CHƯƠNG 29
“Ngươi không cần nói, ta nói là được .” Hứa Kính Quốc ngẩng đầu nhìn cậu, lại phun ra nuốt vào một ngụm.
“Nhưng là ta cũng không muốn nghe ngươi nói.” Anh Lạc Ngưng nói.
Hứa Kính Quốc đứng lên, cười lạnh một chút, y tới gần Anh Lạc Ngưng, cố ý đem khói phun ở trên mặt cậu, khiến cho Anh Lạc Ngưng bất mãn.
“Không cho ngươi mặt ngươi lại muốn mặt!” Hứa Kính Quốc bắt đầu nảy sinh ác độc, y một phen túm lấy tóc cậu, khí lực to lớn làm da đầu cậu cũng muốn bị kéo ra.
“Ngươi cho là đối ta làm loại chuyện này thì ta sẽ buông tha ngươi sao? Lúc trước liền nhanh chóng đem ta giết chết, hiện tại ta đã trở về, các ngươi từng bước từng bước đều phải trả giá, nhất là ngươi!” Hứa Kính Quốc vung tay, Anh Lạc Ngưng ném đến trên mặt đất.
Cậu vuốt da đầu phát đau, chậm rãi đứng lên.
“Ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi, ít nhất hiện tại sẽ không, nhưng ngươi tốt nhất có tâm lý chuẩn bị, ta sẽ chậm rãi tra tấn ngươi, tra tấn đến ta vừa lòng mới thôi.” Đối Hứa Kính Quốc mà nói, y không có khả năng để Anh Lạc Ngưng bị chết như vậy.
“Ngươi nghĩ rằng ta và đại ca đoán không được là ta bị ngươi bắt sao?” Anh Lạc Ngưng muốn thăm dò y, trước hết phải hiểu tình cảnh trước mắt có bao nhiêu nguy hiểm hay là phi thường nguy hiểm.
“Ngươi không lo lắng, ta dám bắt ngươi, chứng tỏ ta đã làm tốt chuẩn bị vạn lần.” Hứa Kính Quốc nói rất có tự tin.
Anh Lạc Ngưng cảm thấy nên thu lưỡi lại, tuy cậu không biết lời nói của Hứa Kính Quốc chân thật không, nhưng ít ra cậu biết rõ, cậu cùng Hứa Kính Quốc không nên như vậy, hơn nữa khí thế Thiên Hỏa Bang trước mắt mặc kệ như thế nào cậu cũng không nên xem nhẹ, vẫn không cần quá mức trêu chọc đối phương mới là thượng sách.
“Như vậy, ôn chuyện đến đây thôi, chúng ta hẳn nên nói đến chuyện chính sự đi?” Đề tài vừa chuyển, y lại ngồi trở lại ghế hút xì gà.
“Chính sự gì?” Anh Lạc Ngưng cũng không cho rằng bọn họ có chính sự gì cần nói, nhất là đối tượng là y.
“Kỳ thật, ta nghe được một tin đồn rất thú vị. . .”
Lúc Hứa Kính Quốc rời đi, Anh Lạc Ngưng cũng không chú ý, đầu cậu còn bị những lời kia của Hứa Kính Quốc chà đạp, cậu ôm đùi muốn ổn định cảm xúc, nhưng suy nghĩ bất an vẫn nảy lên, trong miệng thì niệm niệm:
“Không được. . . Đệ không cần Nhị ca lại bị thương tổn. . . Đệ phải bảo vệ Nhị ca. . . Như vậy. . . Tuyệt đối không được. . .”
*-*-*-*-*-*
Rõ ràng chỉ có hai ngày, Anh Lạc Ngưng lại cảm thấy còn dài lâu hơn cả hai tuần. . .
Đêm đó Hứa Kính Quốc rời đi, đối cậu nói chút gì đó làm cậu nhịn không được run như cầy sấy.
Y nói y nghe được tin đồn, nói cậu cùng Anh Mị Sí quan hệ không quá tầm thường, có người thậm chí còn thấy hình ảnh hai người thân mật.
Anh Lạc Ngưng mới không cần, cậu cùng Anh Mị Sí như thế nào là chuyện của bọn họ, liên quan gì tới người khác? Nhất là Anh Lạc Ngưng không thể chịu đựng được, là y thế nhưng chửi bới Anh Mị Sí.
“Như thế xem ra, tiểu tử Anh Mị Sí kia, quả thật là trời sinh tiện phôi, ngay cả đệ đệ đều hạ thủ được.” Hứa Kính Quốc gõ gõ xì gà trên tay, thần tình khinh thường.
“Ngươi hiểu cái gì, câm miệng của ngươi lại.” Anh Lạc Ngưng chán ghét ánh mắt Hứa Kính Quốc hiện tại, phi thường chán ghét.
“Ta hiểu cái gì? Ta sao lại không hiểu, lúc trước ta gọi Lí Khiêm không cần mang đồ đê tiện này về nhà, hắn không muốn, xem đi, đem cả gia tộc thành *** loạn như thế.”
“Ngươi rốt cuộc đã biết gì?” Anh Lạc Ngưng môi trắng dã, cậu không hy vọng Hứa Kính Quốc biết quá khứ của Anh Mị Sí.
“Ta tất cả đều biết. Hắn trước kia không phải chuyên môn cấp nam nhân làm loại chuyện này, tuổi còn nhỏ đã hiểu được bán đứng thân thể, bản tính *** đãng này xem ra không có thay đổi, thế nhưng còn làm ngay cả đệ đệ. . .” Hứa Kính Quốc khinh miệt cười, dường như đang nói gì đó ghê tởm.
“Ngươi câm miệng, ta không cho phép ngươi nói Nhị ca ta cái gì!” Anh Lạc Ngưng tuyệt không cho phép có người lấy vết thương của Anh Mị Sí để chê cười, nhất là Hứa Kính Quốc loại thối nát này.
Bọn họ hiểu cái gì? Một đứa nhỏ mới lớn vì sống sót thật vất vả nghĩ ra phương pháp, có lẽ ở trong mắt người khác xem ra rất đê tiện, ghê tởm, nhưng còn cậu, thì đau lòng. Sai chính là ông trời, không phải Nhị ca cậu.
“Miệng thì kêu Nhị ca, lại cùng Nhị ca làm sự việc kia, ta xem tính cách *** loạn của ngươi cũng chút lễ sắc a. . .” Hứa Kính Quốc dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn cậu từ trên xuống dưới, nhổ bọt.
Lúc trước muốn cậu vì hắn khẩu giao, còn một bộ trinh liệt liều chết không theo, nguyên lai là đều là giả trang, sau lưng lại là một đồ đê tiện để cho người ta thượng.
“Vậy với ngươi cũng không quan hệ, ngươi nói này đó rốt cuộc là muốn như thế nào? !” Anh Lạc Ngưng căm tức y, ý nói câu nào cũng làm kẻ khác chán ngán!
“Không nghĩ như thế nào, chính là, muốn cho tin tức này truyền ra, ta chỉ muốn mọi người biết đường đường nhị thiếu gia từng có một đoạn quá khứ dơ bẩn sẽ có biểu tình gì, đã cảm thấy hưng phấn.” Chỉ cần là có thể làm người nhà Anh gia thống khổ, thủ đoạn gì y cũng làm.
“Không có người tin tưởng ngươi!” Anh Lạc Ngưng nói như đúng, loại tin đồn vô căn cứ này duy trì cũng không được lâu lắm.
“Không tin ta? Ha ha ha. . . Như vậy, nếu là từ phụ thân thân sinh hắn ra mặt chứng thật? Ai chẳng biết huynh đệ các ngươi cùng Lí Khiêm căn bản không hề quan hệ huyết thống.” Hứa Kính Quốc nói.
Nghe đến Hứa Kính Quốc nói ra phụ thân của Anh Mị Sí, cân não cậu một trận trống rỗng, chỗ trống không thể tự hỏi.
Tại sao Hứa Kính Quốc lại nhắc tới hắn? Chẳng lẽ nam nhân kia đến bây giờ vẫn không muốn buông tha Nhị ca sao ?
Anh Lạc Ngưng chính là dùng sức thít chặt đùi, muốn cho cái đầu đang kêu loạn tỉnh táo lại, nhưng cậu làm không được.
Thanh âm Anh Mị Sí năm đó sụp đổ khóc rống ở trong não cậu bùng nổ, lớn đến nỗi làm cậu hoàn toàn nghe không thấy thanh âm khác.
“Không được. . . Đệ không cần Nhị ca lại bị thương tổn. . . Đệ phải bảo vệ Nhị ca. . . Như vậy. . . Tuyệt đối không được. . .” Cậu thì thào tự nói.
*-*-*-*-*-*
Anh Lạc Ngưng trằn trọc miên man, không biết qua bao lâu, cũng không biết hiện tại là mấy giờ, cậu giống một người mất linh hồn và thể xác, ngã vào trên giường không nhúc nhích.
Thẳng đến khi cửa đột nhiên bị đá ra truyền đến thanh âm.
Hai gã nam nhân dáng người ngăm đen đi đến, trong đó một gã còn cầm một túi hành lý, nhưng là cũng không thấy bóng người Hứa Kính Quốc.
Cậu loáng thoáng cảm thấy bất an, từ trên giường ngồi dậy, ánh mắt trừng lớn chú ý nhất cử nhất động của hai gã.
Tên kia lấy túi hành lý, lại thấy Anh Lạc Ngưng lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, hắn đem túi hành lý đặt ở ghế trên, liền cùng một gã khác châu đầu ghé tai không biết nói cái gì.
Sau đó gã này hướng Anh Lạc Ngưng mở miệng, thanh âm có điểm run rẩy.
“Ngươi. . . Ngươi là tam thiếu gia Anh gia đi. . . ? Ta đã thấy ngươi. . . Ngươi cũng không nên trách chúng ta. . . Này hết thảy đều là chủ ý của Hứa tiên sinh. . .”