CHƯƠNG 3
Ngoài tổ chức lễ hội này ra, còn có một dụng ý khác, đó là mời khách nhân có ý muốn nhận nuôi hài tử và nhằm giúp mọi trẻ em được giao lưu chơi đùa, vì mọi cơ hội cho trẻ em có nhà có gia đình mới, cho dù không được, nhiều ít gì cũng giúp cô nhi viện được một khoản tiền.
Viện trưởng đang cùng nhóm khách nhân trò truyện hớn hở dữ dội, nhóm trẻ hoạt bát chạy đuổi trên cỏ, cũng có một số đôi vợ chồng muốn nhận thu dưỡng hài tử cùng theo nhóm trẻ chơi đùa, hết thảy đều rất tốt đẹp.
Thẳng đến khi—
“Hàn Tử Hằng, đưa bóng cho ta.” Lí Thư Dư đưa tay muốn cướp bóng bay trong tay Hàn Tử Hằng.
“Không đưa, đây là ta bắt được trước.” Hàn Tử Hằng đối hắn lè lưỡi nhát ma.
“Ngươi theo ta đoạt làm gì, Ngươi lấy quả khác đi!”
“Ta thích màu vàng.”
“Ta cũng thích màu vàng a.”
“Ngươi thích ta sẽ cho ngươi .”
“Không đưa cho ta, ta đâm thủng bóng của ngươi.”
“Ngươi dám đâm thử xem.”
Người bán bóng bay, có phần không biết nên làm sao để ngăn cản hai tiểu quỷ này, hắn chỉ có một quả bóng màu vàng, thật sự bất đắc dĩ phi thường, mắt thấy hai tiểu mao đầu này đang chuẩn bị đánh nhau.
“Này cho cháu, bạn nhỏ.” Không biết từ đâu nhảy ra một nam nhân xa lạ.Trong tay cầm quả bóng màu vàng đưa cho Lí Thư Dư. Lí Thư Dư nhất thời còn bất động, ánh mắt lăng lăng nhìn nam nhân trước mắt, người nam nhân đưa lưng về phía mặt trời, ánh nắng rất sáng, nhóc con căn bản không thấy rõ bộ dáng nam nhân lắm.
“Không phải muốn sao? Bạn nhỏ.” Nam nhân thấy nhóc con không có phản ứng, lại hỏi lại một lần.
“Đương nhiên muốn.” Lí Thư Dư cướp đi quả bóng trong tay nam nhân, sau đó quay đầu chạy mất.
Hàn Tử Hằng thấy Lí Thư Dư chạy, cũng đuổi theo phía sau hắn.
Viện trưởng vừa lúc chạy lại, mới vừa nãy nàng nghe thấy tiếng cãi nhau, tưởng rằng hai nhóc con bắt đầu nháo sự, vội vàng chạy tới, vừa vặn nhìn thấy nam nhân kia đem bóng bay đưa cho Lí Thư Dư.
“Tiên sinh, nhĩ hảo, vừa nãy thật sự cám ơn ngài .” Viện trưởng tự đáy lòng cảm tạ nam nhân trước mắt.
“Không có gì, chỉ vừa lúc nghe được đối thoại giữa bọn nhóc, lại trùng hợp ta có quả bóng màu vàng.”
“Không không không, Ngài thật sự đã giúp tôi một đại ân, hai hài tử này a. . . A. . Không có gì. . .” Viện trưởng thiếu chút nữa nói hai nhóc con kia là tiểu quỷ gây sự, nhưng phát hiện nàng có lẽ không nên nói nhiều, xấu hổ cười trừ.
“Không đứa nhỏ vừa nãy tên gọi là gì?” Nam nhân hỏi.
“A? Ngài là nói nhóc nào?” Viện trưởng sửng sốt một chút, hắn không phải hỏi Thư Dư đi?
“Chính là đứa nhỏ tôi vừa cho quả bóng.” Nam nhân nói.
“Tiên sinh, đứa nhỏ kia là Lí Thư Dư, năm nay mười tuổi, không biết tại sao ngài lại hỏi về đứa nhỏ kia?” Viện trưởng nghi hoặc hỏi đối phương.
“Họ Lí sao? Vậy xem ra còn rất có duyên, tôi cũng họ Lý.” Miệng nam nhân không tự giác cong lên một mạt.
“Này. . . Lí tiên sinh, ý tứ của ngài chẳng lẽ là. . . ?” Viện trưởng lớn mật đoán, hắn không phải là đối Thư Dư có cảm tình đi?
“Ta muốn thu dưỡng đứa nhỏ đó.” Nam nhân nói thẳng ra.
Viện trưởng hách liễu nhất đại khiêu, cư nhiên có người muốn nhận dưỡng Thư Dư?
Nói thực ra đứa nhỏ kia tuy rằng lớn lên cũng đoan chính, cá tính ương ngạnh nhưng tiếp thu cũng khá nhanh, bình thường không giải quyết được gì, hơn nữa nam nhân trước mắt thoạt nhìn thập phần trẻ tuổi, ít nhất chỉ trên dưới ba mươi mà thôi, tại sao lại muốn thu dưỡng hài tử?.
Viện trưởng tuy rằng cũng rất hy vọng đem Lí Thư Dư tống xuất khỏi cô nhi viện, nhưng mặc kệ ương ngạnh bướng bỉnh thể nào cũng chỉ là hài tử, hơn nữa đứa nhỏ này cần phải theo dõi quan sát, nàng cần những cha mẹ có trách nhiệm, nàng xem nam nhân còn trẻ như thế, thật sự cảm thấy có rất nhiều vấn đề muốn hỏi hắn.
“Lí tiên sinh, nếu ngài không ngại, có thể cùng tôi nói chuyện riêng một chút được không?” Viện trưởng đối hắn chỉ chỉ về phía cây thụ xa xa.
“Đó là đương nhiên.” Nam nhân cũng đồng ý.
Dưới cây thụ.
“Lí tiên sinh, thứ tôi mạo muội thỉnh giáo, không biết ngài năm nay bao nhiêu tuổi?” Viện trưởng vừa đí tới tàng cây, liền khẩn cấp đưa ra vấn đề.
“Ba mươi tuổi.”
“Ba mươi tuổi? Tại sao mới ba mươi tuổi đã muốn thu dưỡng tiểu hài tử?” Tuổi của nam nhân trước mắt quả nhiên gần giống suy đoán của viện trưởng.
“Bởi vì muốn tiểu hài tử.”
“Vậy sao không tự sinh một đứa?” Viện trưởng không hiểu, thoạt nhìn lấy điều kiện nam nhân trước mắt, hẳn sẽ không có khả năng không có đối tượng mới lạ.
“Nói thực ra, lão bà không thể sinh con.” Nam nhân hơi chần chờ một chút mới nói ra.
“A, thật có lỗi, Lí tiên sinh, ta không phải cố ý. . .” Viện trưởng cảm thấy ngượng ngùng, nàng cư nhiên hỏi chuyện riêng tư như vậy, còn đụng tới chỗ đau người ta.
“Không quan hệ, nhưng như vậy, viện trưởng có thể lý giải vì sao tôi muốn thu dưỡng tiểu hài tử đi?” Nam nhân cười cười.
“Phải . . Tôi hiểu. . .”
“Còn có câu hỏi nào không?”
“Là như thế này, không biết Lý tiên sinh đang làm ngành nào?” Điểm ấy rất trọng yếu, phải có công việc.
Nam nhân trầm mặc trong chốc lát mới mở miệng.
“Hắc đạo.”
Viện trưởng bị kinh hách, hắc. . . hắc đạo?