* Bánh ú Gia Hưng là đặc sản nổi tiếng của vùng Gia Hưng, Chiết Giang,
cũng là một món ăn truyền thống có lịch sử lâu đời. Bánh ú Gia Hưng làm
từ gạo nếp, được đánh giá là “giòn nhưng không nát, béo nhưng không
ngấy, mùi thơm hương nếp, mặn ngọt vừa phải”, đặc biệt nổi tiếng với vị
thịt tươi ngon.
Trên phim, tất cả nhân vật phản diện muốn làm
chuyện xấu đều biểu hiện rất rõ ràng, nụ cười xấu xa, lời nói tục tĩu,
chỉ thiếu nước viết lên trán bốn chữ “tôi là người xấu” cho mọi người
đều biết. Nhưng mà trong hiện thực, mọi âm mưu quỷ kế đều được cất giấu
sau cái mặt nạ hiền hòa thân thiện, trước khi họ tung nanh vuốt ma quỷ
ra thì chẳng ai biết gương mặt mà mình đang đối diện rốt cuộc là như thế nào, có đôi khi phản ứng thái quá lại trở thành bản thân mình cố tình
gây chuyện.
Lấy Nguyễn Hào làm ví dụ đi, ông ta không dùng bàn
tay bẩn thỉu để sờ loạn trên người cô, ông ta chỉ lơ đãng mà vỗ lên lưng cô như thể bề trên đang động viên bề dưới, cử chỉ tự nhiên đến nỗi ngay cả cô cũng coi đó là lẽ đương nhiên. Nếu cô nói ông ta có ý đồ quấy rối cô thì ông ta sẽ quay sang hỏi ngược lại rằng, chẳng lẽ cô không cho
phép người khác đứng bên cạnh mình hay sao.
Khương Bách Vạn nhận ra Nguyễn Hào căn bản là không hề lái xe về hướng nhà cô.
”Nếu không, hay là chúng đến ta đến Khóa Sơn một chút, vừa rồi ở trong KTV
ầm ĩ quá.” Nguyễn Hào vẫn cực kỳ bình tĩnh, sắc mặt không đổi, lời nói
không nhanh không chậm, y như lúc ở trong công ty, treo nụ cười hiền
lành trên mặt.
Đây là xe của ông ta, ông ta muốn đi đâu thì ông ta lái đến đó.
Khóa Sơn, nói là núi nhưng thật ra chỉ là một cái đồi nhỏ, bốn phía không có dân cư nên rất trống trải, mùa hè có rất nhiều cặp tình nhân trẻ tuổi
lái xe lên đó ngắm sao, nhưng vào mùa đông gió rất lớn nên không hề có
người, huống hồ bây giờ lại là hai giờ sáng. Tim Khương Bách Vạn đập dồn dập, bởi vì căng thẳng nên khuôn mặt đỏ bừng: “Tôi không đi, bây giờ
muộn rồi, trong người tôi không thoải mái lắm.”
”Không sao đâu,
đi một chút đi.” Nguyễn Hào không để ý đến sự phản đối của cô, đánh tay
lái quay xe về phía đường cao tốc đi ra ngoại thành.
”Đừng mà!
Tôi phải về rồi, quản lý đưa tôi về đi! Hoặc là quản lý cho tôi xuống xe ở đây cũng được, tự tôi đi về.” Khương Bách Vạn cố gắng tỏ ra cứng rắn,
”Không sao, cô đi cùng với tôi sẽ không xảy ra chuyện gì, tôi đâu phải là say
rượu lái xe. Đến Khóa Sơn một chút đi!” Nguyễn Hào vẫn kiên trì, nhấn ga tăng tốc.
Khương Bách Vạn an tĩnh lại, hít sâu mấy cái để tự an
ủi mình. Hiện giờ camera giám sát giao thông rất phổ biến, huống hồ nơi
này cũng chưa phải là nơi hoang vu gì, cho dù có đến Khóa Sơn thì camera trên đường cao tốc cũng ghi hình được chiếc xe này, nếu ông ta thật sự
làm hại cô thì cảnh sát cũng sẽ nhanh chóng tóm được. Cho nên cô không
sợ chết, chỉ sợ...
Khương Bách Vạn dùng tay trái che màn hình lại, tay phải nhanh chóng soạn tin nhắn.
”Tôi đang ngồi trên xe Nguyễn Hào đi đến Khóa Sơn, bây giờ đang chuẩn bị đi
vào đường cao tốc vòng quanh thành phố. Tôi không muốn đi, nhưng không
thể xuống khỏi xe.” Đánh xong mấy chữ này, trong lòng Khương Bách Vạn
cảm thấy rất bất đắc dĩ, cho dù cô không muốn nhưng việc Nguyễn Hào đưa
cô đến Khóa Sơn cũng không thể chứng minh rằng ông ta có ý định quấy rối cô. Nhìn xem, ông ta đâu có đụng vào cô, cũng đâu có uy hiếp cô, càng
không tịch thu di động của cô. Cô nhìn chiếc di động chỉ còn sót lại 6%
pin, vội vàng mở danh bạ ra, chọn danh sách gửi tin gồm mẹ, Trang Ký
Khiếu, Hồ Tế Tế, Kỳ Kỳ. Thoáng nhìn qua cái tên “Boss bá đạo”, cô hơi
sửng sốt một chút, khẽ cắn môi, chọn thêm Ninh Hành.
Xe tiến vào đường cao tốc, Khương Bách Vạn muốn khóc nhưng lại cố nhịn xuống.
Cô chỉ có thể ra sức tự an ủi chính mình, phạm tội sẽ phải ngồi tù, Nguyễn Hào sẽ không dại dột như thế, ông ta chỉ muốn hít thở không khí trong
lành một chút, cùng lắm thì đưa tay đụng chạm cô một chút, sẽ không dám
thật sự làm chuyện gì đó. Cô đưa tay vào trong túi xách đảo đảo một hồi, muốn nhìn xem có cái gì có thể dùng làm vũ khí hay không, tốt nhất là
một cây kéo lớn!
Cô ôm ấp bao nhiêu hy vọng, chỉ mong bây giờ
Trang Ký Khiếu gọi điện thoại tới hỏi cô xảy ra chuyện gì, có cần giúp
đỡ hay không, xa xỉ hơn một chút thì là anh ta bỗng nhiên vượt lên từ
phía sau, ép Nguyễn Hào dừng xe lại, sau đó đoạt lấy cô từ trong xe.
Khóa Sơn đã ở phía trước, Khương Bách Vạn không có tâm trạng mà nhìn sao trời, tay nắm chặt thành quả đấm.
Xe xóc nảy một hồi rồi dừng hẳn. Nguyễn Hào tắt máy xuống xe, đi vòng qua
gõ gõ cửa kính xe, nhìn khẩu hình thì là đang kêu cô xuống xe. Khương
Bách Vạn lắc đầu, Nguyễn Hào có phần khó chịu mở cửa xe, cô nhanh chóng
cướp lời: “Bên ngoài lạnh quá, tôi không chịu nổi.”
”Cô xuống xe
đi, chúng ta đi lên đằng trước một chút.” Ông ta chỉ vào khoảng không
tối om phía trước, ở đó còn chẳng có nổi một cây đèn đường.
”Tôi sẽ ngồi yên trong xe.” Khương Bách Vạn bướng bỉnh đáp lại.
Đến giờ Nguyễn Hào vẫn chưa biểu hiện ra ý đồ thật sự của mình, vậy thì
Khương Bách Vạn sẽ dây dưa câu giờ, cô nhìn tư thế đứng của ông ta, nếu
ông ta thật sự có gan làm chuyện gì đó thì cô sẽ đá ông ta một cú.
”Tiểu Khương à...” Nguyễn Hào tốt tính chống một tay lên cửa xe: “Hết tháng
này thì thời gian thử việc của cô cũng kết thúc rồi. Tôi đã xem qua, cơ
hội ở lại của Tiểu Lâm lớn hơn cô một chút, tôi tin chính cô cũng hiểu
rõ điều này. Tôi đưa cô đến đây chẳng qua là muốn tâm sự với cô một chút mà thôi. Cô còn trẻ, lại có bằng cấp cao, con đường tương lai vẫn còn
thênh thang dài rộng...” Nói xong, ông ta giật mạnh cánh tay của Khương
Bách Vạn: “Cô xuống xe đi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.”
Thì ra ông ta coi cô là quả trứng đã sắp cút xéo, cho nên muốn chơi cô, cho rằng sau này cả đời cũng không qua lại với nhau nữa?
Khương Bách Vạn ra sức rút tay về, ông ta lại kéo, tay ông ta rất nóng, còn mang theo mồ hôi nhớp nháp.
Bỗng nhiên, cách đó không xa truyền đến tiếng động cơ xe, một tiếng phanh
chói tai vang lên, ánh đèn khiến người ta lóa mắt chĩa thẳng về phía
này.
Nghe nói xe càng tốt thì đèn chiếu xa càng sáng. Người lái
xe đều rất ghét bị xe đi ngược chiều bật đèn chiếu xa, nhưng hiện tại
ánh đèn chói mắt này lại xuất hiện rất đúng lúc. Cho dù là ai, là người
nửa đêm đi ăn trộm hay là phần tử săn bắt bất hợp pháp thì Khương Bách
Vạn cũng cảm kích cả đời.
Khương Bách Vạn nheo lại một mắt, híp
mắt nhìn, thân xe màu trắng hình giọt nước, biểu tượng hình con ngựa màu đen ở phía trước đầu xe, sau khi đèn xe bị tắt đi thì một dáng người
cao to từ ghế lái nhảy xuống, rảo bước về phía cô.
”Tổng... Tổng
giám đốc Ninh!” Nguyễn Hào và Khương Bách Vạn lên tiếng cùng lúc, ông ta vốn đang kéo tay cô, bây giờ lại luống cuống buông ra.
Trời lạnh như thể muốn đóng băng, vậy mà Ninh Hành chỉ mặc một cái áo thun dài
tay màu xám và một cái quần dài thể thao màu đen, Khương Bách Vạn chỉ
nhìn thôi cũng đã thấy lạnh. Cô nhảy ra khỏi xe Nguyễn Hào, mặc dù không rõ vì sao Ninh Hành đến đây nhanh như vậy nhưng cô vẫn giống như con
nòng nọc tìm được mẹ, vội vàng đi về phía Ninh Hành.
Mặc dù Ninh Hành cực kỳ âm hiểm nhưng anh không phải kẻ tiểu nhân.
”Nửa đêm nửa hôm ông đưa người phụ nữ của tôi đến nơi hoang vu như thế này
là có ý gì?” Ninh Hành vừa mở miệng đã nói mấy lời khiến người ta kinh
ngạc, dáng vẻ hoàn toàn là đang xét hỏi, giọng điệu lạnh lùng như băng
đá, còn toát ra sát ý khiến người ta run sợ.
Khương Bách Vạn ngây ngẩn cả người, miệng mở lớn đến mức có thể nhét trọn một cái bánh ú Gia Hưng: “Chuyện đó, tôi...”
”Ngậm miệng.” Ninh Hành liếc xéo cô một cái.
Cái nhìn như thể muốn nói “Về nhà sẽ thu thập tiểu yêu tinh nhà em“... ⊙﹏⊙
Nguyễn Hào kinh ngạc không hề thua kém Khương Bách Vạn, ông ta nhìn cô, lại
nhìn nhìn biểu cảm lạnh như băng của Ninh Hành, môi run lên một hồi:“Tổng giám đốc Ninh, tôi... Không phải, chuyện đó... Tôi chỉ là... hơi
mệt, a... Tiểu Khương... Cô... cô... cô ấy chỉ là... thật ngại quá, tôi
không biết...”
Mỗi câu đều không thể nói hoàn chỉnh, lầm bà lầm
bầm không biết đang muốn nói cái gì, dáng vẻ như con chim sợ cành cong,
đại khái là ông ta cũng biết tai vạ tìm đến mình rồi.
Trong mắt Ninh Hành đầy ý lạnh: “Ông bị đuổi việc.”
Được thôi, bây giờ mọi chuyện đều do anh định đoạt, chỉ một câu đã đá Nguyễn Hào vất-vả-ba-năm-mới-leo-lên-chức-quản-lý ra khỏi công ty, hành động
sạch sẽ lưu loát, không cho ông ta bất kỳ cơ hội phản bác nào.
Nguyễn Hào kích động nói: “Tổng giám đốc Ninh! Tôi không có...”
”Cút!” Ninh Hành dời ánh mắt, tỏ vẻ không muốn nghe bất cứ lời nói nhảm nào.
Nguyễn Hào nán lại một lúc lâu, nhìn nhìn Khương Bách Vạn ở sau lưng Ninh
Hành, cả người giống như bị kim đâm, giật giật hai cái rồi xoay người
lên xe rời đi.
Khương Bách Vạn thấy Ninh Hành ăn mặc mỏng manh
như vậy, thậm chí còn có ý định cởi áo khoác lông của mình ra khoác lên
lưng anh. Ninh Hành đi về phía xe mình, cô cũng vội vàng đi theo. Có thể là vì trong lòng quá loạn nên mới không để ý nhiều, ngồi thẳng xuống
ghế phụ lái, sau khi xe khởi động thì cô hơi lo sợ liếc mắt nhìn Ninh
Hành một cái, thấy trên mặt anh không có vẻ hờn giận gì thì mới yên
lòng. Cô lại nhìn xuống chiếc di động chỉ còn 2% pin của mình, cô gửi đi mấy tin nhắn nhưng chỉ có mẹ Khương nhắn lại: “Mẹ không ngủ, vẫn đang
chờ con về nhà. Vạn Vạn, mẹ rất lo cho con, nếu có chuyện mẹ sẽ lập tức
báo cảnh sát.”
Cô quay đầu lại nhìn nhìn Ninh Hành, anh vẫn bình
tĩnh lái xe, không hề nói tiếng nào. Mũi của anh rất cao, nhìn nghiêng
thế này cực kỳ thuận mắt, ngón tay thon dài nắm tay lái, áo thun mỏng
vây lấy thân thể rắn chắc của anh, có thể mơ hồ nhìn thấy cơ ngực.
”Nửa đêm nửa hôm ông đưa người phụ nữ của tôi đến nơi hoang vu như thế này
là có ý gì?” --- Những lời này giống như ma chú cứ quanh đi quẩn lại bên tai, Khương Bách Vạn cảm thấy vô cùng khó hiểu mấy cái chữ “người phụ
nữ của tôi”, rõ ràng anh có cả trăm cách để đuổi việc Nguyễn Hào, cả
ngàn lý do để thoái thác, thế nhưng anh lại nói một câu này.
Di động của anh đặt ở trên tấm đệm lót cứ thỉnh thoảng lại vang lên một hồi, dường như nhận được mấy tin nhắn liên tục.
”Tổng giám đốc Ninh, có thể cho tôi mượn điện thoại được không?”
”Được.” Vẫn là phong cách tẻ nhạt đó.
Khương Bách Vạn gọi vào số của mẹ mình: “Mẹ, con ổn rồi, vâng... Con đang trên đường về, đây là điện thoại của ông chủ con. Không có việc gì cả, về
nhà con sẽ kể cho mẹ nghe.”
Cúp điện thoại, cô lại nghe thấy điện thoại của anh kêu lên, tin nhắn từ hệ thống quản lý giao thông nhắc nhở anh lái xe vượt quá tốc độ cho phép, bị trừ điểm. Cô tự cho mình cái
quyền mở hộp thư đến của anh ra xem, trong vòng nửa tiếng nhận được ba
tin nhắn báo anh vượt tốc độ, bị trừ rất nhiều điểm. Trong lòng cô căng
thẳng, dường như nghĩ đến chuyện vì sao anh phải vội vàng đến Khóa Sơn
như vậy.
Câu nói “Anh ấy chắc chắn là yêu cậu” của Hồ Tế Tế lại
hiện ra, Khương Bách Vạn lắc lắc đầu, nói với bản thân không được tự
mình đa tình, cô gửi tin nhắn cầu cứu, anh lại có cuộc sống về đêm phong phú, vừa khéo còn chưa ngủ, thấy chết mà không cứu thì không phải là
hảo hán, cho nên mới nhanh chóng chạy đến. Cho dù chuyện tương tự xảy ra với Tần Khả Kiều thì anh cũng sẽ làm như vậy thôi. (Tần Khả Kiều: Tôi
với cô có thù oán gì sao?)
”Cảm ơn...” Khương Bách Vạn nhỏ giọng nói.
”Cả năm nay tôi chưa từng không tuân thủ quy định điều khiển phương tiện
giao thông, tích góp điểm cho “tình huống bất thường” như ngày hôm nay.”
”Không phải vẫn còn một điểm sao?”
”Lúc học tiểu học cô học toán rất tốt.”
Khương Bách Vạn xấu hổ cúi đầu.
”Tin nhắn là gửi hàng loạt.” Câu trần thuật.
Mắt boss Ninh sáng như đuốc.
Bây giờ Khương Bách Vạn còn chưa hết hoảng hốt, thành thành thật thật:“Muộn thế này rồi, tôi không biết ai còn thức, ai đã ngủ. Quả nhiên...
ngoại trừ mẹ tôi, không có người nào trả lời nữa cả.”
”Tôi không phải người sao?”
Lúc này nếu nói một câu “Anh nói xem?”, anh chắc chắn sẽ bị nghẹn chết, chỉ là cô có dám hay không thôi.
”Anh... Đương nhiên phải.” Khương Bách Vạn nháy mắt mấy cái, phản ứng không kịp: “Nhưng anh không trả lời tin nhắn của tôi.”
Ninh Hành gõ gõ ngón tay lên tay lái, bỗng nhiên cất giọng mềm mỏng: “Tôi tự mình đến đây còn chưa đủ hay sao?”
Trong bóng đêm, giọng nói nhẹ nhàng này dường như muốn biến người ta thành một vũng nước.
”Cảm ơn anh!!!” Khương Bách Vạn nhắm mắt lại, lớn tiếng nói, lại cẩn thận
thăm dò: “Tôi sợ quản lý Nguyễn sẽ... sẽ nói lung tung trong công ty.”
Anh liếc mắt nhìn qua sườn mặt cô: “Nói cái gì?”
Đúng vậy, ông ta sẽ nói cái gì? Nói rằng ông ta nửa đêm nửa hôm ép Tiểu
Khương tới Khóa Sơn, tổng giám đốc Ninh chạy đến hỏi tội ông ta, sau đó
thì đuổi việc ông ta sao? Khương Bách Vạn sửng sốt nhìn Ninh Hành, trước giờ lúc nào anh cũng làm việc cẩn thận như vậy hết.
Còn chưa nghe thấy câu trả lời của cô, xe đã đến đầu đường cao tốc, Ninh Hành dừng xe nộp phí, hỏi: “Ông ta làm gì cô rồi?”
Khương Bách Vạn lập tức tỏ vẻ đáng thương tố tội ông ta: “Ông ta kéo tôi xuống xe, nói là muốn lên Khóa Sơn tản bộ tâm sự.”
”Đánh cô rồi?”
”Không có.”
”Động tay động chân rồi?”
”Không... Không có.”
”Cho nên nhìn bề ngoài thì ông ta chỉ là muốn nói chuyện phiếm với cô mà
thôi, căn bản là chưa đến mức bị đuổi việc. Chẳng qua tôi chỉ cho ông ta một cái lý do chắc chắn bị đuổi việc mà thôi.”
Nửa đêm nửa hôm
đưa người phụ nữ của ông chủ lên núi, cho dù chỉ định nói chuyện phiếm
thì cũng phải cuốn gói ra khỏi công ty, bởi vì ông chủ cực kỳ không vừa
lòng.
Khương Bách vạn hiểu ra, cứ như vậy thì Nguyễn Hào vốn có
tật giật mình sẽ tâm phục khẩu phục, ngày mai đến công ty thu dọn đồ đạc cũng sẽ không dám nói hươu nói vượn. Cô thở phào nhẹ nhõm, lại nghĩ,
nếu Ninh Hành không chạy tới thì Nguyễn Hào sẽ thật sự kéo cô lên Khóa
Sơn, không biết có phải chỉ định nói chuyện phiếm thật hay không?
Cô không biết, chỉ có cảm giác mình gặp nạn mà không chết. Cô đặt lại điện thoại của anh về chỗ cũ, quay đầu hỏi: “Lúc tôi gửi tin nhắn, anh...
còn chưa ngủ sao?”
”Ừm.” Lại tẻ ngắt.
Cô còn muốn anh nói
cái gì? Nói rằng anh vừa mới thiếp đi thì bị chuông báo tin nhắn đánh
thức, anh nhìn thấy tin nhắn của cô thì vội vàng xốc chăn lên, ngay cả
áo khoác cũng không kịp mặc, lập tức phóng xe đến sao?