Tuyệt Đối Khế Hợp

Chương 2: Chương 2




Lạnh lung

Trước khi vào đại học, cuộc sống của Hạ Tử Thần vẫn rất đơn giản, ngoại trừ học tập vẫn là học tập. Người khác đều nghĩ cậu có chỉ số thông minh, có tài vào đại học sớm hơn người khác, nhưng thông minh cũng chỉ là một phương diện, bên trong cậu đã phải trả giá nhiều, cố gắng cùng vất vả như thế nào chỉ có bản thân hiểu.

Sau khi thi đại học, tinh thần vốn luôn siết chặt của Hạ Tử Thần đã trầm tĩnh lại, dù sao học đại học cũng không nặng nề như học trung học, cậu cũng muốn hưởng thụ một chút cuộc sống đại học. Nhưng không nghĩ tới tâm tư vốn trống cũng buông lỏng…..

Lần đầu tiên gặp Thẩm Dịch Thành là ở nơi tiếp sinh viên mới, sinh viên mới muốn nhập học chen chúc cùng một chỗ, nên Hạ Tử Thần chọn lúc cuối ngày mới đến nhập học, Thẩm Dịch Thành cũng vậy.

Lúc đó, nơi tiếp đón không có nhiều người, biết Hạ Tử Thần là học viên mười bảy tuổi liền đỗ đại học A, thầy giáo đối với cậu cũng có phần quan tâm, vài giấy tờ không cần Hạ Tử Thần động vào, trực tiếp giúp cậu làm tốt.

Thẩm Dịch Thành đi từ trong nhà để xe ra, tới nơi tiếp đón chỗ cửa lớn, liền hấp dẫn không ít ánh mắt, kể cả Hạ Tử Thần.

Giống như đại đa số công tử nhà giàu, Thẩm Dịch Thành mặc quần áo rất chú ý đến nhãn hiệu và phong cách, tuy Hạ Tử Thần đối với quần áo hàng hiệu không có nghiên cứu gì, nhưng vẫn có thể nhìn ra bộ quần áo kia khẳng định không hề rẻ, hơn nữa Thẩm Dịch Thành có bộ dáng rất đẹp, cũng có chút ngạo khí, quần áo mặc trên người hắn vừa lúc làm nổi lên loại khí thế đó.

Tâm động cũng có khi chỉ là cảm giác qua một ánh mắt, chính là lúc đó Hạ Tử Thần cũng không dám nghĩ nhiều, cầm chìa khóa phòng ngủ cùng sổ tay hướng dẫn học viên mới đi ra khỏi nơi tiếp đón học viên.

Hạ Tử Thần là người thành phố, cho nên trọ ở trường cũng không mang nhiều đồ dùng, dù sao khi nào cần đều có thể về nhà lấy cũng tiện, trong thùng ngoại trừ quần áo thì đều là chăn gối cùng ga giường.

Hỏi thăm vị trí khu ký túc xá, Hạ Tử Thần ôm thùng hướng đến ký túc xá. Mới đi một chút, cậu liền đã bị một tiếng phía sau gọi lại.

“Bạn học, cậu cũng đi khu ký túc xá? Tiện đường đưa cậu đi một đoạn.” Thẩm Dịch Thành ngồi ở ghế sau hạ cửa sổ xe nói.

Hạ Tử Thần vốn muốn từ chối, tuy rằng nam sinh này cho cậu ấn tượng đầu tiên không tồi, nhưng cậu cũng không muốn làm phiền người khác. Hơn nữa, hai người vẫn là người xa lạ. Nhưng lái xe của đối phương đã xuống xe, giúp Hạ Tử Thần đem hành lý bỏ vào cốp, làm cho lời từ chối trong miệng Hạ Tử Thần lại bị nuốt xuống.

“Lên xe đi.” Thẩm Dịch Thành đẩy cửa xe ra, bản thân dịch vào bên trong một chút, để chỗ cho cậu.

Hạ Tử Thần do dự một chút, cuối cùng vẫn lên xe. Hôm nay vốn là cha muốn đưa cậu đi nhưng Hạ Tử Thần thấy trường học cũng ở ngay trong thành phố, không cần phiền toái như vậy. Hơn nữa cậu cũng không phải trẻ con, việc này vẫn có thể tự làm được, không cần cha mẹ đi theo quan tâm. Thấy Hạ Tử Thần kiên trì như vậy, cha cậu cũng không nói gì thêm.

Tuy không muốn cha mẹ phải quan tâm, nhưng được đi nhờ xe Thẩm Dịch Thành, Hạ Tử Thần cũng không biết đây có được tính là vận khí không tồi không…..

Tới dưới tầng khu ký túc xá, hai người mới phát hiện bọn họ lại là bạn cùng phòng, Hạ Tử Thần tuy rằng không thấp, nhưng bởi vì hơi gầy, cho nên cả người thoạt nhìn không cao. Thẩm Dịch Thành quan sát một chút Hạ Tử Thần trước mắt, chủ động giúp cậu mang hành lý lên tầng, đồ của mình thì tài xế mang. Hạ Tử Thần như vậy tay không đi phía trước phụ trách mở cửa, có chút xấu hổ.

Sau khi hai người vào phòng, Đường Huy và An Cảnh đã ở đây hai ngày trước, bốn người tự giới thiệu với nhau một chút, ba người lúc này mới phát hiện Hạ Tử Thần chỉ mới có 17 tuổi. Bởi vì nhỏ tuổi nhất, ba người rất chăm sóc cho Hạ Tử Thần, cái gì có thể giúp liền giúp, không cho cậu phải chạy nhiều, có thể cùng nhau mua cơm tuyệt đối không để cậu một mình chạy xuống canteen.

Nhất là Thẩm Dịch Thành. Thẩm Dịch Thành là cậu hai nhà giàu, nhưng cũng không có thói hư tật xấu tự cho mình là đúng, đối với bạn bè rất có tình nghĩa, tiêu tiền cũng hào phóng. Nghe nói trong nhà là công ty xây dựng, cụ thể Hạ Thần cũng không hỏi nhiều, dù sao con người Thẩm Dịch Thành từ trước tới nay đối với vấn đề tiền bạc không quan trọng.

Bình thường Hạ Tử Thần đi ăn, chỉ cần Thẩm Dịch Thành có ở đó thì hắn đều chủ động chi tiền. Gặp gỡ bạn học, đi hát, hắn luôn ngồi bên cạnh Hạ Tử Thần, gắp thức ăn cho cậu, giúp cậu cản rượu. Có phim mới chiếu, hắn cũng sẽ mua vé trước, dẫn Hạ Tử Thần đi xem.

Người bên ngoài nhìn cũng không có gì, dù sao trong cả nhóm, Hạ Tử Thần ít tuổi nhất, bạn học cũng đối đãi với cậu rất tốt, nhất là nữ sinh. Nhưng dần dần, An Cảnh và Đường Huy đều cảm thấy một chút khác thường, cảm giác được khi hai người cũng một chỗ, không khí có chút mờ ám.

Đối với việc này, Hạ Tử Thần cũng không nói gì, mà Thẩm Dịch Thành như trước làm theo ý mình, hết thảy tựa như bọn hắn chỉ là đang nghĩ nhiều mà thôi.

Lần đầu tiên gặp mặt thì có ấn tượng tốt, sau lại được quan tâm ấm áp và cảm động, là xuất phát từ sự quan tâm đối với bạn bè? Hay là….. hắn cũng thích cậu?

Đối với loại tình cảm này, Hạ Tử Thần cũng không dám đi xác nhận. Cậu trời sinh đã là gay, cũng biết rõ xã hội này sự đồng tình đối với đồng tính luyến ái không nhiều. Cậu đã gặp qua rất nhiều các cặp đôi đồng tính khi mới yêu rất nhiệt tình, nhưng cuối cùng vì các nhân tố bên ngoài mà kết thúc không mấy sáng sủa, thậm chí trở mặt thành thù.

Cho nên dù thích, Hạ Tử Thần cũng luôn luôn nhắc nhở bản thân phải giữ vững lý trí. Loại cảm xúc yêu mến này cậu cũng không phải muốn nhận là có thể nhận, ít nhất phải khắc chế được cảm giác của bản thân, không cần bởi vì nhất thời xúc động, hủy đi quan hệ hiện tại của hai người.

Từ khi biết tính hướng của bản thân, Hạ Tử Thần cũng không dám ước mong những điều xa xôi như có thể gặp gỡ một người đàn ông có thể đi cùng cậu cả đời. Mà cậu cùng Thẩm Dịch Thành bây giờ, Hạ Tử Thần đã thấy tốt lắm rồi.

Với điều kiện cùng gia thế của Thẩm Dịch Thành, về sau tìm một cô gái môn đăng hộ đối mà kết hôn mới là con đường mà hắn lựa chọn, cho nên hai người chắc chắn là không có kết quả gì.

Uống hết cốc cacao nóng, trong quán cũng không còn nhiều khách, ngã tư đường ngoài cửa sổ càng phát ra vẻ âm u. Đang do dự không biết nên quay về ký túc xá hay là nên ngồi thêm một lát, di động của cậu vang lên.

Nhìn thoáng qua cuộc gọi đến, Hạ Tử Thần nghe điện thoại, “A lô?”

“Tiểu Thần Thần, cậu ở đâu vậy? Sao còn chưa trở về?” Bên kia truyền đến thanh âm của An Cảnh, “Khuya rồi, mau trở về, có biết trong trường học có nhiều anh chị nhìn chằm chằm cậu nghĩ muốn đem cậu ăn luôn không hả?”

“….. Không phải ai cũng giống anh không biết kiềm chế.”

“Kiếm chề gì chứ, anh chưa từng quá đáng như thế.” Ngữ khí An Cảnh thực kiêu ngạo.

Hạ Tử Thần cười khẽ, đứng lên đi ra ngoài, “Trở về ngay đây.”

“Ừ, tiện mua cho Đường Huy hai lon Coca, người này không có Coca thì như không được ăn ấy.”

“Đã biết.” Cúp điện thoại, Hạ Tử Thần đi đến của hàng tiện lợi bên cạnh.

Tên của An Cảnh tuy nghe tựa như ‘im lặng’, nhưng thật ra người này không có chút yên lặng nào, nói rất nhiều hơn nữa rất hay nói chuyện linh tinh. Thẩm Dịch Thành thường xuyên nói An Cảnh không nên đi học ngành quảng cáo, hẳn là nên đi học truyền thông, không thì quá lãng phí tiềm chất thích tình báo của hắn. Cũng bởi vì tính cách của An Cảnh như vậy nên có quan hệ rất tốt với Hạ Tử Thần.

Trong phòng, có thể đặc biệt nói đến chính là người một vô cùng trầm tĩnh, Đường Huy. Thẩm Dịch Thành khi nói chuyện thì rất thận trọng, Hạ Tử Thần thuộc loại lãnh đạm không thích nói chuyện, dĩ nhiên là có liên quan đến thanh âm của cậu. Mà Đường Huy thuộc loại người trời sinh đã im lìm như vậy, chỉ đối với người thân thuộc bên cạnh thì Đường Huy mới quan tâm nói vài câu. Nhưng càng là người như vậy thì nhìn sự việc càng rõ ràng, nói chuyện cũng dễ dàng nói đúng trọng điểm.

Bốn người ở cùng nhau đã hơn một năm, tuy rằng tính cách không giống nhau, nhưng ở chung vẫn rất hòa hợp, cũng không cãi nhau quá đáng gì.

Sau ngày đó, Thẩm Dịch Thành vẫn mang theo Liên Phi Nhi đánh phụ bản hàng ngày, cũng vẫn đi tham gia chiến trường, cùng thi đấu ở võ trường. Vị trí vốn là của Thẩm Khê đã hoàn toàn bị Liên Phi Nhi chiếm, Thẩm Dịch Thành cũng chỉ luôn giải thích là ‘dẫn người chơi mới’. Đối với việc này, người trong bang hội cũng có bất mãn, nhưng Thẩm Khê vẫn rất bình tĩnh, các cô ấy cũng không thể không biết xấu hổ mà đi nói linh tinh.

Thẩm Dịch Thành cùng Liên Phi Nhi dính chặt một chỗ, Hạ Tử Thần cũng bắt đầu tổ đội đánh phụ bản hàng ngày, có khi An Cảnh và Đường Huy không bị Thẩm Dịch Thành lôi đi thì cũng sẽ cùng cậu đánh. Cậu không tham gia trận doanh, nên không cần đi chiến trường, hoạt động đi đấu ở võ trường cùng Thẩm Dịch Thành trước đó cũng hủy bỏ, Hạ Tử Thần trong trò chơi hoàn toàn rảnh rỗi.

Tuy Liên Phi Nhi thay thế vị trí của Hạ Tử Thần, nhưng hiện tại Thẩm Dịch Thành vẫn chăm sóc cậu không kém trước, vẫn giúp cậu mua cơm, mang đồ vật này nọ, khi có giờ học sớm vẫn gọi cậu dậy, khi thời tiết thay đổi nhắc cậu mặc quần áo. Tựa hồ không có gì thay đổi…..

Làm xong phụ bản hàng ngày cũng không còn việc gì, Hạ Tử Thần giúp mấy người chơi mới đang gọi cậu làm nhiệm vụ đánh quái cấp cao. ‘Kiếm Hồn’ bây giờ 100 là mãn cấp, sau khi mãn cấp thì mới chân chính bắt đầu trò chơi, trận doanh cùng phần lớn phụ bản đều phải mãn cấp mới có thể vào. Thăng cấp là một quá trình rắc rối, gặp phải quái cao cấp huyết dày công cao, có đôi khi tổ đội những người cấp bậc không kém nhiều cũng không nhất định có thể qua. Lúc này bọn họ thường sẽ tìm những đại hào mãn cấp dẫn qua nhiệm vụ.

Là một nhân vật trị liệu, Hạ Tử Thần có lực công kích rất thấp, nhưng nếu chỉ cần thêm đầy huyết cho mấy tiểu hào thì cậu cam đoan bọn họ còn sống, hạ gục quái cấp cao cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Giúp nhóm tiểu hào thông qua nhiệm vụ, kỹ năng trở về thành còn hơn hai mươi phút làm lạnh, trong túi lại không có thư hồi thành, Hạ Tử Thần đành đi đào mỏ hái thuốc. Trong các kỹ năng cuộc sống, Hạ Tử Thần đã luyện kỹ năng may mặc lên cấp cao nhất, đều do khi trước muốn cho những người mới bộ quần áo nhìn được cũng có thuộc tính không tệ, coi như là phúc lợi cho bọn họ.

Về phần chế dược, đúc trang bị và nấu nướng đều không động đến, bởi vì hái thuốc cùng tài nguyên khoáng sản chỉ có thể bán lấy tiền mà thôi.

Đang ở bờ sông hái thuốc, trên màn hình đột nhiên nhảy ra lời mời tổ đội, người mời là Kiếm Lang.

Nhìn đến cái tên này, Hạ Tử Thần lập tức nhớ đến lần trước đi phụ bản hàng ngày đúng là vào đội của người này, vẫn là bang hội đối địch, còn có đệ tử áo trắng của Đoạn Uyển Môn có thao tác rất tốt kia.

Nhấn đồng ý, Thẩm Khê rất nhanh vào đội.

[Đội ngũ] Kiếm Lang: đến hỗ trợ chút.

Xem xét vị trí, ba người khác trong đội đang ở sau núi cách đó không xa, hẳn là đang giữa trận đánh, tụt huyết rất nhanh.

Hạ Tử Thần lập tức đi đến, nhìn thấy những người phía sau, nhanh chóng cho chủ T Kiếm Lang một bình huyết lớn, lại tiếp tục cấp cho hai người khác trong đội hai bình hồi huyết liên tục. Chờ đường huyết đầy lên, Hạ Tử Thần mới chú ý tới người mặc đồ trắng lần trước đã ở trong đội, tên cũng như bóng áo trắng của hắn đều mang theo một loại khí chất lạnh lùng mờ ảo – Tàn Mặc Vô Ngân.

Nhân vật tên Bach Thảo Chiết lưng đeo đàn cổ là đệ tử Nam Phủ, cũng là chức nghiệp công kích, am hiểu tấn công chất độc trong khoảng cách lớn, DPS rất cao, nhưng lượng huyết tương đối ít, là đối tượng cần chú ý nhất trong đội.

Biết rõ tất cả chức nghiệp trong đội, Hạ Tử Thần lại thêm huyết cho cả nhóm. Chiều thức này làm cho cừu hận của Thẩm Khê nháy mắt vượt qua T chắn Boss là Kiếm Lang, biến thành OT (OT: Occupational therapy – chức nghiệp trị liệu) có cừu hận lớn nhất, Boss cũng quay lại bắt đầu công kích cậu.

May mắn là Hạ Tử Thần phản ứng rất nhanh, cho bản thân một bình hồi huyết liên tục, sau đó nhảy lên liền xông ra ngoài. Ngay sau khi nhảy lên cao, tiện tay mở kỹ năng giảm thương tổn, tránh né công kích của Boss.

Làm trị liệu, cừu hận của bản thân cũng rất cao, thường thì khi bắt đầu thêm huyết, Hạ Tử Thần đã tự cho bản thân kỹ năng giảm cừu hận từ trước, lần này cậu quá chú ý đến Tàn Mặc Vô Ngân, lần đầu thêm huyết lại quên không giảm cừu hận, trực tiếp thành OT.

Một bên cảm thán chính mình quá sơ suất, một bên chạy chờ Kiếm Lang đem cừu hận kéo về. Loại chạy nạn trình độ này Hạ Tử Thần đã quen như đi xe đường nhà, lúc trước khi thăng cấp, bốn người cùng nhau chơi, Hạ Tử Thần thường trở thành người có cừu hận nhất trong nhóm, lọt vào công kích của Boss. Cho nên khi cậu chưa luyện thành trị liệu cao cấp, cái duy nhất học được chính là chạy trốn…..

Lúc này, Tàn Mặc Vô Ngân đem kỹ năng chuyển cừu hận bản thân sang cho Kiếm Lang, làm cho hắn thuận lợi kéo về cừu hận, tiếp tục giữ chặt Boss. Nơi Hạ Tử Thần chạy đi có chút xa, đang chuẩn bị chạy về tiếp tục thêm huyết, Tàn Mặc Vô Ngân rút trường tiên bên hông quăng đến, quấn lên lưng Thẩm Khê, giây tiếp theo đã bị kéo đến bên cạnh Tàn Mặc Vô Ngân.

Hình ảnh thoáng qua vừa rồi, Tàn Mặc Vô Ngân đưa cậu che chắn ở phía sau, làm cho Hạ Tử Thần không hiểu sao lại cảm thấy tim đập trật nhịp một giây…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.