CHƯƠNG 24
Mắt sắc của Mộc Tín Vọng thấy Mộc Tín Xa phải rời khỏi, lại nhìn thân hình y loạng choạng, đại khái cũng đoán được y nhất định giấu mình uống trộm vài ly . Ai, tiểu tử này đã nói rồi lại không nghe?
Bất đắc dĩ Mộc Tín Vọng đành phải đi theo sau y, lo lắng y đi như vậy có thể đến phòng ngủ hay không.
Quả nhiên tựa như mình lo lắng, Mộc Tín Xa căn bản ngay cả nhìn đường đều không được, một chân không vững đã ngã xuống đất , Tín Vọng ở phía sau thấy thế liền chạy nhanh đến nâng y dậy.
“Tín Xa, ca không phải kêu đệ không được uống nhiều sao ? Đệ xem xem, ngay cả đi đường đều đi không nổi.” Mộc Tín Vọng thở dài.
Nghe thấy thanh âm Mộc Tín Vọng truyền đến, Mộc Tín Xa thực tự nhiên lập tức đối hắn làm nũng .
“Ha hả. . . Ca. . . Bằng không ca ôm đệ đi. . . Ôm đệ đi ngủ. . . Được không. . . Ôm đệ. . .” Đã uống rượu cũng đã trưởng thành, còn quấn lấy Mộc Tín Vọng chặt chẽ làm nũng.
Mộc Tín Vọng nhìn y không có biện pháp, thật sự một phen ôm lấy y, hướng phòng Mộc Tín Xa đi đến.
Mộc Tín Xa đưa tay vòng lên cổ Mộc Tín Vọng, đầu cũng tựa vào bờ vai của hắn, dùng tư thế thoải mái để cho Mộc Tín Vọng ôm.
Nháy mắt, Mộc Tín Vọng cứng ngắc thân mình, ánh mắt nhìn chằm chằm cánh môi nhỏ trương hồng diễm lệ của y, bắt đầu cảm thấy được bản thân có điểm khô nóng .
Mộc Tín Vọng rõ ràng biết được cảm giác hiện tại của mình là gì, cũng biết vì sao lại như vậy.
Hắn, thích đệ đệ cùng cha khác mẹ, thích dung mạo động lòng người, có một điểm tính cách tinh quái, lại rất yêu đối hắn làm nũng.
Hắn biết hắn không nên có ý nghĩ như vậy, nhưng hắn thích Mộc Tín Xa thích vô cùng, lại chỉ có thể đem bí mật này giấu ở trong lòng cả đời mà thôi. . .
Mộc Tín Vọng đem tầm mắt dời đến nơi khác, tận lực không cho bản thân nhìn cánh môi đỏ mọng mê người kia, miễn cho bản thân không khống chế được.
Hắn đi nhanh hơn cước bộ, muốn đưa Mộc Tín Xa lập tức đưa tới phòng ngủ rồi rời đi, hắn phải hảo hảo bình tĩnh mới được.
Thật vất vả đạt được mục, đem Mộc Tín Xa thả lên giường, nhưng tay y còn vòng trên cổ hắn không chịu buông.
“Tín Xa, tới phòng rồi, mau buông tay ra.” Mộc Tín Uy ôn nhu gọi y.
Mộc Tín Xa mở to mắt nhìn nhìn bốn phía, là phòng y, là giường y, y cuối cùng có thể hảo hảo ngủ một giấc , y yêu làm nũng nhịn không được ở trên mặt Mộc Tín Vọng ấn một nụ hôn.
“Ca. . . Cám ơn ngươi. . .” Mộc Tín Xa buông tay ra, trực tiếp nhắm mắt lại ngủ.
Trên mặt truyền đến nhiệt độ làm cho Mộc Tín Vọng hoảng thần, hắn không thể tự kềm chế nhìn khuôn mặt Mộc Tín Xa ngủ, bởi vì do rượu, khuôn mặt nhỏ nhắn của y ẩn hồng, thoạt nhìn thật sự phi thường mê người. . .
Cơ hồ không thể khắc chế , thân thủ hắn xoa khuôn mặt non mềm nhỏ nhắn của Mộc Tín Xa.
Mộc Tín Xa bởi vì uống không ít rượu, thân thể vốn còn có điểm khô nóng, tay Mộc Tín Vọng thủ ở trên mặt y có cảm giác ngược lại có vẻ lạnh lẽo, cảm thấy được cỗ lạnh lẽo kia làm y thoải mái, nhịn không được thân thủ cầm tay Mộc Tín Vọng dán lên trên mặt.
Mộc Tín Xa làm như vậy khiến Mộc Tín Vọng cuối cùng nhẫn nại không được .
Hắn nâng đầu Mộc Tín Xa nhẹ nhàng dán lên môi mình, hương vị của y làm hắn mê luyến, kìm lòng không đậu vươn đầu lưỡi hướng vào trong tìm kiếm. . .
Mộc Tín Xa cảm thấy được hô hấp không nổi, hơn nữa hốt hoảng cảm giác trong miệng có thứ gì đó, y mở mắt, lại thấy mặt Mộc Tín Vọng xuất hiện ở trước mặt mình.
Vài giây sau, y cuối cùng từ giữa hoảng hốt mà bừng tỉnh lại .
Đại ca cư nhiên hôn y? !
Y bắt đầu từ chối , hai tay đánh Mộc Tín Vọng, muốn đại ca buông y ra.
Nhưng Mộc Tín Vọng mất phương hướng , sau khi một ngụm thưởng thức hương vị của Mộc Tín Xa, tựa như bị trúng độc mà không thể kềm chế , mặc cho Mộc Tín Xa hô khóc muốn hắn dừng tay, hắn cũng vô pháp dừng lại.
Thẳng đến khi hắn ở trên người Mộc Tín Xa phóng ra dục vọng, hắn mới nhìn lại khuôn mặt nhỏ nhắn của y tràn đầy nước mắt, đang dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn hắn.
Hắn cư nhiên cường bạo đệ đệ hắn. . . !
Mộc Tín Vọng cơ hồ lập tức ra khỏi phòng, hắn không biết nên dùng dạng gì đối diện Mộc Tín Xa, cũng không biết nên giải thích như thế nào mới tốt.
Bị chà đạp một một phen, nước mắt cứ rơi cứ rơi, y không thể tin được người mà y kính yêu, cư nhiên đối y làm ra loại chuyện này. . .
Mộc Tín Xa vô lực tựa vào vai Nghiêm thúc, nước mắt chậm rãi chảy xuống dưới khuôn mặt, cho tới bây giờ y đều không thể quên chuyện đêm hôm đó đã xảy ra.
Nghiêm thúc là người duy nhất biết chuyện này, cho nên ở trước mặt Nghiêm thúc, Mộc Tín Xa mới có thể thản nhiên như vậy, cũng chỉ có Nghiêm thúc biết, bộ dạng y hiện tại, cũng là bộ dáng nguyên bản của y.
Mộc Tín Xa cảm thấy có chút mệt mỏi, hồi tưởng nhiều lần y lại không muốn nhớ rõ sự tình lúc sau, đầu kêu loạn , y nói cho Nghiêm thúc nghĩ muốn nghỉ ngơi , Nghiêm thúc liền đỡ y vào phòng.
Nghiêm thúc mới vừa đem y an trí ở trên giường, còn có người đến gõ cửa ầm ĩ, lão đi ra ngoài nhìn một chút mới lại tiến vào.
“Xảy ra chuyện gì, Nghiêm thúc?” Mộc Tín Xa giương ánh mắt có điểm nặng trĩu hỏi.
“Này. . . Thiếu gia, có khách người đến.” Nghiêm thúc nói .
“Khách nhân?” Đã trễ thế này sao lại có khách đến?
“Lão cho người đi nói cho hắn, thiếu gia muốn nghỉ ngơi .” Nghiêm thúc còn nói.
“Ân, cũng tốt.” Y hôm nay cũng không có tâm tình gặp khách , hơn nữa đã trễ như thế.
“Kia, Nghiêm thúc trước tiên lui , thiếu gia hảo hảo nghỉ ngơi .”
“Hảo, cám ơn ngươi, Nghiêm thúc.”
Nhưng Mộc Tín Xa đột nhiên lại gọi Nghiêm thúc khi vừa bước ra khỏi cửa.
“Chờ. . .”
“Vâng, thiếu gia còn có điều gì muốn phân phó ?”
“Là khách nhân nào muốn gặp ta?” Tuy rằng không nghĩ gặp khách, nhưng Mộc Tín Xa vẫn tò mò rốt cuộc trễ như vậy còn có ai đến ?
“Nói là tiểu thiếu gia Anh bang.” Nghiêm thúc trả lời .
Dạ Mạc? Mộc Tín Xa sửng sốt một chút.
Hắn sao lại tìm đến y?
“Nghiêm thúc, đừng làm cho hắn đi, ta muốn gặp hắn.”
Mộc Tín Xa vội vàng xuống giường, tùy tay cầm bộ quần áo khoác lên, muốn đi gặp Anh Dạ Mạc.