CHƯƠNG 43 PN5
Dư Chấn Duy nói hắn vốn không thích tới nơi này, nhưng bởi vì ngày đó bang chủ kiên trì muốn dẫn hắn tới đây để cho biết nên hắn mới đi.
Cũng bởi vì điều này, hắn đối Tiểu Khả Ái nhất kiến chung tình.
Sau này mỗi ngày cơ hồ hắn đều tới đây, mỗi lần đều chỉ người đáng yêu trên đài* kia, nếu Tiểu Khả Ái đang ngồi với người khác, thì hắn sẽ chờ, cho dù chỉ có thể cùng Tiểu Khả ái ở chung 10 phút hắn đều nguyện ý.
Hắn thích Tiểu Khả Ái, tuy rằng y không mấy khi nói chuyện, nhưng hắn cảm thấy có thể hiểu Tiểu Khả Ái suy nghĩ cái gì.
Sau khi hắn muốn cùng Tiểu Khả Ái tiến thêm một bước, y cũng không cự tuyệt, rồi cùng Tiểu Khả Ái phát sinh quan hệ sau này, hắn càng thêm xác định hắn thật sự thực thích y, cho dù y là nam nhân hắn cũng rất muốn y.
Có điều Tiểu Khả Ái lại ký hợp đồng tới mười năm, mà hiện tại y mới chỉ làm có hơn hai năm, hắn thật sự không muốn Tiểu Khả Ái chờ đợi một khắc nào cả, cho nên hắn nói với Tiểu Khả Ái hắn muốn mang y xuất ngoại.
Ngày đó, chính là hắn cùng Tiểu Khả Ái giao hẹn gặp mặt tại sân bay, hắn nghĩ Tiểu Khả Ái sẽ thật sự đi theo, nhưng cuối cùng Tiểu Khả Ái lại không đi, lừa hắn lên máy bay trước còn y ở lại sân bay không lên.
“Tam thiếu gia, đều là tôi không tốt, mời cậu ngàn vạn lần không cần khó xử Tiểu Khả Ái.” Dư Chấn Duy nói, cư nhiên còn quỳ xuống, một bộ muốn thỉnh Anh Lạc Ngưng xử trí hắn.
Anh Lạc Ngưng cũng không nghĩ muốn đối hắn như thế nào, cậu chỉ là có điểm kinh ngạc.
Hắn nói thật vậy chăng? Hắn thật sự thích Tiểu Khả Ái?
Nói thực ra lấy lập trường kinh doanh của cậu ở Dạ Sắc, Tiểu Khả Ái dù sao cũng là công quan trong ***, tùy tiện bắt cóc người trong *** chính là không thể khinh tha, nhưng nếu đứng ở lập trường riêng của cậu, kỳ thật cậu cũng không muốn để Tiểu Khả Ái ở đây, lúc trước cho y lưu lại cùng vì sợ ra ngoài sẽ bị người khi dễ mà thôi, không bằng ở lại trong ***, nhiều ít gì cậu còn có thể chiếu cố.
Nếu nam nhân trước mắt thật sự thích Tiểu Khả Ái, nguyện ý chiếu cố Tiểu Khả Ái, vậy cậu có nên cho Tiểu Khả ái đi theo hắn?
Đương nhiên không được, quy củ Dạ Sắc là không thể phá, một khi phá thì người sau sẽ bắt đầu học theo. Cho nên, phương pháp duy nhất chính là để Tiểu Khả Ái hết hợp đồng? Ai, sớm biết vậy thì không nên cho y ký lâu như thế.
“Nếu Tiểu Khả Ái chưa cùng anh đi, chuyện lần này ta có thể không truy cứu, nhưng nếu lại có lần tiếp theo, tôi sẽ không thể cùng anh cam đoan Tiểu Khả Ái đủ bình yên vô sự .” Anh Lạc Ngưng chỉ có thể dọa dọa hắn, muốn hắn đừng đến trêu chọc Tiểu Khả Ái, Tiểu Khả Ái còn có bảy, tám năm hợp đồng nha.
“Tam thiếu gia, tôi không thể không có Tiểu Khả Ái, cầu cậu, để cho tôi mang Tiểu Ái đi.” Kỳ thật đây mới là mục đích chủ yếu Dư Chấn Duy đến bên này, hắn muốn cầu Anh Lạc Ngưng để hắn mang Tiểu Ái đi.
“Anh đừng làm khó tôi, Tiểu Khả Ái còn phải tới 8 năm hợp đồng, cũng là người Dạ Sắc chúng tôi, nếu là người Dạ Sắc, hết thảy đều phải chiếu theo quy củ, anh nói anh thích Tiểu Khả Ái, anh không nghĩ tới anh như vậy là đang hại Tiểu Ái sao? Anh có biết chạy trốn là một việc rất nghiêm trọng? Nếu Tiểu Khả Ái bởi vì điều này mà bị xử phạt anh có cảm tưởng gì?” Anh Lạc Ngưng phân tích cho hắn nghe, hy vọng người trước mắt có thể rút lui có trật tự.
Dư Chấn Duy nghe Anh Lạc Ngưng nói điều này hại đến Tiểu Khả Ái, bắt đầu có điểm dao động, ở trong nhận thức của hắn, Tiểu Khả Ái ở tại chỗ này mới là đang chịu khổ, cho nên hắn muốn mang y đi, thật không ngờ ngược lại hại y phạm vào quy củ Dạ Sắc.
Tiểu Khả Ái ngày đó không cùng hắn lên máy bay, nói vậy cũng là có lý do??
“Anh vẫn nên đi, còn muốn Tiểu Khả Ái bồi bàn thì tùy thời có thể lại đây, còn những mặt khác, anh nên quên đi. Tiểu Khả Ái tránh được một lần, nhưng sau này Tiểu Ái ra vào sẽ bị quản rất nghiêm khắc.” Anh Lạc Ngưng chỉ có thể thỏa hiệp tới đây, bảy, tám năm, ai có thể chờ lâu như thế?
“Tôi đã biết, tam thiếu gia, thật sự rất cám ơn cậu.” Dư Chấn Duy đứng lên, hướng Anh Lạc Ngưng có lễ mới rời khỏi.
*-*-*-*-*-*
Dư Chấn Huy vừa ly khai, Anh Mị Sí liền vọt vào.
“Nhị ca. . . ? Anh sao lại đến. . . ?” Anh Lạc Ngưng đang muốn rời tân thất, đã thấy Anh Mị Sí mở cửa đi vào.
Quái, lúc này hắn không phải cùng Mạc Mạc một chỗ sao?
“Hắn là ai vậy?” Anh Mị Sí trước lúc tiến vào, phát hiện một nam nhân từ nơi này ra khỏi.
“Một khách nhân.” Anh Lạc Ngưng tiến tới, lôi kéo áo hắn, oai đầu chôn trước ngực.
Cậu cảm thấy có điểm phiền a, vừa nãy có quyết định sai lầm hay không? Cậu có thể hại Tiểu Khả Ái hay không?
“Sao vậy?” Anh Mị Sí bế ôm cậu, Lạc Ngưng sao lại có điểm u buồn a?
“Anh còn chưa có trả lời vấn đề, anh sao lại đến đây?” Anh Lạc Ngưng ở trước ngực hắn cọ cọ.
“Nhớ em a, cho nên đến đây.” Anh Mị Sí cười, trước ngực bị cậu cọ ngứa lên.
“Gì nữa.” Anh Lạc Ngưng ngẩng đầu đối hắn đô đô miệng.
Anh Mị Sí rất dứt khoát hôn cậu một ngụm, Lạc Ngưng bất cứ lúc nào cũng mê người a.
“Lo lắng cho em, cho nên đến đây.” Anh Mị Sí nhìn cậu đêm đó như vậy, nghĩ tới nghĩ lui vẫn rất lo lắng, nên cùng đại ca mượn Hàn Tử Hằng đi qua giúp hắn một chút, rồi bản thân rới đây giúp Lạc Ngưng xử lý chuyện của Tiểu Khả Ái.
Bằng không cả tâm tư hắn vẫn treo ở trên Lạc Ngưng này cũng không phải biện pháp hay. Chỉ cần Lạc Ngưng có chuyện, hắn đều không thể yên tâm.