CHƯƠNG 21
Lục Phong về tới Thiên Hỏa Bang.
Hứa Kính Quốc nghĩ quả quyết Lục Phong hẳn đã chết, đã từng bước chuẩn bị khí thế hừng lực tiếp nhận chức vụ bang chủ Thiên Hỏa Bang.
Chuyện nam đó, tính hắn mạng lớn cư nhiên còn sống, ý tưởng thứ nhất khi sống chính là báo thù, nhưng bản thân cái gì cũng không có, nên làm sao mới trở lại?
Hắn nhớ tới nghĩa đệ Lục Phong, tuy chỉ là trùm xã hội đen một nơi nho nhỏ, nhưng hắn tin tưởng bằng kinh nghiệm nhiều năm theo Lí Khiêm, nhất định có thể lợi dụng Lục Phong xây dựng lại rất cả trời đất.
Lần này, hắn học ngoan, hắn không hề xuất hiện, mà ẩn thân ở Thiên Hỏa Bang sau màn chỉ huy, đem tâm vọng quăng xuống tầng cuối cùng, từng bước từng bước tiến đến, đợi đến lúc thời cơ chín mùi thì hắn nhất định bắt Anh Thiên Ngạo trả giá đại giới, cùng với Anh Lạc Ngưng kia hại hắn mất đi tôn nghiêm nam tính, hắn nhất định phải bắt bọn họ nếm mùi đau khổ, hắn thề!
Sự tình tiến hành so với hắn tưởng tượng rất thuận lợi.
Trong bụng Lục Phong không có tài cán gì, chỉ là đồ vô dụng dậy không nổi, thế là hắn làm bộ lấy lòng y, bành trướng y, ở mặt ngoài người có tiền có quyền là Lục Phong, nhưng mặt trong, Hứa Kính Quốc sớm đem tất cả Thiên Hỏa Bang hết thảy đều khống chế ở dưới chính mình, Lục Phong đáng thương còn tưởng hắn thiệt tình phụ trợ y, ngay cả chính mình bị bán đứng cũng không biết.
Hắn đang chờ đợi thời cơ chín mùi, chờ đợi thế lực Thiên Hỏa Bang được củng cố, cũng chờ đợi thời cơ quang chính ngôn thuận thay thế được Lục Phong tự lập vi vương.
Mà hiện tại, chính là thời khắc tốt nhất.
Hắn cố ý cho Lục Phong đến Dạ Sắc nháo sự, ở mặt ngoài là nói với Lục Phong muốn cho Anh Bang không thể bỏ qua Thiên Hỏa Bang, muốn cho bọn họ nhìn thẳng vào tồn tại của Thiên Hỏa Bang, nhưng kỳ thật hắn muốn nhờ Anh Bang ra tay giúp hắn diệt trừ Lục Phong, như vậy người trong Bang có lực ảnh hưởng nhất cũng chỉ còn lại hắn, hắn dễ dàng có thể tiếp quản Thiên Hỏa Bang, không mất một tia khí lực.
Cho nên hắn trăm triệu không nghĩ qua, Lục Phong cư nhiên còn sống trở về?
Hứa Kính Quốc trong lòng mặc dù có rất nhiều nghi hoặc, nhưng không thể không làm bộ một chút, trước nên thăm dò đúng sai, vạn nhất Lục Phong biết mục đích của hắn, ở giang hồ soán vị là chuyện bất nhân bất nghĩa chỉ làm mình lưu lại ô danh mà thôi.
“Đại ca. . . !” Lục Phong vừa vào cửa, nhìn thấy Hứa Kính Quốc liền kích động ôm hắn.
“A Phong, đệ cuối cùng đã trở lại!” Hứa Kính Quốc cũng giả mù sa mưa quay về ôm y.
“A Phong, đến, mau ngồi xuống.” Hứa Kính Quốc vội vàng để Lục Phong ngồi xuống, cũng trực tiếp hỏi Anh Bang tại sao bằng lòng thả y trở về?
“Đại ca, đệ hôm nay có thể trở về kỳ thật nhờ đại ca a.” Trên vẻ mặt y hoảng sợ, lòng sợ hãi.
“Nhờ ta? Đây là ý gì? Đệ mau nói rõ ràng.” Hứa Kính Quốc nghe khó hiểu, nhờ hắn?
Lục Phong tiếp tục nói.
“Bọn họ đem đệ nhốt tại tầng hầm làm nhục thật lâu, ai, nhớ tới đau đớn kia thật sự là. . . . Bất quá, hoàn hảo cuối cùng bọn họ theo đệ trao đổi điều kiện, mới nguyện ý cho đệ trở về.”
“Đệ theo chân bọn họ làm điều kiện trao đổi gì?” Hứa Kính Quốc kinh hãi một chút.
“Chính là Lê Hà Phố a, hoàn hảo lúc trước đại ca giúp đệ một chỗ tinh hoa như thế, làm đệ theo chân bọn họ đàm phán thuận lợi.”
Lê Hà Phố là một trong những đoạn dường tinh hoa của Tây Khu, mà chỗ Dạ Sắc ngay Nguyệt Hà Phố, xem như đoạn đường tinh hoa. Anh Bang cầm giữ Nguyệt Hà Phố không ai dám động, bởi vậy những thế lực khác liền đem dục vọng hướng Lê Hà Phố, vài năm trước trải qua hỗn loạn, đương gia làm chủ Lê Hà Phố hiện tại chính thị Thiên Hỏa Bang.
Hứa Kính Quốc không tin được vào mắt, hắn không thể tin được Lục Phong cư nhiên đem Lê Hà Phố chắp tay tặng cho Anh Bang, hơn nữa nếu Thiên Hỏa Bang không có Lê Hà Phố, thì không phải chặt đứt đường sống a!
“Đệ điên rồi phải không? A Phong!” Hứa Kính Quốc túm áo y, hung tợn trừng mắt.
“Đại ca, đệ không có lựa chọn nào khác a, đệ không lấy Lê Hà Phố thì lấy gì trao đổi?” Lục Phong nhìn Hứa Kính Quốc trong mắt tức giận lại cả kinh.
“Đệ không biết nếu có Lê Hà Phố, thì sẽ không có Thiên Hỏa Bang sao?” Cư nhiên đem địa bàn hắn tân tân khổ khổ được tặng người, ngu quá đi!
“Đệ đương nhiên biết, bất quá đại ca, lấy thực lực của đại ca, đệ tin tưởng chúng ta rất nhanh có thể tìm được một địa bàn khác.” Lục Phong tâng bốc hắn, hy vọng có thể tiêu tiêu tức giận của hắn.
Nhưng mà Hứa Kính Quốc ra tay đánh y một quyền.
“Ngươi thật sự điên rồi! Cư nhiên đem tâm huyết những năm gần đây ta tân tân khổ khổ vì bảo trụ tiện mệnh của ngươi đi chắp tay cho người ta ?”
“Đại ca. . . ?” Lục Phong nghe hắn nói như thế, đột nhiên nhớ tới Anh Thiên Ngạo từng nói qua, Hứa Kính Quốc chi xem y là một quân cờ mà thôi, chẳng lẽ, thật là sao?
“A Phong, ta sẽ không đem Lê Hà Phố cho người ngoài.” Ánh mắt hắn lạnh lùng, hắn không có khả năng để Lục Phong làm như thế!
Hứa Kính Quốc lấy súng ra, hắn quyết định một … không … mà hai, đem Lục Phong chết đi, rồi đem thi thể y quăng ra biển cho cá ăn, tìm không thấy thi thể, không ai có thể chứng minh Lục Phong cùng Anh Bang từng có giao ước gì.
“Đại. . . Đại ca. . . Đây là làm gì. . . ? Viên đạn. . . Là sao a. . .” Lục Phong sợ hãi, xem ra Anh Thiên Ngạo nói rất đúng, Hứa Kính Quốc muốn chính mình chết.
“A Phong, ngươi đừng trách đại ca lòng dạ độc ác, ngươi chớ quên trong bang còn có nhiều miệng người muốn sống, không thể vì ngươi khiến cho nhiều người chôn cùng, ta làm như thế đều là vì tốt cho Thiên Hỏa Bang, ngươi nhất định phải tha thứ đại ca.” Hứa Kính Quốc nói rất đàng hoàng, cũng một bộ muốn y chết nhanh trong vũng máu.
“Đại ca. . . Không cần. . .” Lục Phong đấu tranh.
Nhưng Hứa Kính Quốc sớm đã giết đỏ cả mắt rồi.
Đoàng – Đoàng –
Hứa Kính Quốc một súng bắn trái tim, một súng bắn cái trán, Lục Phong ngã vào giữa vũng máu bất tỉnh.
“Đem y ném ra biển, động tác gọn gàn, không được cho bất luận kẻ nào thấy.” Hứa Kính Quốc đối với mấy người tâm phúc nói.
*-*-*-*-*-*
Anh gia, thời gian bữa tối.
Anh Mị Sí bởi vì Anh Lạc Ngưng tiếp nhận thông báo, tâm tình thập phần rất là tốt, hơn nữa chân thương của Lạc Ngưng phục hồi tốt đẹp như cũ, hắn lại vui vẻ, bởi vì qua không lâu hắn liền yên tâm cùng Lạc Ngưng làm, hắn cũng không quên đại ca dặn dò.
Đầu óc suy nghĩ toàn loại chuyện này, cũng không thể cho Lạc Ngưng biết.
Anh Dạ Mạc gần nhất thường cảm giác nhị ca là lạ, tuy rằng trước kia có như vậy, nhưng gần nhất nhìn hắn thường thường cười ngây ngô, có đôi khi cười một bộ rất tình sắc, cậu cảm thấy lông tơ dựng thẳng.
Chẳng lẽ người này, tinh thần xoay chuyển?
Ngươi xem xem, hiện tại hắn ăn cơm ăn đến một nửa lại cười trộm, trời ạ!
“Nhị ca. . Không sao chứ?” Anh Dạ Mạc nhịn không được hỏi, bệnh trạng này thật sự có điểm nghiêm trọng.
Nhưng Anh Mị Sí tựa hồ rất đắm chìm trong thế giới bản thân, hoàn toàn không có nghe đến tiếng của Anh Dạ Mạc.
“Nhị ca, xảy ra chuyện gì?” Cái này ngay cả Anh Húc Kì cũng biết được Anh Mị Sí rất là lạ.
Bất quá, Anh Mị Sí vẫn tiếp tục xem nhẹ.
Anh Lạc Ngưng nhìn hắn mất hồn mất vía, căn bản biết hắn đang suy nghĩ một ít chuyện *** loạn, đá đá chân hắn, lúc này Anh Mị Sí mới hồi thần, đúng lúc thấy Anh Lạc Ngưng đá hắn, hắn cũng quên hiện tại đang cùng mọi người ăn cơm, trực tiếp liền thốt ra, khẩu khí còn thập phần thâm tình ôn nhu.
“Xảy ra chuyện gì? Lạc Ngưng của ta.”