm kêu lên một tiếng, điều này cho thấy y đang ngủ rất sâu.
Dù sao đây là cơ hội khó mà có được hắn đành phá lệ một ngày. Thành Duyên ngủ sau khi đặt đồng hồ báo thức, vẫn như cũ là 5 giờ sáng hàng ngày. Hắn còn nhớ Bạch Khoảnh Thời ngủ mà chưa có tắm rửa, buổi sáng nhất định ồn ào lên mà coi.
Tác giả có lời muốn nói: ———