Tuyệt Đối Khế Hợp

Chương 23: Chương 23




Quen biết

Lễ tết thật náo nhiệt, nhưng nếu nói đến việc chơi Tết có vẻ cũng không có gì đặc biệt. Ít nhất đối với Hạ Tử Thần là như vậy. Từ mùng một đến mùng năm, Tàn Mặc Vô Ngân vẫn ở bên cạnh cùng cậu. Nói chuyện, chơi game,….. Chỉ cần cậu lên QQ là có thể thấy Tàn Mặc Vô Ngân. Có đôi khi hai người không nói lời nào, nhìn hình ảnh tượng trưng của hắn sáng lên Hạ Tử Thần sẽ không cảm thấy nhàm chán.

Tối mùng năm, Tàn Mặc Vô Ngân nói hắn phải chuẩn bị về nước, mấy ngày này sẽ không lên mạng, có việc thì nhắn cho hắn. Hạ Tử THần có chút bất ngờ, hắn lại về nước sớm như vậy. Tàn Mặc Vô Ngân nói người trong nhà còn phải đi làm, không thể so với kỳ nghỉ động thoải mái của bọn họ.

Nghĩ cũng đúng, thời gian nghỉ luôn trôi qua rất nhanh, hai ngày nữa Hạ Ngự Trạch cũng phải đi làm.

Tàn Mặc Vô Ngân không lên mạng, tuy Hạ Tử Thần vẫn cảm thấy hơi trống rỗng nhưng cũng không quá mức rõ ràng. Kiếm Lang và Bách Thảo Chiết chưa về nhưng khi người Thiên Phong Nhã Các đánh phụ bản, chỉ cần Trầm Khê có vào game, đều gọi cậu cùng chơi. Thời gian qua đi, ngay cả Hạ Tử Thần đều cảm thấy bản thân như là thành viên của Thiên Phong Nhã Các.

Đảo mắt đã là mùng tám, thời gian bốn người tụ tập là buổi chiều, cho nên cậu không phải dậy sớm.

Ăn qua loa mấy thứ, Hạ Tử Thần mặc quần áo đi đến nơi hẹn. Bốn người hẹn nhau cơ bản đều là Trầm Dịch Thành chủ chi, địa điểm cũng là hắn chọn. Có đôi khi Hạ Tử Thần không tìm thấy nơi đó thì có thể gọi xe đi.

Lần này nơi Trầm Dịch Thành chọn là hội quán Lâm Diệu, nơi này người N thị đều biết, hoàn toàn là tượng trưng cho người có tiền, cũng phù hợp với thói quen cùng tác phong của Trầm Dịch Thành.

Khi Hạ Tử Thần đến, ba người kia cũng vừa tới nơi.

Nhìn thấy cậu, An Cảnh vẫy tay, “Tiểu Thần Thần, bên này.”

Hạ Tử Thần hơi cười cười, chúc mừng năm mới ba người.

“Ngày tết không ra ngoài đi chơi à?” Trầm Dịch Thành nhìn Hạ Tử Thần.

“Không, anh đi đâu chơi vậy?” Hạ Tử Thần nhìn Trầm Dịch Thành sắc mặt hồng nhuận, rõ ràng thấy mấy ngày nghỉ của hắn thật không tồi.

“Đi một chuyến tới Hồng Kông, cũng không đi chơi nhiều.” Trầm Dịch Thành cười nói, sau đó hắn lấy thẻ hội viên từ trong ví đưa cho cô gái trước cửa, “Cho tôi một phòng khách quý, phòng lớn.”

Phòng khách quý nơi này chỉ có phòng trung bình cùng phòng lớn, không có phòng nhỏ.

“Thật xin lỗi, phòng khách quý lớn đã hết, chỉ có phòng trung bình, vậy được không ạ?” Cô gái trước cửa cười nhẹ, lễ phép hỏi.

Trầm Dịch Thành hơi nhíu mày, quay đầu nhìn ba người.

“Không sao, chỉ có bốn người chúng ta, không cần phòng lớn như vậy.” An Cảnh cười nói, hắn biết Trầm Dịch Thành thích phô trương, nhưng đôi khi không cần thiết.

“Không nghĩ mới mùng tám đã nhiều người như vậy.” Trầm Dịch Thành cười nói, “Vậy phòng trung bình đi.”

Chọn xong phòng, phục vụ dẫn bốn người đi tới thang máy lên tầng. Nói nơi này là nơi của kẻ có tiền cũng không sai, từ việc trang trí cũng có thể nhìn ra đẳng cấp. Sàn được lát đá cẩm thạch, trải thảm mềm, tường khắc đá ngà voi trắng, treo các bức tranh nổi tiếng….. Người phục vụ cũng được huấn luyện, vừa tôn trọng vừa làm người ta có cảm giác thân thiết.

Mở cửa phòng trung bình, phục vụ mở đèn, mời bốn người vào, “TV đã mở, thực đơn và rượu ở trên bàn, cần gì chỉ cần ấn chuông phục vụ. Chúc bốn vị ăn ngon miệng.” Nói xong, hơi cúi người rời khỏi phòng, cũng nhẹ nhàng đóng cửa lại.

“Dịch Thành, tôi phát hiện tác phong thiếu gia của cậu càng ngày càng mạnh.” An Cảnh vừa cởi áo khoác vừa đùa.

Trầm Dịch Thành cười cười, giúp Hạ Tử Thần treo áo khoác. “Trước kia đã tới mấy lần, nơi này hạn chế hội viên, không có thẻ không cho vào. Năm trước cha tôi cho tôi thẻ hội viên, nghĩ muốn mang mọi người đến xem.”

“Đích thật là nơi của kẻ có tiền.” Đường Huy ngồi trên sô pha, đánh giá căn phòng.

Trong phòng có thể nói là đầy đủ mọi thứ, có tủ rượu và bàn trà, bàn ăn lớn, bên cạnh sô pha còn có một bàn mạt chược, bên trên ngoài mạt chược còn có mấy bộ bài poker. Trên bàn thấp hơn có bàn cờ vua cùng cờ vây. Trêni giường nhỏ cạnh cửa sổ đặt bàn nhỏ cùng trà cụ. Màu sắc chủ đạo là tông màu ấm, có một phòng vệ sinh riêng, cảm giác như ở nhà, kết hợp nhà cùng khách sạn, khiến nơi lấy việc xã giao là chính này có thêm chút cao nhã cùng thú vị.

“Phòng trung bình so với phòng lớn thiếu một cái giường, cũng không khác nhau lắm. Nếu mệt có thể nằm lên giường nghỉ ngơi.” Trầm Dịch Thành ngồi đối diện Đường Huy, chỉ chỗ ngồi bên cạnh mình, nói với Hạ Tử Thần, “Lại đây ngồi đi.”

Hạ Tử Thần đi qua ngồi xuống, dù sao sô pha lớn như vậy, ngồi đâu cũng được. Cậu cũng không từ chối ngồi cạnh Trầm Dịch Thành.

“Ăn chút gì đi, buổi sáng chỉ ăn có hai miếng cơm.” Trầm Dịch Thành giở thực đơn, thuận tay nhấn chuông phục vụ.

“Ăn thôi, tôi còn chưa ăn cơm a.” An Cảnh sờ sờ bụng, lấy một quyển thực đơn lật xem, nhận cốc nước ấm Hạ Tử Thần rót cho làm ấm dạ dày.

Gọi xong đồ, bốn người ngồi vào bàn ăn. Đường Huy mở TV, tùy tiện mở vài kênh, chủ yếu vẫn là các chương trình mừng năm mới, kênh nào cũng giống nhau.

Đồ ăn rất nhanh được đưa lên, bốn người câu có câu không nói mấy chuyện thú vị trong mấy hôm tết, ăn thỏa thuê.

Cơm nước xong, phục vụ nhanh chóng thu dọn bàn sạch sẽ, bốn người chuyển đến ngồi bàn mạt chược. Nói đến chơi mạt chược, cả bốn người tới bây giờ đều chưa từng ngồi thành một bàn mà đánh. Chơi mạt chược trong ngày tết là hy vọng phát tài, bốn người cũng không dùng tiền thật mà dùng tiền xu hội quán cung cấp thay thế.

Đánh hai vòng, người thắng được nhiều nhất là An Cảnh, Hạ Tử Thần không lời không lỗ.

“Tôi nói, cơ hội ngày tết này, không ai trong mấy người đi hẹn hò sao?” An Cảnh chăm chú nhìn ba người còn lại.

Hạ Tử Thần nhìn hắn một cái, đánh một quân, “Không có…..”

“Cậu còn nhỏ, không vội.” An Cảnh sờ bài, lo lắng không biết nên đánh quân nào, “Hai người thì sao?”

Trầm Dịch Thành không nói gì nhìn bài An Cảnh đánh ra, không trả lời vấn đề của hắn. Thật ra với điều kiện của Trầm Dịch Thành, hẹn hò không phải là ít. Càng là kẻ có tiền lại càng muốn làm thân.

“Cậu thì sao?” Đường Huy không trả lời mà hỏi ngược lại.

An Cảnh bất đắc dĩ gật đầu, “Tôi còn đang suy nghĩ làm thế nào để không bị bỏ lại đằng sau a.”

“Hẹn hò một lần cũng không có gì không tốt, nhỡ đâu lại gặp người thích hợp.” Trầm Dịch Thành nói.

“Còn muốn chơi vài năm nữa, có bạn gái sẽ có một loại cảm giác trói buộc.” An Cảnh nhún vai, “Tôi cũng chưa muốn để một người phụ nữ quản lý.”

“Đó là cậu còn chưa gặp người thích hợp.” Đường Huy nói, “Nếu gặp được người mình thích, cậu sẽ luôn quấn lấy cô ấy.”

“Thiết, nói như là cậu đã có kinh nghiệm ấy.” An Cảnh bĩu môi.

“Sự thật là như thế.”

Nghe bọn họ nói chuyện hẹn hò, Hạ Tử Thần cảm thấy việc này cách cậu rất xa. Nhà cậu không có thân thích, ngày lễ tết sẽ không có ai hỏi cậu vấn đề này. Về phần cha cậu, càng không thể tìm một người đàn ông đến cho cậu gặp. Tình yêu đồng tính bây giờ vẫn là không thể cầu được.

Đang nói chuyện, di động Hạ Tử Thần vang lên, nhìn màn hình, là cha cậu gọi.

“Em đi nghe điện thoại.” Hạ Tử Thần úp bài, xoay người ra cửa.

So với âm thanh TV cùng tiếng mạt chược, ngoài hành lang có vẻ yên tĩnh hơn nhiều.

“A lô? Cha.” Đi tới chỗ thang máy, Hạ Tử Thần nhận điện thoại.

“Ừ, con ăn cơm xong có về nhà không?” Hạ Ngự Trạch hỏi.

“Cũng không biết được, con vừa ăn cơm xong, buổi tối sẽ không đói bụng.” Nhìn đồng hồ, mới hơn ba giờ.

“Ừ, cha đêm nay phải tăng ca, khoảng tám giờ mới về. Con nhớ ăn cơm tối, không được quên đâu đấy.”

“Con biết rồi, con sẽ tự lo cho bản thân.” Hạ Tử Thần mỉm cười nói, “Cha cũng nhớ ăn cơm, đừng bận quá mà quên mất.”

“Được. Cha làm việc đây, con chơi đi.”

“Vâng.” Hạ Tử Thần ngắt điện thoại, trong lòng tính toán buổi tối trở về có nên làm bữa ăn khuya cho cha không.

Đang nghĩ, cửa thang máy đối diện mở ra, Hạ Tử Thần theo bản năng ngẩng đầu nhìn, bất ngờ thấy Cố Hủ trong thang máy.

Khách muốn lên tầng này đã đi ra, Cố Hủ lại không nhúc nhích, hiển nhiên là muốn đi lên tầng trên. Nhưng nhìn thấy Hạ Tử Thần, Cố Hủ khẽ cười một chút, đi ra khỏi thang máy đang chuẩn bị đóng lại.

“Thật khéo gặp.” Hạ Tử Thần chủ động mở miệng, cũng thật khéo, nếu cậu không đi ra đây, chỉ đứng trước cửa nghe điện thoại, có lẽ sẽ không chạm mặt.

“Ăn cơm ở đây?” Cố Hủ thấp giọng hỏi.

“Vâng, cùng bạn.” Hạ Tử Thần nói, giọng nói của Cố Hủ rất dễ nghe, khiến cậu cảm thấy có chút quen thuộc nhưng lại nghĩ không ra quen thế nào.

“Trà chiều ở đây không tồi, có thể thử xem.”

Nói đến trà chiều, Hạ Tử Thần đột nhiên nhớ tới còn chưa nói cảm ơn hắn, “Đúng rồi, cảm ơn sách của anh, còn có bánh ngọt lần trước.”

“Cậu thích không?”

Hạ Tử Thần hơi gật gật. Cho dù là sách hay bánh ngọt cậu đều thích, không có gì phải phủ nhận.

“Vậy là tốt rồi.” Cố Hủ nói mang theo một chút ý cười, “Sách cậu cứ từ từ xem, không cần vội trả lại.”

“Vâng.” Hạ tử Thần giương mắt nhìn Cố Hủ, không thể nói rõ là vì cái gì, cho dù là lời nói hay thái độ của người này đều làm cậu cảm giác rất quen thuộc – một loại quen thuộc đã bị quên mất.

“Làm sao vậy?” Cùng Hạ Tử Thần bốn mắt nhìn nhau, Cố Hủ cũng không tránh đi, chỉ nhìn cậu thật sâu, đáy mắt thâm trầm tĩnh lặng.

“Chúng ta trước kia có quen biết không?” Hạ Tử Thần không kiêng dè nói ra nghi vấn của bản thân, “Anh khiến tôi cảm thấy rất quen thuộc, nhưng tôi thật sự nhớ rõ không quen biết anh.”

Cố Hủ nở nụ cười, sự cao ngạo trong mắt cũng bị nhiễm đầy sự ôn nhu. Nhìn chăm chú Hạ Tử Thần một chút, mới nói, “Cậu thật sự là không biết tôi.”

Hạ Tử Thần lúc này mới thả lỏng, xóa được sự xấu hổ khi quên người khác.

“Nhưng, chúng ta có thể bắt đầu làm quen một chút.” Nói xong, Cố Hủ vươn tay phải tới, “Tôi là Cố Hủ.”

“Hạ Tử Thần.” Hạ Tử Thần vươn tay nắm lấy tay Cố Hủ, tay Cố Hủ hơi nắm chặt lại, cho đến khi độ ấm trên tay hai người hòa lẫn nhau mới buông ra.

Đối với động tác này của hắn, Hạ Tử Thần không có phản cảm.

Nhìn đồng hồ trên cổ tay, Cố Hủ nói, “Tôi phải lên trước rồi. Cậu đừng chơi muộn quá, nơi này gọi xe không tiện. Còn nữa, không cần uống rượu. Cậu còn nhỏ.”

“Tôi đã trưởng thành rồi.” Hạ Tử Thần theo bản năng phản bác lại, nói xong, cậu mới cảm thấy bản thân có chút tùy ý. Nếu người nói là người khác, cậu căn bản sẽ không trả lời.

“Tôi biết.” Cố Hủ cười, gạt tóc mái của cậu, “Quay lại đi, nơi này hơi lạnh.”

Tuy trong hội quán đều mở điều hòa nhưng hành lang không ấm bằng trong phòng.

“Vâng, hẹn gặp lại.” Hạ Tử Thần nói. Tuy động tác vừa rồi của Cố Hủ có chút mờ ám, nhưng cũng không có suy tính cùng ác ý gì, chỉ là một động tác đơn thuần, cho nên cậu không tránh.

Cố Hủ đi vào thang máy, Hạ Tử Thần xoay người về phòng. Cửa thang máy chậm rãi khép lại, ngăn cách ánh mắt ôn nhu đầy ý cười của Cố Hủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.