Edit + Beta: Go
Sau khi ra khỏi tiệm trà sữa, Thành Duyên đi về hướng trường học, khi đi ngang qua phòng bảo vệ trường học, liền dừng bước chân liếc mắt nhìn bên trong vài lần.
Bạn học Bạch Khoảnh Thời nói, y là ở WC gần trường học bị khi dễ.
Nhưng khu vực đó tương đối hẻo lánh và không được trang bị camera. Nếu muốn thông qua camera tìm ra mấy người khi dễ Bạch Khoảnh Thời sẽ không quá dễ dàng.
Thành Duyên cứ như vậy tiến vào phòng bảo vệ không chút do dự. Chỉ có một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, là mới tới, đối với hành động vĩ đại ngày xưa của hắn một mực không biết gì.
Thành Duyên hơi hơi thấp đầu, ngữ khí ôn hòa thỉnh cầu: “Thúc, cháu muốn nhìn đoạn phim giám sát phía sau trường học.”
Bảo vệ cửa lúc này đang xem TV, nghe vậy ngẩng đầu xem hắn, con ngươi thuần tịnh hiện lên một tia nghi hoặc: “Vì cái gì? Cháu muốn làm gì?”
Thành Duyên ăn ngay nói thật: “Bạn học cháu bị mấy giáo bá khi dễ, cháu hoài nghi là mấy tên ấy thuộc trường mình, cháu muốn đến đây xem chúng là ai.”
Vừa nghe có thể là xã hội đen, bảo vệ cửa sắc mặt liền ngưng trọng lên, đứng lên nói với hắn: “Kia mau tới đây.” Sau khi vào phòng điều khiển, bảo vệ vội vàng hỏi tiếp: “Chuyện này khi nào xảy ra?”
“Hôm trước, vào ngày thi đầu tiên.”
Bảo vệ cửa một bên điều tra lại băng ghi hình, một bên lo lắng hỏi: “Đứa nhỏ kia chắc không bị ảnh hưởng đi? Dù sao kỳ thi này vẫn rất quan trọng.”
Thành Duyên im lặng vài giây, đang định trả lời thì nghe bác bảo vệ nói “Lại đây. Muốn tăng lên tốc độ mấy lần?”
“Càng nhanh càng tốt.”
Trước kia hắn chơi xạ kích, tìm người với tốc độ phi thường nhanh, thường bị đồng đội trên đùa là mắt diều hâu.
Theo dõi hình ảnh không ngừng chuyển động, bắt đầu nhanh chóng từ sáng sớm cho đến khoảng sáu giờ chiều, mới thấy xuất hiện thân ảnh của Bạch Khoảnh Thời, nhìn y hiện giờ vẫn bình thường.
Một lúc sau y liền tiến vào góc chết, không còn có thể quan sát được nữa, mà chỗ đó, khả năng chính là nơi mấy bọn cướp bóc khi dễ Bạch Khoảnh Thời.
Sau trường học cấp ba có một con đường chỉ có thể thông qua WC trường. Bên cạnh có một bức tường rất cao, khoảng bốn đến năm mét, trèo tường đi ra ngoài cơ bản không có khả năng.
Một lần nữa, hình ảnh vẫn hiển thị từ tối đến sáng và vẫn chưa tìm thấy gì đáng ngờ.
Bảo vệ cửa sờ sờ cằm, xem đến mê mẩn, bỗng nhiên nói một câu: “Này sao có mấy học sinh không mặc đồng phục đây?”
Thành Duyên cúi đầu nhìn xuống người mình, bận bịu suy nghĩ quá lâu nên hắn hiện tại phát hiện ra mình vẫn đang mặc đồng phục.
“Bác, xem lại hình ảnh tối hôm qua đi” Hắn bỗng nhiên nghĩ tới cái gì.
Bảo vệ cửa đem băng ghi hình điều chỉnh tới tối hôm qua, có mấy tên không mặc đồng phục cơ thể rất nhỏ gầy, có thể là học sinh cũ của trường, bọn họ lui vào trong một chút, và khi ra ngoài liền mặc đồng phục trường.
Thanh Duyên lấy điện thoại di động ra, nhắm ngay vào những tên không có mặc đồng phục chụp cài tấm, sau đó phóng to ra vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.
“Cảm ơn.” Hắn nói liền hướng bên ngoài đi.
Có manh mối và cũng có rất nhiều phương tiện để tìm ra mấy tên đó. Ở trường học hắn có mạng lưới quan hệ rộng, quen biết được khá nhiều người nhưng chung quy quan hệ không tốt lắm
Nhưng bởi vì hắn là một người tương đối khá đáng sợ, những người quen biết hắn đều đối với hắn khá tôn kính.
Thành Duyên nghĩ tự mình đi hỏi thăm sẽ nhận được những ánh nhìn không tốt, liền lập lên danh sách những đồng học có thể hỗ trợ.
Hắn nằm trong nhà của chính mình, cũng chính là nhà thuê cách vách bên cạnh Bạch Khoảnh Thời, từ bên hông túi lấy ra một chiếc chìa khóa, nhìn chằm chằm một lát, nhịn không được đi qua bên cạnh nhìn xem bên trong một chút.
Tuy rằng phương pháp này thật sự là không biết xấu hổ, nhưng nếu không nhìn xem thì sẽ không thấy y. Cắm chìa khóa và vặn tay nắm cửa, Thành Duyên hít một hơi thật sâu trước khi bước vào trong.
Hắn nằm trên ghế sô pha trong phòng khách, ngửa đầu ra, không muốn tiếp tục suy nghĩ.
“Là cậu sao? Thành Duyên?”
Một lúc sau, một thanh âm quen thuộc vang lên bên tai anh.
Thanh âm này thực ngoan ngoãn và ngọt ngào, Thành Duyên phản ứng gần như ngay lập tức, vẻ u sầu trên mặt liền được thay thế bằng sự ngạc nhiên.
Tác giả có lời muốn nói: ——