Thở hồng hộc chuyển ba thùng hoa quả vào trong nhà, hô hấp của Khương Bách Vạn không ổn định, lại nhận được một số điện thoại lạ gọi đến: “Xin chào, xin hỏi có phải là cô Khương không? Tôi là nhân viên đưa hàng của tiệm trái cây ‘Tươi mới mỗi ngày’, vừa rồi tổng giám đốc Ninh gọi điện thoại đến, nói muốn chuyển ba trái sầu riêng cùng ba trái mít cho cô, hiện tại tôi đã đến bên dưới tiểu khu nhà cô, làm phiền cô ký nhận một chút.”
Dường như bầu trời cũng tự động phát lên một đoạn bối cảnh âm nhạc...
Quả mít thơm!
Quả mít thơm!
Mang tôi đi hu hu mang tôi đi! Là lá la...!!
Khương Bách Vạn ngây ngốc hỏi: “Các anh không giao hàng đến tận cửa à?”
“Tiệm chúng tôi chỉ phụ trách mang đến dưới lầu, không chịu trách nhiệm chuyển lên lầu, cô Khương.” Nhân viên đưa hàng cực kỳ lạnh lùng trả lời.
Từ trước đến nay mưu kế của Ninh Hành đều giống như một bộ phim, chưa đến cuối thì chắc chắn bạn hoàn toàn không biết anh đã sắp xếp một tình huống mới gì. Anh luôn dùng vẻ lịch sự không thương tổn người khác của mình để chỉnh bạn, khiến cho bạn sau khi nghiến răng nghiến lợi, vẫn phải nói câu cảm ơn với anh. Khương Bách Vạn càng ngày càng cảm thấy mình có cùng cảnh ngộ với Bảo Dục Tường.
Khương Bách Vạn xuống lầu nhìn xem, ba trái sầu riêng cùng ba trái mít to đùng sáng lấp lánh, mỗi tay một trái, vậy thì ít nhất phải chạy lên chạy xuống ba lần. Ninh Hành - thật sự là dùng bất cứ thủ đoạn nào, cái gì gọi là “Thích ứng với cuộc sống không có anh một chút”, cho dù có thì anh cũng tuyệt đối sẽ không giúp cô mang đồ lên OK?!! Cô hy vọng chính mình cho tới bây giờ cũng không quen biết với anh!
Đêm đó Khương Bách Vạn mang một trái sầu riêng cùng một trái mít chia cho Hồ Tế Tế, Bé Mập Tế vô cùng vui mừng, bảo cô nắm bắt được Ninh Hành rồi, mấy tháng trước là xúc xích Đức, rồi lại là sầu riêng và mít, nói không chừng tương lai mỗi ngày đều có ba con cá Na Uy để ăn đó.
Ăn ăn ăn, chỉ biết có ăn thôi!
Tết âm lịch được nghỉ mười lăm ngày, Khương Bách Vạn mừng rỡ thanh nhàn, ở nhà ngoan ngoãn viết luận văn. Không biết Khương Duy trở về từ chỗ nào, cuối cùng vẫn kịp ăn cơm tất niên, Khương Bách Vạn một năm hiếm khi gặp bố được mấy lần, cho nên cực kỳ quý trọng khoảng thời gian cả nhà đoàn tụ. Khương Duy vẫn chẳng làm nên trò trống gì, mang về mấy bức tranh không bán được, vứt vào ban công đã được sửa lại thành nơi để những đồ linh tinh. Khương Bách Vạn không biết bố định theo đuổi cái “nghệ thuật” đó của ông tới khi nào, ngày mùng ba tháng giêng mẹ cô lại ầm ĩ một trận với bố, xé toang mấy bức tranh, Khương Duy cực kỳ tức giận, lấy những bức tranh đó khóa vào trong ngăn kéo, sau đó cầm hành lý rồi rời đi.
Mẹ Khương đang khóc, Khương Bách Vạn đuổi một đường xuống dưới lầu, chất vấn Khương Duy, cả ngày vẽ những thứ vô dụng kia thì có ý nghĩa gì, Khương Duy dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn cô: “Một con nhóc như con thì biết cái gì?! Vì sao cả mẹ con và con đều cảm thấy phải bán được giá tốt mới là một tác phẩm tốt? Trước khi qua đời những tác phẩm của Phạm Cao đã được đánh giá cao rồi hả? Nông cạn!” Nói xong, ông quay đầu bước đi.
Khương Bách Vạn hô to sau lưng ông: “Con nông cạn?! Tiền đặt cọc trong nhà chúng ta đều là mẹ con vất vả khổ sở gom góp được! Tiền vay cũng là mẹ và con cùng trả, người làm chồng cùng cha như bố đã nỗ lực làm gì chưa! Lúc điền lý lịch về gia đình, từ trước đến nay con cũng không biết bố làm nghề gì! Họa sĩ? Nhà nghệ thuật? Nghề nghiệp tự do? Hay là không có việc làm?!”
Cô gào khản cả giọng, Khương Duy cũng đi khỏi tầm mắt của cô, trên mặt tuyết mỏng bao trùm một loạt dấu chân cô đơn. d.đ.l.q.đ
Lần nào Khương Duy trở về, không phải đều kết thúc như vậy sao? Ông vẫn muốn tranh của mình được đưa vào triển lãm, nhưng bất đắc dĩ lại không có tiền, mỗi lần mở miệng nói điều này với mẹ Khương, hai người nhất định sẽ cãi nhau. Không phải tất cả mọi người đều có thể trở thành Phạm Cao, Mạc Nại, nghệ thuật cao hơn sinh hoạt, cho nên nó hoàn toàn không cho phép nhiều người bước lên bậc thang kia.
Về đến nhà, mẹ đã lau khô nước mắt, Khương Bách Vạn cũng tập mãi thành thói quen, mẹ của cô cũng không phải là chưa từng như vậy? Bà ôm bả vai con gái: “Mẹ không trông cậy vào bố con nữa rồi, bây giờ chỉ trông chờ con tranh thủ thời gian tìm một người đàn ông tốt mà gả thôi, sống cho thật tốt. Thực ra cho đến bây giờ mẹ cũng suy nghĩ gì về bố con cả, nghệ thuật cũng vậy, tiền cũng vậy, đều không quan trọng, người một nhà bình an ở chung một chỗ, so với điều gì cũng tốt hơn.”
Khương Bách Vạn lau mặt, nặng nề gật đầu.
“Tính tình bố con quá bướng bỉnh, con tuyệt đối đừng học ông ấy. Không phải tất cả sự việc đều nhất định phải có kết quả - thế gian không có việc khó, chỉ cần chịu từ bỏ.”
Khương Bách Vạn không nhịn được, bật cười: “Mẹ, sao trước khi thi tốt nghiệp trung học mẹ không nói lời này cho con nghe? Để con khỏi liều sống liều chết cố thi cho bằng được, cứ trực tiếp tới Lam Tường học xúc đất cho nhanh.”
Nói thì nói vậy, mẹ Khương vì chuyện cả đời của con gái mà đã giới thiệu cho Khương Bách Vạn một người, bảo cô trang điểm một chút, mùng tám đi xem mắt. Khương Bách Vạn có chút già mồm, ấp úng không muốn đi, mẹ Khương khuyên nhủ: “Con cũng đừng nghĩ sẽ lấy Trang Ký Khiếu, con không xấu, nếu đàn ông thật sự có thể động lòng với con thì đã sớm động lòng rồi. Tranh thủ thời gian nghiêm túc tìm người yêu để gả đi, hạnh phúc trôi qua, con người liền nhớ về tuổi trẻ. Qua hai mươi năm nữa, Trang Ký Khiếu nhìn thấy bộ dạng thùy mị của con, thì con liền biến thành nốt ruồi đỏ thắm trong lòng cậu ta, khiến cậu ta ân hận vì lúc đầu đã không yêu con.”
Không nhìn ra mẹ Khương cũng rất văn vẻ! Năm đó chẳng lẽ bà chính là đại thần Trương Ái Linh(1)?
(1) Trương Ái Linh là một nhà văn nữ của Trung Quốc. Những tác phẩm nổi tiếng nhất của bà bao gồm Sắc, Giới (Lust, Caution) và Tình yêu khuynh thành (Love in a Fallen City).
Khương Bách Vạn rất buồn rầu, vừa rồi lúc mẹ bảo cô đi xem mắt, vậy mà trong đầu cô không lóe lên hình ảnh của Trang Ký Khiếu, mà chính là khuôn mặt tuy anh tuấn nhưng lại vô cùng đáng giận của Ninh Hành.
Buổi sáng mùng tám, Khương Bách Vạn theo thời gian đã hẹn đến quảng trường Kỳ Đức, tại cửa ra vào gặp được đối tượng hẹn hò Lý Sướng. Nghe người giới thiệu nói, Lý Sướng là giám đốc bộ phận tiêu thụ của một công ty tài liệu mới, năm nay 28 tuổi, đã đến tuổi lập gia đình. Dáng dấp anh ta không tệ, nhưng dường như nói hơi nhiều, từ lúc bắt đầu gặp mặt vẫn đang thao thao bất tuyệt.
Chỗ chờ thang máy có rất nhiều người, thang máy từ bãi đậu xe dưới đất lên lầu vừa mở, mọi người đều chen chúc đi vào. Lúc Khương Bách Vạn định ấn nút lên lầu liền nghe thấy tiếng “Chị Khương”, Khương Bách Vạn quay đầu lại nhìn, người đứng bên ngoài không phải là tiểu công chúa của nhà họ Ninh - Nhất Nhạc sao?
Lại nhìn bên cạnh Nhất Nhạc, là một người đàn ông trông rất quen mắt nhưng cô lại không nhận ra, dáng dấp có mấy phần tương tự Ninh Hành, nhất là cặp mắt kia. Khương Bách Vạn suy nghĩ cả nửa ngày, mới ý thức được người này 80% chính là Ninh Nhất Kiệm!
Khương Bách Vạn nhanh chóng dò xét Ninh Nhất Kiệm một lần, nhìn qua cậu ta rất khỏe mạnh, xem ra đúng như Ninh Hành nói, thân thể của cậu ta đã hồi phục.
Ninh Nhất Kiệm nhìn Khương Bách Vạn, vốn không phải quá để ý, bỗng nhiên lại nhớ ra điều gì đó, nghiêm túc nhìn cô một cái, rồi lại quay đầu hỏi: “Nhạc Nhạc, em biết cô ấy sao?”
“Đây là chị Khương trong công ty của chú nhỏ. Lần trước chú nhỏ dẫn em đi khu vui chơi, cũng bảo chị ấy chơi máy nhảy lầu với vòi rồng cùng em.” Nhất Nhạc trả lời xong, lại hỏi Khương Bách Vạn: “Hai người đến nhà hàng ở tầng tám sao?”
“Nhà hàng chuyên món ăn Quảng Đông.” Khương Bách Vạn cười cười: “Hai người đi đâu?” dienndannleequyydonn“Chú nhỏ nói anh xuất viện thì hẳn là nên tụ tập một chút, em nói muốn đi ăn lẩu cay thì chú ấy lại không đồng ý. Anh của em nói muốn thử xem nhà hàng Nhật Bản mới mở trên tầng 7, chúng em liền đến đó.”
“Nói như vậy, tổng giám đốc Ninh anh ấy...”
“Chú đi dừng xe, bảo chúng em lên trước.”
Đến tầng 7, Ninh Nhất Kiệm cầm tay Nhất Nhạc đi ra khỏi thang máy. Vừa rồi cậu ta đã nhận ra “chị Khương” chính là người phụ nữ lúc trước post bài cầu mọi người photoshop chết Ninh Hành, chỉ là không nghĩ tới bây giờ cô lại là nhân viên dưới trướng chú nhỏ - thế mà không bị đuổi việc?
Hai người bọn họ đi vào phòng bao đã đặt trước đó, chỉ chốc lát sau, Ninh Hành liền lên đến nơi. Nhất Nhạc vừa chọn món, vừa nói với anh trong thang máy đã gặp chị Khương cùng chú lạ mặt nào đó đang lên tầng 8 để ăn món ăn Quảng Đông.
“Chú nào đó?” Quả nhiên Ninh Hành chú ý vào trọng điểm này.
Ninh Nhất Kiệm không kịp chờ đợi liền hỏi: “Chú biết cô ấy là ai sao?”
Ninh Hành sâu xa liếc Ninh Nhất Kiệm một cái: “Xem ra cháu cũng biết?”
“Biết chứ, khó có người nào chụp ảnh chung với chú lại còn đòi photoshop chú đi.” Ninh Nhất Kiệm cười đùa tí tửng: “Sao cô ấy lại vào công ty dược Ngự Thông? Trên thế giới thật sự có chuyện trùng hợp như vậy?”
Ninh Hành hiểu rõ, nói: “Trước mắt cô ấy ở bộ phận giám định của Đạt Thông, không lâu sau sẽ tới công ty dược Ngự Thông.”
“Hả, hóa ra cô ấy là người trước đó chú tuyển để giám định đồ cổ sao...” Ninh Nhất Kiệm bừng tỉnh, cho dù gương mặt tuấn tú có làm ra nhiều vẻ mặt khoa trương như thế nào thì cũng đều hấp dẫn người khác: “Đoạt người từ công ty của cháu, chú được lắm. Cháu đã đồng ý chưa?”
Ninh Hành cười cực kỳ bá đạo, “Cần chú soạn một phần báo cáo không?”
Ninh Nhất Kiệm chắp tay trước ngực: “Tha cho cháu đi!”
“Anh, anh có muốn nhím biển không?” Nhất Nhạc xen vào cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người bọn họ, Ninh Nhất Kiệm nghiêng đầu nhìn sang menu. Ninh Hành bưng chén trà mang phong cách cổ xưa lên, màu trà lúa mạch phản chiếu với ánh đèn treo trên đầu, hình chiếu theo mặt nước chấn động, nhẹ nhàng đung đưa trái phải.
Nhân viên phục vụ bưng món ăn lên tham lam dừng ánh mắt trên mặt Ninh Hành và Ninh Nhất Kiệm, người ra người vào, đồ ăn trên bàn rất nhanh đã đầy đủ.
Ninh Nhất Kiệm giống như một đứa trẻ không chịu lớn, cùng Nhất Nhạc dùng kẹp nướng tôm hùm biển Đông cực lớn, hai người lúc nào cũng vì lật tôm mà cãi nhau không ngừng, còn bởi vậy mà làm đổ một bát canh nấm thông, mùi vị của nấm thông dần dần tràn ra xung quanh. Nhất Nhạc cố ý cho một đống mù tạt vào trong con cá cho Ninh Nhất Kiệm, cậu ta không phòng bị, sau khi ăn xong liền sặc đến mức ngã trên mặt đất, không thôi rơi lệ.
“Thế nào? Mùi vị “cá đặc chế” của em không tệ chứ? Ha ha ha!” Nhất Nhạc vỗ tay cười to.
Ninh Hành không báo trước đặt đũa xuống, đứng dậy liền kéo cửa đi ra ngoài.
“Chú nhỏ đi đâu vậy? Nhà vệ sinh sao?” Nhất Nhạc chớp mắt tò mò hỏi.
Ninh Nhất Kiệm sờ cằm, nhún nhún vai, cười hì hì nói: “Ai biết được? Dưới mông có đinh, làm sao có thể ngồi yên được chứ.”
Nhất Nhạc còn nghiêm túc cầm lấy đệm, lầm bầm nói: “Chỗ nào có đinh chứ...”
Từ trước tới nay, không phá hỏng việc nữ chính đi xem mắt thì nam chính hoàn toàn không đạt yêu cầu làm nam chính.
Lại nói Khương Bách Vạn theo Lý Sướng đến tầng tám ăn món ăn Quảng Đông. Một đường ngắn ngủi, Lý Sướng nói ít nhất cũng 4000 chữ, nước miếng đã sớm bay tứ tung, nói từ chuyện nhà trẻ, hiện tại vừa mới nói được năm lên tiểu học. Lúc anh ta nói đến đoạn một cô gái trẻ đối đầu với ba tên bất lương giống như phim truyền hình, thì cô đang chống cằm, một câu cũng không xen vào được, lại ngây ngốc nghe người đàn ông đối diện đang kể đến đoạn anh ta chơi trốn tìm hồi bé, vì không muốn để người khác tìm được nên anh ta liền trốn vào trong quan tài, lúc người trong xóm chuẩn bị khiêng quan tài đi thì anh ta tranh thủ thời gian chui ra, sau đó liền dọa ba người ngất ngay tại chỗ.
Nghe xong một chút cũng không buồn cười. diễn!đàn@lê#quý$đôn
Bỗng nhiên liền nhớ tới Ninh Boss thường bất động dùng vài câu “Ừ”, “a”, “ha ha” để khiến người khác kết thúc câu chuyện.
Sau khi đồ ăn được mang lên, Khương Bách Vạn tranh thủ thời gian gắp một con bồ câu nướng sữa cho anh ta, hy vọng anh ta ăn rồi thì có thể im lặng vài phút. Hành động này của cô bị Lý Sướng lý giải thành quan tâm anh ta, anh ta cảm động bưng bát lên, chỉ nếm thử một miếng liền bắt đầu lôi chuyện cũ ra kể tiếp: “Lần đầu tiên, tôi...”
Khương Bách Vạn tính tính trên đầu ngón tay, dựa theo tốc độ này của anh ta, hai giờ sau mới có thể nói đến chuyện tốt nghiệp đại học. Cô khẽ thở ra một hơi, giải quyết mấy món ăn ở trên bàn.
Lý Sướng nhập vào giai đoạn thứ hai của người diễn thuyết, anh ta say sưa nói một giáo viên địa lý ngày bình thường vênh vang đắc ý, trong một lần đi học liền quên kéo khóa quần, rồi lại tự mình cười đến run rẩy lúc nói đến đoạn ấy, mà trong đĩa nhỏ của Khương Bách Vạn đã có mấy cục xương vịt được ngặm sạch sẽ rồi.
Cô thấy Lý Sướng - truyền nhân của tấu đơn(2) nói đến mức nước miếng bay tứ tung, liền cầm ấm trà ở bên cạnh lên, rót một chén trà hoa cúc vào cốc nước trống không của anh ta, nước vừa mới được đổ đầy, âm nhạc trong nhà ăn cũng ngừng, sau đó truyền tới âm thanh chỉnh loa rè rè.
(2) Tấu đơn: do một người biểu diễn.