Tuyệt Đối Chiếm Hữu

Chương 6: Chương 6




Edit + Beta: Go

“Bạch Khoảnh Thời.”

Chở tất cả mọi người trong phòng học đi ăn cơm sáng, Thành Duyên mới dám gọi y.

Nói là gọi, kỳ thật đối với Bạch Khoảnh Thời xem ra, chính là quấy rầy. truyen bjyx

Bởi vì hiện tại tay của Thành Duyên đang sờ lên bờ vai của y, xoa bóp chúng.

Bạch Khoảnh Thời đang làm bài tập, chữ viết bởi vì Thành Duyên mát xa mà trở nên xiêu xiêu vẹo vẹo.

Thành Duyên vẫn luôn mát xa lấy lòng, đối với Bạch Khoảnh Thời là không chút để tâm nhưng đối với Thành Duyên là một trừng phạt không hồi kết. Dù sao cách đối xử tốt nhất khi trẻ con quá năng động không phải là bắt chúng không được nhúc nhích mà làm chúng vận động đến mức không thể cử động nổi nữa.

Thành Duyên trên tay động tác giằng co suốt nửa giờ. Trong suốt nửa giờ ấy, tờ giấy y viết suốt một đêm qua giờ méo mó như quỷ vẽ bùa, chính Thành Duyên cũng có thể thấy rõ được.

Trên vai đôi tay kia bỗng nhiên bất động, y cảm thấy đỉnh đầu bị mình người che chở, Thành Duyên đứng lên, từ phía sau y nhìn xem tờ giấy ấy, một trận cười nhẹ từ trong cổ họng hắn phát ra, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười khiến người khác rơi vào trầm mê: “Tiểu khả ái, em sao viết xấu như vậy a, có muốn ca ca giúp em viết không?”

Bạch Khoảnh Thời cự tuyệt không chút do dự: “Không cần.”

Thành Duyên chưa từ bỏ ý định: “Ca ca viết rất đẹp nha, so với các nhân gia chuyên nghiệp còn đẹp hơn gấp bội lần.”

Nghĩ đến viết giùm, Bạch Khoảnh Thời bỗng nhiên nghĩ đến viết chữ cũng có thể làm hắn vận động, tuy rằng chỉ là tay. Vì thế y đem ghi chép có liên qua đến bài tập đưa cho Thành Duyên: “Đem đi viết đi, cậu có thể tùy tiện viết theo khả năng của mình là được nhưng nếu cậu dám phá hư nó thì đừng có mong về lý luận với tôi.”

“Yên tâm đi.” Thành Duyên cầm notebook, cảm thấy mỹ mãn hướng ra bên ngoài phòng học.

Phòng học hắn ở lầu ba, so với phòng học Bạch Khoảnh Thời thì cao hơn một tầng lầu.

Hắn không bỏ được vẫn dùng bút của Bạch Khoảnh Thời cho hắn, đi đến siêu thị hay trường học mua mấy thứ linh tinh gì đó mới có thể viết trơn tru.

Thời điểm sơ trung, hắn học tập chữ “Khải” quá sâu, thời gian dài, từng nét chữ liền khắc vào trong đầu lẫn cốt nhục, mãi cho đến hiện tại cũng không thể nào quên.

Thành Duyên học lại văn, giúp hỗ trợ ôn tập sửa soạn lại kiến thức trọng điểm. Thời gian cơm trưa lão sư kêu hắn, qua vài phút, khi trở về, liền phát hiện bàn học notebook dường như bị động qua.

Hắn đi phía trước kiểm tra xung quanh, ăn mắt tức giận, may mắn cây bút còn ở đây, mà hắn chỉ mới viết được vài tờ, cũng không có hư hại gì.

Hắn lại nhìn nhìn mặt sau tờ giấy, sau đó nhìn phát hiện mấy ký tự đằng sau tờ giấy số hai. Nội dung mắng chửi bên trong chạm đến trái tim hắn, bất quá hắn không quá để ý. Nhìn lại giao diện phía trước, đối chiếu với bài viết của Bạch Khoảnh Thời, xác định hắn không có viết lầm vô mới hoàn toàn thở một hơi.

Trong phòng học không có người, vừa rồi hắn đi ra ngoài rồi trở về, trên đường cũng không thấy hành lang có người nào.

Vì không muốn ảnh hưởng đến Bạch Khoảnh Thời, hắn đi mua một cái notebook mới giống hệt cái của y, đem bài viết một lần nữa chép lại sửa sang một phen.

Toàn bộ quá trình tốn thời gian ba ngày.

Suốt ba ngày này, hắn vẫn luôn cố kìm nén không đi tìm Bạch Khoảnh Thời.

Sau khi viết xong dòng chữ cuối cùng, hắn cảm thấy trái tim mình như được bao phủ bởi một thứ gì đó, thật ấm áp.

Hắn cầm notebook hướng xuống dưới lầu, khi tới lầu hai, hắn thấy có học sinh vây quanh ở ba cánh cửa.

Thành Duyên đi qua, mấy người kia thấy hắn, nhanh chóng bỏ chạy. Xuyên qua cửa sau, hắn nhìn vào trong lớp, không thấy Bạch Khoảnh Thời, trong lòng nổi lên cảm giác hoảng loạn.

Tùy tiện tìm một đồng học hỏi tình huống, người nọ nói: “Bạch Khoảnh Thời thi xong liền xin nghỉ về nhà.”

Thành Duyên vẫn không chịu buông tha: “Giúp tôi hỏi là trong các ban cậu có ai có phương thức liên hệ Bạch Khoảnh Thời không, cái nào cũng được.”

Đồng học chần chờ gật gật đầu, vài phút sau, cậu đưa một tờ giấy cho Thành Duyên, nói: “Cái này là số di động của Bạch Khoảnh Thời.”

Nói xong cậu lại run run rẩy rẩy bổ sung: “Xin hỏi... Anh là muốn giúp cậu ấy báo thù sao?”

Tác giả có lời muốn nói: QAQ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.