Tuyệt Đối Phục Tòng

Chương 44: Chương 44




CHƯƠNG 44

“Anh Thiên Ngạo, ta có việc nói với ngươi.”

“Ngươi nói.”

“Ngươi là. . . Muốn ta trở lại bên cạnh ngươi sao?”

“Ngươi vốn nên trở lại.”

“Vậy ngươi phải có tâm lý chuẩn bị.” Hàn Tử Hằng nói ,ánh mắt lại càng kiên định.

“Chuẩn bị cái gì?”

“Ta sẽ không làm chuyện có hại .”

“Cho nên?” Anh Thiên Ngạo không biết Hàn Tử Hằng đến tột cùng là muốn nói cái gì?

“Anh Thiên Ngạo, ngươi muốn ta trở về thì có thể, nhưng sau này ngươi không được phép đụng vào ta.” Đây là ý của Hàn Tử Hằng.

“Tại sao?”

“Bởi vì ta thích ngươi.” Hàn Tử Hằng thình lình đối Anh Thiên Ngạo thông báo. Đây là y đã quyết tâm.

Nhưng Anh Thiên Ngạo nhìn y lại càng không lý giải được, nếu thích hắn, lại không cho phép bính y, đây là đạo lý gì?

“Ngươi lại không thích ta thì bính ta làm gì, loại chuyện có hại này ta chết cũng không muốn!”

Tuy rằng cũng không chán ghét Anh Thiên Ngạo bính y, nhưng dù sao Anh Thiên Ngạo đối y không có cảm tình, nếu y không có phát hiện thích Anh Thiên Ngạo, trước kia có lẽ còn có thể như vậy, nhưng hiện tại không được, đã biết thích hắn, sao có thể ưu đãi bị hắn áp, còn y thì thiệt thòi? Như vậy tuyệt đối không được!

“Ý của ngươi là, chỉ cần ta cũng thích ngươi là có thể bính ngươi ?” Anh Thiên Ngạo ăn khớp giải thích.

“A?” Cái gì a, nghe ra không phải không có đạo lý, nhưng sao nó là lạ?

“Ta thích ngươi, Tử Hằng.” Anh Thiên Ngạo nói.

Hàn Tử Hằng lại trợn tròn mắt, người này một chút thành ý cũng không, hơn nữa nghe ra căn bản là đang loạn xả đi.

Anh Thiên Ngạo sẽ thích y? Rất buồn cười a.

Anh Thiên Ngạo nhìn y không thể lý giải ý tứ của hắn, thở dài một hơi, hai tay ôm mặt Hàn Tử Hằng, muốn y nhìn mình, khó có được thâm tình đối y nói.

“Tử Hằng, ta là thật sự thích ngươi.”

Hàn Tử Hằng bị hắn thâm tình thông báo như thế, mặt tức khắc đỏ lên.

Rất muốn chết ! Quả thực là phạm quy!

“Ta đây có thể bính ngươi ?” Anh Thiên Ngạo nhìn mặt y đỏ coi như y đã tiếp nhận rồi, lại bắt đầu không an phận hướng trên mặt y ấn xuống vài nụ hôn.

“Anh Thiên Ngạo!” Hàn Tử Hằng muốn phản kháng, nhưng Anh Thiên Ngạo không buông tay.

“Ta đã nói rồi đi, kêu Thiên Ngạo.” Anh Thiên Ngạo lại hôn y một ngụm.

“Ngươi. . . Là thật sự sao ?” Hàn Tử Hằng còn đang suy nghĩ, Anh Thiên Ngạo là lúc nào thích y?

“Ta là người sẽ tùy tiện nói sao?” Anh Thiên Ngạo giải thích, vẫn một mực hôn y.

Mùi vị Hàn Tử Hằng thật thơm, chỉ muốn hôn y mà thôi, hắn cảm thấy nơi đó phát trướng, xem ra đã nhẫn lâu lắm.

“Anh Thiên Ngạo! Ngươi không cần hôn, đây chính là bên ngoài a!”

Cho dù người này muốn cùng y thân thiết cũng phải xem nơi đi? Hơn nữa lâu lắm không có bị hắn bính, Hàn Tử Hằng lập tức hưng phấn theo, nếu lập tức ngăn lại hắn thì . . . .

“Nơi này là vùng hoang vu dã ngoại.” Anh Thiên Ngạo mới mặc kệ đây là đâu, hắn hiện tại cũng rất muốn.

“Gì? Anh Thiên Ngạo ngươi điên rồi ác, bị người nhìn thấy thì làm sao? !” Tuy rằng đây là sau núi, nhưng phía trước chính là cô nhi viện a, khó bảo đảm không có người lại đây đi, vạn nhất bị nhìn thấy mới thật sự phiền toái.

Anh Thiên Ngạo bị nói như thế cũng thật thỏa hiệp, bất quá hắn nghĩ không phải bởi vì ở bên ngoài làm không tốt, mà hắn không thể chịu đựng được có người nhìn thấy thân thể Hàn Tử Hằng.

“Vậy ngươi nhanh về nhà theo ta làm đi.” Anh Thiên Ngạo vội vàng lại hôn y một chút, liền kéo y muốn đi về .

Trời ạ, Hàn Tử Hằng cảm thấy y quả thực lên nhầm thuyền , người này có thể tỉnh hơn một chút được không? !

*-*-*-*-*-*

Hàn Tử Hằng trở lại, cả Anh gia náo nhiệt lên, mọi người giúp y làm một buổi tiệc nhỏ, chúc mừng y cuối cùng đã trở về.

“Tử Hằng ca, sao huynh biến mất lâu như thế ? Ta rất nhớ ngươi ác!” Anh Húc Kì ngay từ lúc Hàn Tử Hằng vào cửa, vẫn dính ở bên cạnh y không đi.

“Thật sự nghĩ như thế sao?” Hàn Tử Hằng nhu nhu đầu của cậu, kỳ thật y sủng ái nhất chính là đệ đệ Anh Húc Kì, bởi vì y cảm thấy Anh gia người này đáng yêu nhất.

“Đương nhiên a, ngươi sao có thể bỏ lại chúng ta?” Anh Húc Kì nói nói, còn một bộ muốn khóc.

“Hảo hảo hảo, sau này sẽ không như vậy .” Hàn Tử Hằng cảm thấy rất muốn cười, nhưng đạt đến một trình độ nào đó mà không cười ra được.

Anh Lạc Ngưng thấy Hàn Tử Hằng trở về cũng thực vui vẻ, nhưng cậu chỉ lẳng lặng ngồi ở một bên nhìn mọi người hỗ động. Hàn Tử Hằng nhận thấy Anh Lạc Ngưng đang nhìn y, đối mắt y cùng hắn mỉm cười  một chút.

“Hàn Tử Hằng, ngươi rốt cuộc chạy đi đâu tiêu dao a? Ngươi nếu không trở về ta sẽ lao lực mà chết!” Anh Mị Sí lại bắt đầu kêu gào, bởi vì không có Hàn Tử Hằng, hắn liền biến thành đối được tốt nhất được đại ca sai phái, hắn thật vội đến nông nỗi muốn đi gặp trở ngại.

“Ta đây hẳn là vĩnh viễn không cần trở về.” Hàn Tử Hằng phun hắn, người này mỗi ngày đều thầm nghĩ đi chơi đi.

“Ngươi lại muốn đi đâu ?” Anh Thiên Ngạo vừa vào cửa chợt nghe tiếng Hàn Tử Hằng nói y hẳn không cần trở về, không khỏi phát hỏa, hắn một phen kéo Anh Húc Kì đang ôm Hàn Tử Hằng ra, tay phải ôm vòng thắt lưng y.

“Ta cái gì cũng chưa nói a.” Hàn Tử Hằng nghĩ trộm nén đánh bay cái tay đang ôm y ra, nhưng Anh Thiên Ngạo ngược lại ôm chặt hơn.

Hắn nhân cơ hội bưng cằm y lên, cắn miệng y một ngụm. ( Diễn phim cho hài tử xem à $&%&57).

Ở torng mắt Anh Lạc Ngưng, cậu đã có thể chấp nhận quan hệ giữa hai người, cho nên không có phản ứng quá lớn.

Ở trong mắt Anh Mị Sí, hắn có khi một câu cũng chưa nói, chỉ lẳng lặng không biết suy nghĩ cái gì.

Ở trong mắt Anh Dạ Mạc, mặc dù có điểm kinh ngạc, vẫn lập tức hiểu được quan hệ bọn họ, nhưng không nhiều lời.

Ở trong mắt Anh Húc Kì, cậu kinh ngạc đến ngã xuống ghế.

“Đều ngồi xuống a, xem gì mà xem.” Anh Thiên Ngạo hoàn toàn không để ý tới phản ứng của bốn đệ đệ, kéo Hàn Tử Hằng ngồi xuống bên cạnh, tay còn gắt gao nắm tay Hàn Tử Hằng không rời.

“Cái kia, Tử Hằng ca, hoan nghênh huynh trở về.” Anh Dạ Mạc dẫn đầu đánh vỡ không khí xấu hổ.

Anh Húc Kì ở một bên đô miệng, cậu hảo muốn hỏi ác, nên hỏi không đây? Chính là mọi người nhất định sẽ không để ý đến cậu.

Anh Lạc Ngưng nhìn bộ dáng cậu thực đáng yêu, nhịn không được đi xoa nhẹ đầu của cậu.

“Tam ca. . .” Anh Húc Kì quyết định không hỏi, dứt khoát bay tới chỗ Tam ca.

Anh Mị Sí vừa thấy Anh Kúc Kì sắp ôm lấy Anh Lạc Ngưng, sớm hắn từng bước ôm lấy Anh Lạc Ngưng trước.

“Kì Kì a, nếu đệ muốn ôm Nhị ca cho ngươi ôm, không cần loạn ôm Tam ca.” Cho dù là đệ đệ, nhưng nếu muốn ôm Lạc Ngưng, cửa cũng không có.

“Kì Kì lại đây, không cần để ý đến hắn.” Anh Dạ Mạc cũng mở miệng, Please, bị Anh Mị Sí ôm vạn nhất lây phải vi khuẩn ác hiểm không phải thảm ?

“Nhị ca, ngươi có thể buông tay đi?” Anh Lạc Ngưng bị Anh Mị Sí ôm, bất mãn kháng nghị.

“Không được, Lạc Ngưng, ta. . .” Anh Mị Sí vốn muốn nói một ít ta không muốn, chính là hắn còn chưa nói xong đã bị Anh Thiên Ngạo nhìn chằm chằm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.