CHƯƠNG 16
“Ô. . . Thực xin lỗi. . .” Anh Lạc Ngưng bụm mặt, cậu cư nhiên bắn, còn bắn ở miệng Anh Mị Sí.
“Xin lỗi cái gì?” Anh Mị Sí biết rõ còn hỏi.
“Anh. . . Anh tránh ra. . .” Anh Lạc Ngưng thật sự cảm thấy rất muốn chạy đi trốn đi, căn bản không mặt mũi gặp người .
“Khó mà làm được. . . Lạc Ngưng. . . Thoải mái không?” Anh Mị Sí lại hỏi.
“Mới không có. . .” Anh Mị Sí đáng giận này cư nhiên hỏi cậu, là muốn kêu cậu nói gì?
“Ân. . . Chúng ta đây đành phải làm chút thoải mái hơn. . .” Hắn hướng Anh Lạc Ngưng cười mị hoặc, lần thứ hai hôn lên vành tai cậu, ôm trụ thắt lưng cậu, một bàn tay dời xuống hậu đình cậu, vươn một đầu ngón tay hướng nơi đó gãi gãi, Anh Lạc Ngưng cuối cùng hiểu được ý đồ của hắn.
“Không cần. . .” Anh Lạc Ngưng muốn ngăn cản hắn, điều này không khỏi hoang đường.
Anh Mị Sí hôn hôn môi cậu, sát vào bên tai cậu nhẹ giọng hấp dẫn:
“Không cần kháng cự. . . Sẽ rất thoải mái. . . Lạc Ngưng. . .”
Anh Mị Sí đưa ngón tay vói vào trong miệng Lạc Ngưng, dính chút nướt bọt của cậu, lại hôn cậu một ngụm, sau đó mới đưa ngón tay về phía sau tham nhập u kính.
“Ô. . . Đau. . .” Anh Lạc Ngưng hô ra tiếng, loại dị vật này đột nhập làm cậu không thoải mái.
Không nghĩ làm Anh Lạc Ngưng bị đau, Anh Mị Sí chậm rãi đưa một ngón trỏ nhét vào, tiếp theo nhét thêm ngón giữa, nhưng cậu lúc này mồ hôi lạnh đã sớm ứa ra, đối lần đầu tiên với cậu mà nói quả nhiên có điểm miễn cưỡng, nhưng Anh Mị Sí lại không thể vói vào ba ngón tay, dù sao lấy nơi đó của hắn là thể tích cực đại, ít nhất phải là loại trình độ này a.
“Lạc Ngưng ngoan. . . Thả lỏng. . . Em thật chặt . . .” Anh Mị Sí bên hống cậu bên xoa xoa thắt lưng cậu, muốn giảm bớt khó chịu của cậu.
Sau khi bị hắn lừa gạt, Anh Lạc Ngưng cuối cùng mới ăn vào ba ngón tay.
“Ô. . . Không cần. . . . . . Ô. . . Anh Mị Sí. . . Anh. . . Ô. . Mau rút. . . ra. . .” Anh Mị Sí lừa cậu, sao mà thư thái?
Anh Mị Sí như cậu mong muốn đưa ngón tay rời khỏi nơi đó, nhưng là cậu không biết càng đau thì chuyện mới bắt đầu, Anh Mị Sí cởi bỏ quần, lộ ra dục vọng, Anh Lạc Ngưng nhìn thiếu chút nữa ngất xỉu . . . .
Cái này so với ba cái ngón tay vừa tiến vào còn thô đi, Anh Mị Sí là muốn đến thật chăng?
Anh Mị Sí đem Anh Lạc Ngưng xoay ngược lại đưa lưng về phía chính mình, dán lưng vào cậu, tay vịn dục vọng bản thân đã muốn vận sức chờ phát động, đỉnh để ngay u kính vừa mới làm trơn, chậm rãi đâm vào.
Cảm giác gì đó của Anh Mị Sí đang tiến vào, Anh Lạc Ngưng chỉ cảm thấy đau đến sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, nhưng cậu cũng không dám lộn xộn, cậu sợ lộn xộn sẽ càng đau.
Anh Mị Sí chậm rãi thẳng tiến, tìm cơ hội mới toàn bộ tiến vào, nhưng tiểu huyệt Lạc Ngưng thật sự rất chặt, cảm thấy hắn còn chưa động đã bị kẹp chặt đến muốn bắn.
Hắn nhẹ nhàng nâng mông cậu lên, bắt đầu lui tiến trừu sáp.
“Oa. . . Ô. . . Ô. . . . A a. . . Đau. . . Ô ô. . .” Ngay từ đầu, Anh Lạc Ngưng đau đến cực độ, chỉ có thể đáng thương khóc hô.
Tuy rằng Anh Mị Sí có điểm không muốn, nhưng hắn cũng không có biện pháp dừng lại động tác, bởi vì nơi đó của cậu kẹp hắn phi thường thoải mái, lý trí của hắn căn bản không phát huy tác dụng.
Theo Anh Mị Sí một lần lại một lần tiến vào, cuối cùng Anh Lạc Ngưng mới thích ứng hắn ở bên trong cậu đâm chọc, không hề khóc hô.
“A a. . . Ư. . . Ha. . .” Anh Lạc Ngưng bắt đầu thấy dường như có một cỗ khoái cảm khó hiểu hiện lên, rất đau nhưng lại rất thoải mái, khiến cậu nhịn không được kêu lên.
Thân thủ Anh Mị Sí cũng đưa tới khố hạ của cậu, phân thân cậu vừa mới bắn một lần lại ngẩng đầu lên.
“Không lừa em. . . Rất thoải mái đi. . . Lạc Ngưng của ta. . .” Anh Mị Sí đối cậu nói, cũng bắt đầu bộ lộng phân thân cậu.
Anh Lạc Ngưng dần dần mất đi năng lực tự hỏi, cậu chỉ cảm thấy cả người rất ngứa, rất khó nhịn, cũng không rõ là gì khiến bản thân thấy thẹn, cậu hiện tại muốn càng nhiều, càng nhiều đến nhồi sự trống rỗng của cậu.
“Nhị ca. . . Đệ khó chịu. . .” Anh Lạc Ngưng muốn hắn giúp cậu, bắt đầu dùng ngữ khí làm nũng gọi Nhị ca cậu.
Anh Mị Sí hiểu được ý tứ của cậu, gọi hắn nhị ca Lạc Ngưng thật sự là cực kỳ đáng yêu.
Hôn nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, Anh Mị Sí bắt đầu gia tăng sức lực cùng tốc độ tiến vào, ngón tay cũng vội vàng bộ lộng phân thân cậu.
“A. . . Chậm. . . Chậm một chút. . . A. . .” Anh Lạc Ngưng tuy rằng rất muốn, nhưng sự va chạm mãnh liệt vẫn làm cho cậu cảm giác muốn ngất đi.
“Lạc Ngưng ngoan. . . Cùng ta . . .” Anh Mị Sí cảm thấy bản thân cũng sắp bắn, ra sức tiến động cuối cùng.
Trong chốc lát sau, Anh Mị Sí đĩnh động thân, bắn ra.
“A. . . . . .” Đạt tới đỉnh một khắc kia, Anh Lạc Ngưng nhịn không được kêu lên.
“A. . . Lạc Ngưng. . .” Anh Mị Sí cũng rất thoải mái gọi cậu.
Anh Lạc Ngưng cảm giác sau đầu ẩm ướt, phân thân bản thân cũng phát tiết theo, có loại vui sướng khó có thể nói ra lan tràn toàn thân cậu, cả người nhẹ nhàng bay bổng.
Cảm giác rất kích thích, Anh Lạc Ngưng cảm thấy bản thân dường như bay mất, sau đó, cậu nhắm hai mắt lại.
Vốn đang cảm thụ *** còn vang vọng, nhìn Anh Lạc Ngưng trong lòng đột nhiên mềm nhũn, choáng váng há hốc mồm.
Hắn cư nhiên đem Anh Lạc Ngưng làm đến hôn mê . . . . . .
*-*-*-*-*-*
Tầng hầm.
Lục phong đã bị giam ở tầng hầm vài ngày, bọn họ con cho y đồ ăn cùng nước uống cũng đủ duy trì sinh mệnh.
Lục Phong đã sớm bị đánh tới cả người toàn là vết thương, chỉ kém không có chết mà thôi.
Lúc này, đoàn người theo Anh Thiên Ngạo xuống tầng hầm.
Lục Phong nghe được thanh âm có người từ cầu thang xuống dưới, nhịn không được phát run, mấy ngày nay cơ hồ là bị bọn họ dựa vào ba bữa cơm cùng ăn khuya đánh y, y chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ có một ngày chật vật như vậy.
“Dẫn y đi ra.” Anh Thiên Ngạo đối với hai tên trông coi dưới tay nói, muốn bọn chúng đem Lục Phong từ trong phòng nhỏ lôi ra.
Chỉ chốc lát sau bọn chúng đem Lục Phong dẫn ra ngoài, một người đá vào chân y để y hèn mọn quỳ gối trước mặt Anh Thiên Ngạo.
“Lục lão đầu, cảm giác như thế nào? Rất không sai đi?” Mở miệng chính là Anh Dạ Mạc.
“Dường như gầy không ít.” Anh Húc Kì cũng nói.
“Đó là y tự tìm, ai kêu y dám động Tam ca.” Anh Dạ Mạc quay quay ngón tay.
“Đối y thì còn tốt quá!” Thanh âm này là Anh Mị Sí, nếu đại ca không ngăn cản, hắn hận không thể đem từng khối thịt của y từng khối cắt bỏ.
“Được rồi, đừng quên chúng ta là có chuyện phải làm.” Anh Thiên Ngạo cũng rất muốn gia nhập hàng ngũ cùng bọn đệ đệ, nhưng đây cũng không phải mục hắn đến bên này.
Anh Thiên Ngạo tới gần Lục Phong, nâng đầu y dậy, buộc y nhìn thẳng hắn, nhưng mặt y lại sưng vù đến vô cùng thê thảm.
“Lão đầu, xem ra tính toán của ngươi đã nhầm.” Anh Thiên Ngạo nói.