CHƯƠNG 7
“Đương nhiên lạnh.” Mộc Tín Xa đáp.
“Vậy ngươi trở về đi , càng đi vào sẽ càng lạnh mà thôi.” Anh Dạ Mạc nói, cho tới bây giờ hắn vẫn nghĩ muốn bức lui y.
“Ta còn tưởng. . . Ngươi sẽ đem áo khoác cởi ra cho ta. . .” Mộc Tín Xa cười, nhưng căn bản không phải ám chỉ, mà là muốn cùng chung áo khoác với hắn.
“Ngươi có hay không suy nghĩ nhiều quá? Ta vì cái gì muốn đem áo khoác cho ngươi?” Nếu là các ca ca, hắn nhất định không nói hai lời liền cởi, nhưng y cũng không phải là ai, bằng cái gì phải đưa y áo khoác. Hơn nữa, là y tự chuốc lấy!
“Ai. . . Đệ đệ ngươi thật sự lạnh lùng nha. . .” Mộc Tín Xa có điểm tiếc nuối.
“Ai là đệ đệ ngươi? Không cần gọi bậy được chứ? !” Anh Dạ Mạc cảm thấy được người này thật sự rất quái lạ, vì cái gì dùng từ thân thiết nói với hắn ? Bọn họ có quen thuộc như vậy sao?
“Đệ đệ Lạc Ngưng, chính là đệ đệ của ta a.” Mộc Tín Xa lại cười, một bộ đương nhiên .
“Ngươi luôn coi quen thuộc như vậy sao?” Anh Dạ Mạc có chút chịu không nổi y, phải giả vờ quen thuộc cũng không phải phương pháp như vậy?
“Sao hội, ta là thích đệ đệ ngươi mới như vậy .” Mộc Tín Xa vẫn là cười, cười so với vừa nãy càng kiều diễm động lòng người.
Nhưng điều này lại làm cho Anh Dạ Mạc càng nghĩ muốn lập tức thoát khỏi người trước mắt này .
Hắn sợ nhất chính là người như thế, loại giả trang quen thuộc lại tự cho là đúng, sẽ làm hắn ác cảm.
“Nhưng ta không thích ngươi.” Anh Dạ Mạc càng ngày càng kiềm chế không được , cũng bất chấp lễ phép, trong mắt hắn hiện ra ý người này không hề có hảo cảm.
Mộc Tín Xa nhìn mặt hắn có chút cứng lại, thân thủ nghĩ muốn giúp hắn thay đổi biểu tình, ai biết mới đụng tới hắn, Anh Dạ Mạc liền phát hỏa .
“Không nên đụng ta!” Anh Dạ Mạc bắt lấy tay y, ánh mắt phun ra lửa.
Anh Dạ Mạc chán ghét người ta chạm hắn, nhất là người không biết .
“Này. . .” Mộc Tín Xa kinh ngạc một chút, không nghĩ tới hắn sẽ phản ứng lớn như thế , chẳng lẽ y sẽ làm bẩn cái gì sao? Chính là chạm hắn một chút ,cần phải nghiêm trọng như thế?
.
Thấy Mộc Tín Xa kinh ngạc, Anh Dạ Mạc mới nhận thấy được hắn thất thố, buông tay y xuống.
“Thật có lỗi, ta chỉ là không thích người khác chạm vào ta.” Anh Dạ Mạc nói, ngữ khí hơi chút êm dịu.
“Như vậy a. . . Là ta không đúng . . . Đệ đệ ngươi sẽ không phải sinh khí. . . ?” Mộc Tín Xa lấy lòng. Nhìn hắn phản ứng, hẳn là thật thực chán ghét người khác chạm hắn?
Lại bảo đệ đệ? Thật sự là một người nói không nghe.
“Còn có, không cần cứ bảo ta đệ đệ.” Hắn thật sự không thích, nếu phải nói thì nói hết ra là được.
“Kia. . . Ngươi muốn ta gọi thế nào. . . ?” Mộc Tín Xa hỏi hắn.
“Anh Dạ Mạc, tên của ta, phải kêu tên, không được gọi ta là đệ đệ!”
“Kia. . . Ta gọi ngươi Dạ Mạc đi?” Mộc Tín Xa nói.
“Tùy ngươi đi.” Dù sao Mộc Tín Xa cũng chỉ là ở đây vài ngày, mấy ngày nay hắn vẫn nên nhẫn nhịn. Anh Dạ Mạc ở trong lòng nghĩ.
“Cám ơn, ngươi thật tốt, Dạ Mạc.” Mộc Tín Xa lại đối hắn cười cười.
Lại nữa? Người này là phản ứng chậm sao ? Vì cái gì hắn nói ra đều biến thành lời hay, không bị hắn dọa chạy còn nói hắn tốt?
Anh DẠ Mạc lại nhìn y trong chốc lát, cuối cùng vẫn là nhịn không được cởi áo khoác của mình.
Khi chạm lấy tay y , phát hiện tay y có chút lạnh .
“Cầm, choàng thêm.” Anh Dạ Mạc nói.
“Cám ơn, Dạ Mạc, ngươi thật sự hảo ôn nhu.” Mộc Tín Xa tiếp nhận áo khoác, rồi mặc vào, áo khoác còn có nhiệt độ cơ thể của Anh Dạ Mạc sót lại, cho nên y lập tức cảm thấy được ấm áp rất nhiều.
Áo khoác của hắn đối Mộc Tín Xa mà nói có chút lớn, chính hắn mặc thì vừa vặn, còn y thì có vẻ không vừa? Người này quả nhiên thực gầy, hơn nữa cẩn thận nhìn, y còn lùn hơn hắn một cái đầu.
“Ngươi không cần dùng cái loại ngữ khí này theo ta nói chuyện.” Hắn chán ghét ngữ khí ôn nhu của y, cùng Tam ca rất giống, hắn có thể chấp nhận Tam ca, nhưng không thích Mộc Tín Xa một đại nam nhân như vậy.
“Ngữ khí của ta. . . ? Xảy ra chuyện gì sao . . . ?” Mộc Tín Xa vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn.
“Thực khó chịu.” Đúng, nghe y nói đều nhanh nổi da gà .
“Như vậy a. . .” Mộc Tín Xa cười khổ. Vẫn là lần đầu tiên có người chán ghét y như thế, cảm giác toàn thân cao thấp đều bị chán ghét hết, thực bất đắc dĩ.
“Đi thôi, quay về.” Anh Dạ Mạc vô tâm tình khi nhìn phiền thoái như vậy, không bằng sớm một chút trở về , Kì Kì trong phòng nằm sẽ lại ra đây.
“Hảo.” Mộc Tín Xa gật gật đầu.
Mộc Tín Xa mới vừa bước đi muốn trở về , dưới chân lại đạp lên một thạch tử, y mất trọng tâm mắt thấy sẽ bị ngã, Anh Dạ Mạc phản ứng nhanh chóng kéo y lại, Mộc Tín Xa liền ngã vào ngực hắn.
“Không có việc gì. . . Đi. . .”
Anh Dạ Mạc cúi đầu muốn hỏi Mộc Tín Xa, vừa vặn y nâng mặt lên,môi hắn liền chạm vào môi đối phương. . .
Hắn cơ hồ lập tức kinh hách buông y ra, cũng lui lại một chút, mà Mộc Tín Xa cũng giật mình.
“Thực xin lỗi.” Anh Dạ Mạc mở miệng hướng y xin lỗi.
“Không cần như vậy, ngươi cũng không phải cố ý .” Mộc Tín Xa lắc đầu, y thật cảm thấy được không có gì.
Anh Dạ Mạc không nói một câu, hắn cảm thấy được hôm nay thật sự không thuận lợi, cùng một người xa lạ dây dưa còn không cẩn thận hôn y, ai.
“Kia. . . Chúng ta trở về đi.” Mộc Tín Xa lại mở miệng.
Anh Dạ Mạc đi ở đằng trước, Mộc Tín Xa đi theo phía sau, dọc theo đường đi đều là trầm mặc.
Người đằng trước vẻ mặt ngưng trọng, người phía sau lộ ra một mạt tươi cười khác thường, ánh mắt cũng thẳng tắp nhìn chăm chăm người trước mắt.
*-*-*-*-*-*
Mộc Tín Xa thay đổi tâm ý, quyết định phiền toái Anh Thiên Ngạo giúp y một chút, trên danh nghĩa là nói muốn đi chơi vài chỗ, Trên thực tế là muốn làm cho Anh Dạ Mạc bồi y ra ngoài.
Chuyện tối hôm qua, làm cho y đối Anh Dạ Mạc nổi lên hứng thú, nghĩ hắn chán ghét y như thế liền cảm thấy được rất vui, hành trình hôm nay càng đáng giá mong đợi.