* Gà trống ninh Trùng Khánh là một món ăn khá nổi tiếng, gà được ướp với một thứ nước sốt đặc biệt, sau đó ninh với rau và các loại gia vị, lúc
ăn lại được rưới thêm nước sốt, có vị cay, thơm ngon và tươi mới. Điểm
đặc biệt của món ăn là những con gà cho món ăn phải là gà trống nhà, và
người dùng có thể tự điều chỉnh vị cay của món ăn. Hơn nữa, mặc dù có
tên như vậy nhưng thực chất món này lại không liên quan đến tỉnh Trùng
Khánh
Sáng sớm ngày thứ hai, Khương Bách Vạn ngồi trong tiệm canh gà với tâm sự nặng nề, đối diện với bát canh gà thêm hoa quế và khoai
môn mà cô vốn thích ăn nhất, thế nhưng cô cũng chẳng cảm thấy ngon, bởi
vì cô không biết khi mình đến công ty thì sẽ bị Ninh boss thích tính
toán chi li kia trả đũa như thế nào.
Đến công ty, vừa đi vào văn
phòng cô đã thấy mấy người vây quanh Lâm Lệ. Cô đi lên lại thấy trên
tóc, trên vai Lâm Lệ đều là rác bẩn, nói là lúc lau nhà không may đụng
phải thùng rác bị đổ. Khương Bách Vạn nhìn thấy dáng vẻ dơ dáy bẩn thỉu
đó của Lâm Lệ thì không thể không đồng tình, hơn nữa còn lo lắng cho vận mệnh tương lai của mình - hôm đó Ninh Hành cũng bị thùng rác đổ ập vào
người, hơn nữa còn úp thẳng trên đầu anh, lúc ấy còn thảm hơn cả Lâm Lệ
bây giờ.
Chỉ là, lúc ấy anh không thẹn quá hóa giận chạy đi tìm cô trả thù mà lại bày bố lại trận thế âm hiểm này lần nữa sao?
Đây là một loại quan tâm đầy tính nhân văn~~~
”Người nào vậy, tại sao lại đặt thùng rác ở trên cao thế? Có phải là trò đùa dai của người nào đó không?”
”Tôi thấy cây lau nhà, cây chổi đều được dựng rất chỉnh tề, không phải là nhân viên vệ sinh dọn dẹp xong thì để lung tung chứ?”
Tiếng mọi người bàn tán bên tai không dứt.
Khương Bách Vạn giả bộ an ủi Lâm Lệ một hồi, dù sao cũng không phải cô giở trò quỷ, đương nhiên cô không chột dạ. Sau khi mọi người tản đi, cô thay
Lâm Lệ đi lau sàn, Ninh Hành từng châm chọc đả kích cô nhiều lần như vậy mà còn ra tay giúp cô, thật sự khiến cô cảm thấy vô cùng khó tin, bảy
chữ “tổng giám đốc bá đạo yêu tôi” mà Hồ Tế Tế nói lần trước đột nhiên
lúc ẩn lúc hiện trước mắt cô, khiến cho cô tự cảm thấy xấu hổ cho hành
vi của mình.
Vẫn là câu nói kia, Tần Khả Kiều duyên dáng quyến rũ như vậy, nếu Ninh Hành thật sự muốn ăn cỏ gần hang cũng sẽ không đụng
đến cô. Anh cho Lâm Lệ một bài học, tám phần là bởi vì nếu cái bình thật thực sự bị bể thì anh sẽ bị tổn thất hơn một nghìn vạn mà lại không thể than vãn với ai được.
Nguyễn Hào đến khá muộn, nhìn thấy người
lau sàn hôm nay đổi thành Khương Bách Vạn thì kinh ngạc chào hỏi: “Tiểu
Khương, cô lau sàn sao? Ha ha!”
”Đúng vậy, quản lý, cẩn thận kẻo
trượt.” Khương Bách Vạn cười xòa, bỗng nhiên nụ cười bị đông cứng, bởi
vì -- lúc Nguyễn Hào đi ngang qua người cô, mu bàn tay không biết là vô
tình hay cố ý lướt qua mông cô. Cô nhìn nhìn ông ta, ông ta vẫn đang đi
về phía văn phòng quản lý của mình, bước đi vững chãi nhẹ nhàng, không
có gì bất thường cả.
Khương Bách Vạn ra sức vỗ vỗ mông mình như
thể muốn phủi sạch thứ gì ở trên đó. Hành động giống hệt như mấy tên
biến thái trên xe buýt như vậy, lúc chào hỏi thì vỗ vai cô, cầm lấy tay
cô xem móng tay, hoặc là lúc đi ngang người cô thì đụng vào mông cô đều
không để lại dấu vết, rốt cuộc là quản lý Nguyễn cố ý hay chỉ là trùng
hợp? diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
”Có người bây giờ em thấy họ tốt,
nhưng về sau lại phát hiện ra họ chẳng phải là người tốt đẹp gì; cũng có người mà bây giờ em cảm thấy người ta rất vô lại, về sau mới biết người ta chỉ ăn nói độc địa ngoài miệng thế thôi nhưng trong lòng lại rất
lương thiện.” Những lời Trang Ký Khiếu nói lúc đưa cô ra bến xe lại vang vọng trong suy nghĩ của Khương Bách Vạn. Cô đến công ty chưa đầy hai
tháng, lúc trước cô cảm thấy Nguyễn Hào ngoại trừ tính cách hơi nghiêm
khắc một chút thì lúc bình thường cũng rất quan tâm cô, không hề tỏ vẻ
cấp trên, còn thường xuyên giúp cô chuyển tài liệu hay nhận mấy bản ghi
chép gì gì đó, nhưng lúc này cô lại cảm thấy ông ta không tốt như vậy
nữa; Lâm Lệ thì càng khỏi phải nói, cô đúng là đã xem thường người ta
rồi. Trái lại thì lúc đầu cô cảm thấy Ninh Hành rất gian trá, nói năng
thì độc ác, bây giờ lại phát hiện ra nhân phẩm của anh hơn đứt những
người kia.
Thời gian chính là thứ khiến bạn không ngừng thay đổi ý nghĩ về người nào đó.
Giáo sư Lý Trường An thúc giục bản sơ thảo, thời gian trước Khương Bách Vạn
quên ăn quên ngủ cũng viết xong một bài, bởi vì hiện tại không có việc
gì khẩn cấp nên buổi chiều cô đến trường một chuyến, cùng Kỳ Kỳ đến chỗ
giáo sư Lý trao đổi về luận văn.
Vừa khéo bạn cùng phòng ký túc
Ngải Tâm Hàm của Lâm Lệ cũng viết luận văn cùng đề tài với hai cô, hơn
nữa còn đều do giáo sư Lý hướng dẫn, cho nên ba người cùng ở chỗ giáo sư Lý nghe ông giải thích mấy chỗ cần chỉnh sửa, lại trao đổi mấy vấn đề
còn chưa hiểu rõ, buổi chiều cứ như vậy mà đi qua. Khương Bách Vạn cố
nén lại ý định đến thư viện tìm Trang Ký Khiếu, cùng Kỳ Kỳ và Tâm Hàm
đến quán gà trống ninh Trùng Khánh ở bên ngoài trường để ăn cơm chiều.
Gà trống ninh Trùng Khánh cũng là một món ăn vặt hấp dẫn ở gần trường, từ
lúc Khương Bách Vạn học năm thứ ba đại học đã thường xuyên cùng bạn bè
tụ tập đến đó ăn uống. Một cái nồi đất sét, bên trong là ớt xanh, cà
rốt, khoa tây, ninh với thịt gà cắt miếng, nêm nếm cho vị cay vừa phải
hoặc là rất cay tùy thích, ăn hết thịt gà thì nước sốt còn lại trong nồi trở thành lẩu, vừa tiện lợi lại vừa ngon miệng.
Lúc Khương Bách
Vạn vừa mới bắt đầu học nghiên cứu sinh, một người bạn học đến từ Trùng
Khánh đã vạch trần món gà trống ninh Trùng Khánh -- ở Trùng Khánh căn
bản là không có món ăn nào như vậy, sở dĩ nó gọi là gà trống ninh Trùng
Khánh là bởi vì ông chủ tên là “Vương Trùng Khánh“. Chuyện này cũng tái
diễn đối với quán “Cá sống luộc nước suối”, mọi người đều chạy đến con
suối ở trên núi, về sau mới biết hóa ra ông chủ quán tên là Trương Tuyền Thủy*. Đối với chuyện này, Kỳ Kỳ từng có một câu châm chọc rất kinh
điển - “Sao không gọi là Trương Dương Thủy** luôn đi.”
* Tuyền Thủy (泉水) phát âm là [quánshuǐ], có nghĩa là nước suối
** Dương Thủy (羊水) phát âm là [yángshuǐ], có nghĩa là nước ối
Một phần gà trống ninh cay vừa được mang lên, ba người vừa ăn vừa trò
chuyện. Kỳ Kỳ hỏi cô gần đây xuất quỷ nhập thần như vậy, có phải là đang yêu đương hay không, cô mới nói cho hai người họ biết, cô đã đi làm gần hai tháng, nhưng vẫn đang trong thời gian thử việc. Nghe nói Khương
Bách Vạn và Lâm Lệ nộp đơn vào cùng công ty, Tâm Hàm vô cùng sửng sốt,
nói: “Cậu vẫn nên từ chức đi.”di‿ễnđ‿ànl‿êqu‿ýđ‿ôn
”Tại sao lại thế?” Khương Bách Vạn vô cùng khó hiểu hỏi lại.
”Tớ không phải là loại người thích nói xấu sau lưng người khác, nhưng mà... Bách Vạn ạ, cậu là người tốt, cho nên tớ phải nhắc nhở cậu, Lâm Lệ là
một người vô cùng đáng sợ, nếu không có việc gì thì cậu đừng nên qua lại với cô ta, càng không nên thương hại cô ta.” Vẻ mặt Tâm Hàm hết sực
phiền muộn, rất giống người đã bị hại thê thảm.
Tâm Hàm là một cô gái vô cùng xinh đẹp nhưng tiếng tăm lại không được tốt lắm, mọi người
đều nghe nói cô ấy qua lại với rất nhiều bạn trai, còn từng làm tiểu
tam, cho nên bạn học nữ không muốn tiếp xúc với cô ấy, Kỳ Kỳ là một
trạch nữ, bởi vì Tâm Hàm là đồng hương của cô ấy cho nên quan hệ của hai người cũng không tệ lắm, đôi khi Khương Bách Vạn cũng đến căn tin ăn
cơm với hai người họ.
”Cái miệng kia của Lâm Lệ độc muốn chết,
nói dối không chớp mắt, thanh danh của tớ cũng là bị cô ta làm cho mất
sạch. Tại sao tớ lại xui xẻo đến mức phải ở cùng phòng ký túc với cô ta
cơ chứ, bây giờ tớ chỉ mong nhanh chóng tốt nghiệp để về nhà, sớm thoát
khỏi cơn ác mộng này!” Tâm Hàm thở dài: “Cậu hỏi Kỳ Kỳ thì sẽ biết thôi, mấy năm nay tớ làm gì có người bạn trai nào, lúc học đại học cũng chỉ
quen một người, đã sớm chia tay rồi, cũng không biết tại sao đến tai mọi người lại trở thành kẻ lẳng lơ thay bạn trai như thay áo, còn cái gì mà làm tiểu tam nữa chứ. Tớ nhờ Kỳ Kỳ hỏi thăm, mãi lâu sau mới biết là kẻ tiện nhân Lâm Lệ kia đồn thổi lung tung, thật là làm tớ tức chết! Cậu
có biết không, bởi vì thấy nhà cô ta có vẻ khó khăn nên ngay cả tiền
điện thoại ký túc tớ cũng giúp cô ta trả hết! Sau khi biết chuyện thì tớ không giúp cô ta trả tiền điện thoại nữa, cô ta lại ra ngoài nói ba
người trong phòng ký túc liên kết lại bắt nạt cô ta.”
Kỳ Kỳ gắp
một miếng khoai tây, đưa lên miệng thổi thổi: “Không chỉ có thế đâu, mấy người ở trong phòng ký túc của Tâm Hàm đều có vóc dáng rất đẹp, khiêu
vũ nhảy nhót rất chuyên nghiệp thì đều bị Lâm Lệ nói thành sinh hoạt cá
nhân không đứng đắn, buổi đêm thường xuyên không về phòng, thật ra người ta chỉ đến vũ trường khiêu vũ kiếm tiền mà thôi. Còn có Mễ Tình, lần
trước trong bụng cô ấy có một cái u nang phải vào viện làm phẫu thuật,
xin nghỉ nửa tháng, Lâm Lệ lại nói cô ấy đi phá thai.”
di»ễnđànl«êquýđ»ôn
Tâm Hàm càng nói càng buồn bực, cơm cũng
ăn không ngon: “Càng quá đáng hơn chính là trong phòng ký túc rõ ràng
còn có người, cô ta ra ngoài lại còn cố ý khóa trái cửa. Cửa ký túc thế
nào cậu biết rồi đấy, nếu bị khóa ở bên ngoài thì người bên trong khỏi
nghĩ đến chuyện mở được, hại chúng tớ đi học muộn còn chưa tính, tớ chỉ
sợ ngày nào đó ký túc bị cháy thì mấy người chúng tớ đều bị nhốt ở
trong! Tớ hỏi cô ta thì cô ta lại nói là thuận tay, nhất thời không để
ý.”
Kỳ Kỳ bất đắc dĩ lắc đầu: “Nhà cậu ở thành phố này, ít khi
cậu ở lại trong ký túc nên cậu mới không biết những chuyện này. Nếu tớ
sớm biết cậu trở thành đồng nghiệp của Lâm Lệ thì tớ đã khuyên cậu từ
chức lâu rồi.”
”Chúng tớ không trêu chọc cũng không gây thù chuốc oán gì với cô ta mà cô ta còn hại chúng tớ như vậy, bây giờ cậu là đối
thủ cạnh tranh của cô ta, tớ cũng không dám tưởng tượng xem cô ta có thể làm ra những chuyện gì.” Tâm Hàm vô cùng lo lắng nói.
”Cô ta còn đáng sợ hơn những gì tớ tưởng tượng.” Sắc mặt Khương Bách Vạn tái nhợt, lấy tay đặt lên ngực, phát hiện ra tim đập rất nhanh, thật sự đã bị dọa rồi.
”Bình thường cô ta đều giả bộ thành thật đáng thương, người ta nhìn vào cũng chẳng ai dám nghĩ rằng cô ta có ý nghĩ xấu, cho nên cô ta nói gì mọi người cũng tin.” Kỳ Kỳ bình luận rất khách quan: “Tớ nghi ngờ rằng tâm lý cô ta có vấn đề, rõ ràng mọi người đều có ý tốt muốn
giúp đỡ cô ta, nhưng cô ta lại cảm thấy những người đồng cảm với cô ta
đều có điều kiện tốt hơn cô ta, cho nên cô ta lại đi gài bẫy họ. Dáng vẻ xinh đẹp hơn cô ta một chút thì sẽ bị cô ta nói thành sinh hoạt cá nhân không đứng đắn, nhà giàu hơn cô ta thì bị cô ta nói thành đánh bài đánh bạc gì đó.”
”Ôi trời ơi! Trên đời này thiếu gì người có hoàn
cảnh khó khăn hơn cô ta, ít nhất thì Lâm Lệ cũng có cả bố lẫn mẹ, anh
chị em trong nhà cũng khỏe mạnh, cùng lắm là trong nhà hơi nghèo khó một chút thôi, tại sao cô ta lại phải đi gài bẫy chúng ta chứ?” Tâm Hàm
nhìn Khương Bách Vạn, nghiêm túc hỏi: “Cậu nói thật xem, ở trong công ty cô ta đã gài bẫy cậu chưa?”
“... Đã gài bẫy rồi.” Khương Bách
Vạn một tay chống cằm, một tay cầm đũa gảy miếng thịt gà trong bát, sau
đó kể lại chuyện Lâm Lệ suýt chút nữa hại cô làm vỡ món đồ cổ quý giá
cho hai người họ nghe.
”Hơn một ngàn vạn?” Tâm Hàm và Kỳ Kỳ đều
sợ ngây người, cùng là sinh viên ngành khảo cổ nên bọn họ biết rõ mỗi
món đồ cổ như vậy đều là di sản mang theo vô số tinh hoa của tổ tiên,
Lâm Lệ lại có thể vì cạnh tranh với Khương Bách Vạn mà muốn phá hỏng món di sản quý giá như vậy, cho dù giáo sư Lý Trường An vẫn luôn coi trọng
Lâm Lệ thì biết được chuyện này ông cũng sẽ nổi giận.
”May mà lúc tớ ôm cái bình thật đi vào thì mỗi bước đi đều rất cẩn thận, lúc ôm cái bình giả đi ra thì lại vô tư, không chỉ khiến chính mình bị ngã, mà
còn...” Khương Bách Vạn nhớ lại lúc Ninh Hành bổ nhào lên người cô, đè
cô đau đến mức nào thì cô chỉ biết lắc đầu, tỏ vẻ chuyện cũ nghĩ tới mà
kinh để khỏi cần nhắc lại.
”Này, cậu ăn xong rồi thì về nhà hay đến thư viện?” Kỳ Kỳ nháy mắt ra hiệu với Khương Bách Vạn.
”Về nhà.” Khương Bách Vạn rầu rĩ nói.
”Cậu cũng thật là, người ta vừa có bạn gái, cậu liền nhượng bộ lui binh. Cho dù cậu không trốn tránh người ta thì người ta cũng sẽ không thích cậu
đâu.” Kỳ Kỳ cười nói.
Khương Bách Vạn sửng sốt: “Anh ấy có bạn gái rồi sao?”
”À... Lúc tớ đi trả sách có nhìn thấy một cô gái đang đợi anh ấy, hai người
họ vừa nói vừa cười rất thân mật. Ôi chao, tớ chỉ đứng nghe thôi mà đã
thấy tim đập bùm bùm rồi...” Kỳ Kỳ đưa tay lên lỗ tai, không tim không
phổi nói.
Khương Bách Vạn nghĩ thầm, Trang Ký Khiếu lại có bạn
gái, mà mình thì vĩnh viễn cũng sẽ không thể là một người trong số đó.
Thôi, cô đã sớm quen rồi, bây giờ cũng không tan nát cõi lòng nữa rồi.