Từ sau tiệc rượu lần trước, Khương Bách Vạn vẫn cứ có cảm giác quai hàm đau âm ỉ, lúc đầu cô nghĩ là do ăn sườn dê quá nhiều, cơ hàm đau nhức, hai ngày sau thì hai bên hàm sưng phồng lên, lên mạng tra thử mới biết có lẽ là đã bị quai bị. Người ta hay nói, cả đời người phải bị quai bị một lần, giống như bệnh thủy đậu vậy, phát bệnh một lần rồi thì sẽ sinh ra khả năng miễn dịch.
“Cậu càng lúc càng giống đầu heo đấy.” Buổi sáng vừa đến công ty, Tiểu Tinh đã nói cho cô nghe cái sự thực bi thảm này: “Vẫn nên bôi một ít thuốc đi!”
Vốn dĩ sáng hôm nay phải chuẩn bị cho cuộc họp thường kỳ, nhưng lại nghe nói cuộc họp bị dời qua buổi chiều, cô liền nhân thời gian rảnh buổi sáng để lên mạng tra cứu mấy loại thuốc cổ truyền chữa khẩn cấp bệnh quai bị, có người nói đập nát ngọn xương rồng cầu rồi đắp lên rất hiệu quả, cô liền rứt gan rứt ruột bẻ ngọn cây xương rồng cầu đã gắn bó với mình hơn một năm nay để đắp lên.
Cây xương rồng cầu to như quả bóng tennis bị tàn nhẫn bẻ gãy, Khương Bách Vạn run rẩy đắp lên quai hàm và trên cổ, còn dùng băng gạc dán lên mấy lớp để đề phòng bị cổ áo cọ vào.
“Bây giờ thì trông cậu y như xác ướp ấy.” Thục Viên ra vẻ ghét bỏ.
Vì có thể sớm lành bệnh, Khương Bách Vạn tạm thời nhịn, cũng có một phần nguyên nhân là do chỉ cần cô mở miệng nói chuyện thì quai hàm và cả một nửa khuôn mặt đều đau dữ dội.
Buổi chiều, quai hàm cô vẫn không hề có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp, ngược lại nhìn giống như còn sưng hơn, cô còn không phân biệt rõ đâu là đầu đâu là cổ nữa. Tiểu Tinh sờ soạng trên trán cô một cái, thét lên chói tai: “Cậu phát sốt rồi!”
Khương Bách Vạn vô cùng đau khổ xin nghỉ phép để đến bệnh viện khám, vừa lết bước chân nặng nề ra khỏi cánh cổng uy nghi hùng vĩ của công ty dược Ngự Thông thì đúng lúc gặp được xe của Ninh Hành. Ngay khi vừa chạy sượt qua người cô, anh giẫm lên chân phanh, xe dừng lại.
“Khương Bách Vạn.” Anh hạ cửa kính xe.
Khương Bách Vạn đeo một cái khẩu trang to đùng hòng muốn che giấu tai mắt người khác, nghe thấy thì dừng lại quay đầu nhìn anh.
Ninh Hành nhìn thoáng qua xung quanh, mấy ngày nay thời tiết vẫn rất tốt, trời xanh mây trắng lượn lờ, không khí vô cùng trong lành tươi mát: “Lạnh lắm sao?”
Khương Bách Vạn đang nóng lòng đi khám, chỉ gật đầu cho qua.
“Người lạnh cóng chân, heo lạnh cóng miệng.” Ninh Hành cười vô cùng tà ác, không hề có ý định buông tha cho cô.
Khương Bách Vạn trợn mắt nhìn anh, xoay người định đi. Đi được một đoạn dài thì nghe thấy ở phía sau có tiếng bước chân, Ninh Hành xuống xe, chạy mấy bước đằng sau cô. Cô bất đắc dĩ kéo khẩu trang xuống, khó nhọc nói với anh: “Muốn châm chọc đả kích gì thì chờ em đi khám bệnh về lại nói sau, bây giờ em đang phát sốt, anh tích chút đức đi.”
Ninh Hành quan sát từ trên xuống dưới người cô một lượt, đưa tay lau mủ xương rồng dính trên quai hàm cô: “Đây là cái gì?”
Khương Bách Vạn nói lại một lượt chuyện cô dùng xương rồng cầu để trị quai bị, cũng sẵn sàng để bị anh cười nhạo. Quả nhiên anh không phụ sự trông đợi của người ta, quay đầu sang chỗ khác cười một lúc lâu, sau đó nói: “Công thức này là nói em dùng thịt cây và mủ của nó, chứ không phải là dùng gai.”
Cô ngây ra - anh nói đúng là rất có lý.
“Em đi với anh!” Ninh Hành hất cằm về phía xe mình.
Khương Bách Vạn cho rằng anh muốn đưa cô đi bệnh viện nên ngoan ngoãn ngồi lên xe, ai ngờ anh lại lái xe vào garage dưới tầng ngầm, vừa kéo cô xuống xe vừa gọi điện thoại cho Chung Gia Hủy: “Cuộc họp ban quản lý các bộ phận hoãn thêm hai tiếng nữa.” Trong thang máy, anh vẫn kéo tay cô không rời, mười ngón tay nắm chặt lấy nhau, không biết có phải do đang phát sốt hay không mà Khương Bách Vạn cảm thấy mặt mình càng lúc càng đỏ, trong người cũng nóng lên. Cô nghe thấy anh gọi điện cho một người khác nữa, đối phương hình như là bác sĩ.
Ninh Hành mở cánh cửa nhỏ ở phía sau phòng làm việc của mình, bên trong giống hệt như tưởng tượng của Khương Bách Vạn, quả thật là một phòng nghỉ rộng hơn ba mươi mét vuông, có phần giống phòng đơn trong khách sạn thương mại, có đầy đủ mọi thứ như TV, máy tính, bàn làm việc, còn có một phòng tắm riêng, vừa vô cùng sạch sẽ lại tràn ngập một loại cảm giác xa hoa. Sau khi đi vào thì cô nhìn quanh một vòng, tạm thời quên luôn cảm giác mệt mỏi do phát sốt và cơn đau trên quai hàm.
Ninh Hành xốc lên một góc chăn: “Em đi nghỉ ngơi một lát đi, chừng nửa tiếng nữa bác sĩ sẽ tới.” Anh nói hết sức tự nhiên, lấy từ trong tủ đầu giường ra một tờ khăn ướt: “Lau sạch xương rồng trên mặt đi, đừng để người ta cười cho.”
Khương Bách Vạn phát hiện ra anh ăn nói độc mồm độc miệng nhưng vẫn vô cùng có khí chất một người đàn ông ấm áp. Cô nhận lấy khăn ướt, đi vào phòng tắm rửa mặt, lúc đi ra thì thấy anh đang cầm một lọ thuốc mỡ Trọng Cảnh vạn năng, anh bôi lên cổ cô một ít. Thuốc mỡ mát lạnh, đầu ngón tay anh lại ấm áp, mang theo xúc cảm kỳ lạ khẽ lướt qua chỗ đau của cô, khiến cả khuôn mặt cô như bị lửa thiêu đỏ thêm một tầng.
Cô giương mắt nhìn anh, hàng mi của anh khẽ buông, chăm chú bôi thuốc cho cô, sống mũi cao thẳng, cánh môi mỏng hơi bạc, trong mắt lộ ra vẻ thâm tình. Nhìn anh hồi lâu, cô có cảm giác như đã bị rơi vào vũng bùn sâu không thấy ánh mặt trời, không cách nào bò dậy nổi.
“Cứ nhìn anh như vậy nữa thì anh sẽ hôn em đấy.”
Khương Bách Vạn hoảng sợ, bối rối quay đầu sang hướng khác.
Tim đập như sấm, đồng thời dường như hiểu ra tại sao bây giờ cô lại có thể mỉm cười cho qua tin nhắn hẹn gặp của Trang Ký Khiếu. Cô lo sợ, bối rối thụt lùi lại, cảnh giác nhìn anh.
Một chuyên gia tâm lý nổi tiếng đã từng nói rằng: Yêu một người chỉ cần 30 giây, thời gian còn lại đều là để phát hiện sự thật này.
Sau khi Ninh Hành rời khỏi thì để cửa khép hờ. Khương Bách Vạn cởi áo khoác và quần ngoài, nằm vật xuống giường, mấy chỗ vừa mới bôi thuốc mỡ bây giờ mát lạnh, giảm hẳn cảm giác đau nhức trên quai hàm. Cô nghe thấy bên ngoài phòng truyền đến giọng nói của Chung Gia Hủy, hình như là đang nói việc thu mua nguyên liệu sản xuất Kỳ Hoàng Trọng Cảnh gặp vấn đề gì đó. Cô lại đứng lên, úp sấp lên cửa nghe lén chuyện bên ngoài. Ninh Hành đưa cho Chung Gia Hủy số điện thoại của mấy nhà cung ứng, còn bảo cô ấy đặt hai tấm vé máy bay khứ hồi đến thành phố C.
Lúc làm việc, Ninh Hành có tác phong vô cùng dứt khoát, dáng vẻ lúc bày mưu tính kế rất cuốn hút. “Danh sách thu mua và giá cả cơ bản tôi đã gửi cho cô, bảo bọn họ giao hàng đúng hạn. Năm ngoái bị ảnh hưởng của thời tiết nên sản lượng một số loại thuốc đông y không bằng các năm trước, giá bọn họ đưa ra chắc chắn sẽ tăng ít nhất là 6% so với năm ngoái, thậm chí có thể tăng lên đến 8%. Phải xem xét kĩ xem chất lượng dược liệu có bằng được các năm trước không, nếu được thì tăng giá cũng không thành vấn đề.”
Chung Gia Hủy ghi lại từng cái một: “Chuyện nguyên liệu tăng giá chỉ là việc nhỏ, chuyện tôi lo lắng nhất chính là dư luận vẫn luôn nghi vấn nguồn gốc nguyên liệu mà chúng ta sử dụng, thật sự không thể công khai nơi nuôi trồng dược liệu sao?”
Ninh Hành lơ đễnh, lật xem mấy bản tài liệu, sau đó mới trả lời: “Tôi nói cho họ biết nhà cung ứng nguyên liệu thì bọn họ có thể sản xuất ra Kỳ Hoàng Trọng Cảnh sao?”
“Đương nhiên là không thể, công thức điều chế và dây chuyền sản xuất đều nằm trong tay Ngự Thông chúng ta, cho dù có công bố phương thuốc thì họ cũng không thể làm ra loại thuốc có công hiệu tương tự, thậm chí còn hoàn toàn ngược lại. Tôi tin rằng, với loại thuốc như Kỳ Hoàng Trọng Cảnh, nếu làm tốt thì sẽ ra bài thuốc hay, nhưng nếu không cẩn thận thì sẽ trở thành độc dược. Về điểm này, chắc hẳn ai cũng hiểu rõ.” Chung Gia Hủy tiếp lời Ninh Hành, trong nhận định của cô ấy, chỉ cần Ninh Hành nói thì chắc chắn là đúng.
Chú Nhan đã từng nhắc qua, phương thuốc điều chế Kỳ Hoàng Trọng Cảnh không chỉ quý ở nguyên liệu mà còn quan trọng ở liều lượng mỗi thành phần, bây giờ đầu óc Khương Bách Vạn đang loạn lên nhưng vẫn nghĩ thông được một chuyện, cái được gọi là cơ mật của Ninh thị hóa ra không phải là thành phần nguyên liệu mà là dây chuyền sản xuất. Khương Bách Vạn không có hứng thú đối với trình tự điều chế, cái cô muốn chỉ là lấy danh sách nguyên liệu cho chú Nhan xem.
“Tổng giám đốc Ninh.” Thư ký gõ cửa đi vào: “Bác sĩ Giang đã tới rồi.”
“Ngài... có chỗ nào không khỏe sao?” Chung Gia Hủy có phần lo lắng.
“Không có, cô ra ngoài trước đi.” Ninh Hành trả lời nhàn nhạt.
Chung Gia Hủy gật gật đầu, lúc lướt qua Giang Túy Họa ở cửa thì sửng sốt, nhận ra anh ta -- đây chính là con trai của nhân vật đứng đầu ngành bất động sản Giang Thao và Lý Duyên Trân, nghe nói anh ta không đi theo nghiệp bố. Ninh Hành từng bày tỏ sự khen ngợi người này rất nhiều lần.
“Túy Họa, mời ngồi.” Ninh Hành chính thức kết bạn với bố con hai người họ là trong tiệc rượu kỷ niệm 15 năm thành lập công ty, so với nữ trung hào kiệt tài năng chói sáng Lý Duyên Trân thì anh lại đánh giá cao phong cách đối nhân xử thế của Giang Thao hơn.
Trước kia Ninh Hành từng có duyên gặp gỡ con trai của Giang Thao là Giang Túy Họa mấy lần, trên tiệc rượu hai người cũng nói chuyện với nhau mấy câu, cảm thấy vô cùng hợp cạ. Mặc dù Ninh Hành tiếp nhận sản nghiệp của gia đình nhưng không có cậu ấm cô chiêu nào tài giỏi được bằng anh, Giang Túy Họa thì tính cách lạnh nhạt, không thích xã giao, vậy mà hai người lại kết làm bạn bè thân thiết.
“Khỏi cần khách khí, hàng xóm của Tiểu Hồ bị quai bị sao?” Cái danh xưng 'Tiểu Hồ' được thốt ra từ miệng anh ta lại sinh ra một loại ý vị đặc biệt khác lạ. Nghe Bé Mập Tế nói tình cảm của cô ấy và Giang Túy Họa có nguy cơ rạn nứt, hiện giờ cô ấy đang theo đuổi nam thần Giang Túy Họa một lần nữa.
Theo Khương Bách Vạn, Giang Túy Họa chắc hẳn là cũng có ý với Hồ Tế Tế, nếu không thì anh ta đã không thoải mái nhắc đến tên cô ấy trước mặt bạn bè cùng giới của mình như thế. Cô giãy giụa muốn đứng dậy thì đụng phải chiếc nhiệt kế Giang Túy Họa vừa giơ ra. Ninh Hành đứng sang bên cạnh, nhìn cô với vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lúc cô đang đo nhiệt độ, anh dùng tâm tình vui sướng khi thấy người khác gặp họa, kể lại chuyện cười về 'sự kiện cây xương rồng cầu' cho Giang Túy Họa nghe, ngay cả bác sĩ Giang luôn ăn nói cẩn trọng cũng không nhịn được cười.
“Thanh thiếu niên trong độ tuổi từ bốn đến mười lăm có khả năng mắc bệnh quai bị khá cao.” Giang Túy Họa cười xong thì nghiêm túc nói: “Ở cái độ tuổi này của em thì rất hiếm người mắc bệnh này.”
“Có thể lây bệnh không?” Ninh Hành hỏi.
Giang Túy Họa liếc anh một cái: “Có thể.”
“Tôi đi ra ngoài trước.” Ninh Hành nói xong thì lập tức ra ngoài.
Khương Bách Vạn khinh bỉ trừng mắt nhìn anh, lại thấy anh quay ngược trở về, nhìn cô như cười như không. Thì ra là lại đang trêu cô!
Giang Túy Họa kiểm tra sơ qua cho cô rồi nói: “Trước hết thì uống chút thuốc hạ sốt và kháng độc rồi quan sát một ngày. Có mẫn cảm với loại thuốc nào không?”
Khương Bách Vạn lắc đầu, chỉ vào Ninh Hành rồi khó nhọc nói: “Em mẫn cảm với người này.”
Ninh Hành chế giễu hừ lạnh một tiếng.
Giang Túy Họa xoay người đề nghị: “Nếu cậu không tiếc thì đập bột một viên Kỳ Hoàng Trọng Cảnh, trộn thêm bồ công anh và rau sam rồi thoa ngoài da cho cô ấy mấy lần, như vậy sẽ nhanh khỏi hơn.”
“Sao lại không tiếc?” Ninh Hành nhìn thoáng qua Khương Bách Vạn bằng ánh mắt đầy ý tứ.
Sau khi cho cô uống thuốc, Giang Túy Họa xoay người đi ra ngoài, Ninh Hành ở lại thêm một lúc, ngồi ở bên giường vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trên trán cô sang một bên, lại thân thiết cọ đầu ngón tay lên sống mũi cô một cái, giọng nói dịu dàng cưng chiều hiếm thấy: “Ngủ một lát đi, anh họp xong rồi sẽ về thăm em.”
Trong lòng Khương Bách Vạn rất ấm áp, nhưng cô cũng không bày ra ngoài mặt, nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, cô mở mắt ra, càng lúc càng cảm thấy tình thế hiện tại không có lợi cho mình, thế này gọi là quân chưa ra trận đã ngã chết. Loại thuốc kia có tác dụng an thần, cô rất buồn ngủ nhưng lại không ngủ nổi, vẫn cứ chìm đắm trong cái suy nghĩ mình đã thích Ninh Hành mất rồi. Cô nghĩ cô nên cách xa anh, tốt nhất là phải nhanh chóng lấy được phương thuốc đưa cho chú Nhan xem để chứng minh rằng tai nạn xe kia chỉ là chuyện ngoài ý muốn, sau đó thì sẽ từ chức. Yên lặng chờ hơn nửa tiếng sau, cô xuống giường, mở cửa nhìn lén văn phòng của anh, bên trong không có ai, máy tính lại không tắt, hiện đang ở chế độ đăng nhập vào hệ thống OA của công ty.