CHƯƠNG 7
Anh Húc Kì sáng sớm tỉnh lại phát hiện cư nhiên bị Trình Dực Hạo ôm mình.
Hắn không phải đã nói sẽ không xằng bậy? Rõ ràng là đang gạt người mà!
Rồi cậu tức giận đánh một quyền vào bụng hắn, làm hại Trình Dực Hạo đang ngủ ăn đau tỉnh lại, hắn ngái ngủ nhìn Anh Húc Kì đang hừ mũi, thật không biết cậu không có việc gì đánh hắn làm gì?
“Có thể giải thích chứ?” Trình Dực Hạo cũng không tức giận, chỉ xoa xoa cái bụng bị đánh đau. Lần đầu tiên bị dùng cách này đánh thức, thật đúng là kỳ lạ. . .
“Anh là kẻ lừa đảo!” Anh Húc Kì vẻ mặt tức giận ngồi bên cạnh giường chỉ trích.
“Tôi? Tôi làm cái gì sao?” Trình Dực Hạo nghĩ nghĩ, chắc hẳn tiểu tử này đang hiểu lầm mình ?
“Anh còn không thừa nhận? ! Không phải anh nói sẽ không đối ta làm gì sao? Vậy tại sao lại ôm ta?” Anh Húc Kì vạch tội hắn, hắn đang muốn trốn tội chứ gì?
Trình Dực Hạo suy nghĩ một chút, tiểu tử này thật biết đùa, rốt cuộc là ai ôm ai nhỉ?
“Cậu xác định là tôi ôm cậu?”
“Đương nhiên là anh!”
“Ân. . . Vậy cậu biết tướng ngủ của cậu thế nào không?”
“Anh mới có tướng ngủ xấu, tôi. . .”
Anh Húc Kì vốn muốn dội cho hắn thêm vài câu, nhưng vừa nghe hắn nói tướng ngủ cậu xấu, cậu mới nhớ tới mình có thối quen ôm gối bông to để ngủ, mấy ngày nay ở khách sạn không có gì cho cậu ôm nên cậu toàn ôm Anh Dạ Mạc ngủ.
Trời ạ! Cho nên mới nói, là chính cậu đi ôm người ta ? Không phải người ta đối cậu xằng bậy?
“Nhìn dáng vẻ của cậu là muốn tới?” Trình Dực Hạo mắt sáng nhìn biểu tình cậu lộ ra phán đoán .
“Thật sự. . . Không phải anh ôm tôi?” Tuy nói rất có thể là cậu ôm hắn, nhưng sao có thể biết không phải là hắn ôm cậu trước?
“Cứ cho là như vậy, dù sao cũng bị cậu đánh một quyền, huề nhau?” Với hắn mà nói, ai ôm ai đều không sao cả, nếu Anh Húc Kì nghĩ hắn ở trên đầu cũng có thể, dù sao hắn cũng không mệt.
Anh Húc Kì bĩu môi, xem tình trạng này, khả năng cao là cậu ôm hắn. Ai, cái thói quen kì quái này cậu sửa hoài không xong, đại khái là do cậu thật sự không thích ở một mình, nên ngay cả ngủ cũng không muốn ngủ một mình, cho nên trên cái giường ở nhà, còn có vài con gấu bông thật to để cậu ôm ngủ.
Trình Dực Hạo cầm điều khiển nhấn mở rèm cửa để lộ ra phân nửa, một mảng màu xanh nhạt đặc trưng của biển hiện ra.
“Xem ra hôm nay thời tiết cũng tốt lắm, cậu muốn đi cùng tôi không?” Trình Dực Hạo đối cậu đưa ra lời mời.
“Không cần, ai thèm đi với anh.” Nhưng ánh mắt Anh Húc Kì đã bị cảnh bên ngoài hấp dẫn. Cảnh gian phòng này xem ra so với phòng bọn họ tốt hơn nhiều, lần sau nếu còn đến sẽ chọn phòng này!
“Làm gì mà cứ xem như người ngoài? Cho dù không thể làm tình nhân, nhưng vẫn xem là bằng hữu đi?” Trình Dực Hạo nói.
“Bằng hữu a. . .” Nghe có vẻ không tồi, kỳ thật Trình Dực Hạo nếu đối cậu an phận, cậu cũng không ghét hắn như thế.
Trời sinh tính tình cậu phóng khoáng, kết giao bằng hữu cậu rất thích, hơn nữa Trình Dực Hạo cho cậu cảm giác không giống những mãnh nam muốn tiếp cận.
“Như thế nào?” Trình Dực Hạo nhìn cậu tựa hồ động tâm, lại hỏi lại cậu.
“Bằng hữu đương nhiên được, nhưng anh phải cam đoan tuyệt đối không được đối tôi xằng bậy.” Anh Húc Kì nói.
“Đương nhiên, coi như bằng hữu.” Trình Dực Hạo cười cười.
—–
Nói cũng kỳ quái, từ lúc Trình Dực Hạo nói muốn kết bạn với cậu, vốn đang có phần lo lắng hắn nói xạo? Nhưng hắn thật sự không làm ra hành động quá phận.
Xem ra người này cũng biết giữ chữ tín. . .
Hơn nữa cậu mới phát hiện, cậu cùng Trình Dực Hạo rất hợp nhau. Tuy rằng hắn luôn luôn có biện pháp chặn họng khiến cậu không thể đáp trả , nhưng ngoại trừ điểm ấy, hắn có rất nhiều ưu điểm.
Hắn có dáng người cường tráng chiều cao kiêu ngạo, lúc ở bờ biển, đều là tiêu điểm của đông đảo mỹ nữ. Cũng bởi vì vậy nên ngay cả cậu cũng hâm mộ, tuy rằng cũng không kém, nhưng khi đứng ở bên cạnh hắn thì nhất thời biến thành tiểu hài tử.
Hắn cũng thích lướt sóng giống cậu, hơn nữa kỹ thuật so với cậu giỏi hơn rất nhiều, cậu tuy thích lướt sóng, nhưng cũng không phải đặc biệt lợi hại, chỉ là tới tiểu đảo đi nghỉ nhân tiện chơi chút thôi, cho nên theo đánh giá khách quan thì đối phương rất lợi hại, vừa lúc có thể thừa dịp cơ hội này hảo hảo nhờ hắn chỉ giáo, chỉ giáo.
Chơi trò nào cũng cùng nhau, nếu trò chơi nào thích mà không có, hai người có thể oa ở trong phòng chơi game cả buổi chiều cũng không mệt mỏi, hơn nữa bất phân thắng bại tuyệt không dễ dàng thỏa hiệp – thường thường đều là Anh Húc Kì xấu lắm mới tới một lần.
Mà ngay cả đồ ăn cũng ngoài ý muốn có khẩu vị giống nhau. Cậu thích đồ ngọt, nam sinh bình thường cũng không phải thích đồ ngọt, nhưng cậu lại thích, bởi vì đồ ngọt sẽ làm người ta cảm thấy hạnh phúc sung sướng. Cùng Trình Dực Hạo xuống nhà ăn mới phát hiện, hắn thế nhưng cũng thích bánh ngọt hoặc là to tiếng hô đồ ngọt giống cậu, điều này ở tuổi của hắn rất khó nhìn thấy.
Khi xem trương trình trên TV, những trương trình giải đáp thông minh với cậu là một sự đam mê, thậm chí có đôi khi ngay cả đáp án được công bố cậu còn không biết tại sao, lúc này Trình Dực Hạo sẽ ở một bên hảo tâm vì cậu giảng giải, thậm chí khi cậu lại hỏi lại một đống vấn đề mà cậu cũng cảm thấy thực ngu ngốc, hắn cũng có thể đáp lại không sai.
Thời gian vui vẻ luôn qua nhanh, Anh Dạ Mạc trở về sau khi trở về một tuần, cuối cùng gọi cho Anh Húc Kì nói hắn đã cùng Mộc Tín Xa hòa hảo, muốn cậu về để cùng các ca ca nhận thức, nói cậu có thể chuẩn bị về nước .
“Phải không? Lúc nào lên máy bay?”
Anh Húc Kì nói hắn hôm nay phải về nước, cho nên Trình Dực Hạo đang hỏi cậu khi nào phải rời khỏi.
“Mười giờ sẽ lên sân bay.” Anh Húc Kì trả lời hắn.
Hai người là đang hưởng thụ bữa sáng.
Mấy ngày nay đều là Anh Húc Kì chạy tới ngủ cùng Trình Dực Hạo, dù sao không có ai để hắn làm gối ôm cũng tốt ( bị ăn cũng không biết đâu a), cho nên sau khi tỉnh lại sẽ cùng nhau ăn sáng, thuận tiện thảo luận hành trình tiếp theo.
Nói cách khác, trong khoảng thời gian này, cậu mỗi ngày đều từng thời từng khắc cùng Trình Dực Hạo dính lấy cùng một chỗ.
“Có vội vàng quá không?” Mười giờ, cũng không quá ba giờ nữa, Trình Dực Hạo nghĩ nghĩ.
Thẳng thắn mà nói, mấy ngày nay ở cùng làm hắn cảm thấy thực thích Anh Húc Kì, nhưng không chỉ ở mức bằng hữu mà thôi, mà hắn muốn từng bước tiến tới suy nghĩ trong đầu.
Nghe Anh Húc Kì muốn quay, hắn có điểm luyến tiếc, bất quá cho dù Anh Húc Kì lưu lại, thì hắn vốn cũng muốn nói với cậu đêm nay hắn cũng phải rời khỏi.
Cũng tốt, để cho Anh Húc Kì đi trước đi.
“Đúng vậy, Mạc Mạc bảo tôi mau trở về.” Trong điện thoại, Anh Dạ Mạc muốn cậu nhanh trở về, nói muốn gặp cậu.
“『 Mạc Mạc 』? Bạn gái của cậu?” Hắn cảm thấy xưng thân mật như vậy đại khái là bạn gái đi?
“Mới không phải, tôi độc thân, Mạc Mạc là đệ đệ tôi.” Anh Húc Kì thiếu chút nữa đem đồ ăn trong miệng phun ra, bạn gái gì a. . .
“Ác, nguyên lai là đệ đệ a.” Trình Dực Hạo cười.
Hắn làm sao biết “Mạc Mạc” là đệ đệ cậu? Dù sao bọn họ cũng chưa từng đề cập qua bối cảnh gia đình cùng nghề nghiệp.
“Cái kia. . . Tóm lại thật cao hứng có thể nhận thức anh, tôi sẽ rất nhớ anh.” Anh Húc Kì nói.
Cậu cảm thấy không được tự nhiên, hơn nữa có cảm giác luyến tiếc cùng hắn tách ra. . .
“Nói gì mà xem như chúng ta vĩnh viễn không thấy được mặt nhau?” Trình Dực Hạo nói.
“Hẳn là là không thấy được đi. . .” Anh Húc Kì không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy Trình Dực Hạo với cậu mà nói, chính là một đối tượng ở tiểu đảo Nam Phương ngẫu ngộ mà thôi, chấm dứt ngày nghỉ chính là chấm dứt liên quan với nhau.
“Có lẽ đi.” Trình Dực Hạo cảm thấy thế sự khó dò, hai người có thể ở nơi này gặp nhau cũng không coi là ngẫu nhiên.
Bất quá, hắn cũng không tính toán đi tạm biệt Anh Húc Kì.
Sau khi về nước, tiểu đảo Nam Phương hết thảy phải đi vào quên lãng, chính là Anh Húc Kì.
“Tôi muốn về phòng thu dọn đồ đạc, hôm nay tới đây thôi, anh đừng tới tiễn tôi.” Anh Húc Kì đối hắn nói.
Cậu cũng không phải có nhiều thứ phải dọn, nhưng nếu Trình Dực Hạo đợi ở bên cạnh, sợ đến lúc đó cậu lại càng không muốn rời đi.
Rõ ràng vừa mới nhận thức không lâu, đã có tâm tình khó buông như vậy, ngẫm lại thật sự kỳ quái có lẽ vì bọn họ thực hợp nhau đi? Anh Húc Kì không khỏi nghĩ nghĩ.
“Hảo, vậy tái kiến .” Đây là Trình Dực Hạo ở tiểu đảo Nam Phương đối Anh Húc Kì nói một câu cuối cùng.
Nhưng hắn cũng không cho rằng hai người không có cơ hội gặp lại nhau.
Mọi người biết tiểu công làm nghề gì không, hị hị