Sau mười ba ngày bôn hành, họ đã đến chân núi Võ Đang, lúc đầu giờ Tỵ.
Giao ngựa cho bọn đạo sĩ tuần sơn, sáu người dùng khinh công lên núi.
Chưởng môn các phái đều đông đủ. Thần Kiếm sụp xuống ôm chân Tiếu Kiếm Vương Thục, Chưởng môn phái Côn Luân gọi :
- Chưởng môn sư huynh!
Từ ngày trở lại Trung Nguyên, bị lôi cuốn vào cuộc chiến với quần ma và thương tích của Thuyên Kỳ, nên Thẩm Thiên Tân chưa về Thanh Hải thăm đồng môn. Nay gặp ở đây mừng mừng tủi tủi, ôm nhau sa lệ.
Quái Cái càu nhàu :
- Hai vị đã già rồi mà còn khóc lóc như lũ trẻ. Hãy để ta giới thiệu xong đã.
Vương Thục lau nước mắt, kéo Thiên Tân ngồi xuống bên mình. Thuyên Kỳ dắt Thu Trinh đến bái kiến.
Chờ mọi người an tọa xong, Bang chủ Cái bang hắng giọng bảo :
- Lão hóa tử ta không phải là địa chủ nhưng cũng xin thay mặt lão mũi trâu Nhàn Vân chủ trì cuộc họp hôm nay.
Lão chỉ hai đạo sĩ trung niên ngồi đối diện Thần Kiếm :
- Đây là Cửu Hoàn Kiếm Trương Phụ Tân, Chưởng môn phái Không Động. Còn người này là Lãnh Kiếm Tào Y Thiên, Chưởng môn phái Điểm Thương.
Hai người đứng dậy vòng tay chào bọn hào kiệt, Trương Phụ Tân nói :
- Không Động và Điểm Thương ở tận phía Nam, đường xa vạn dặm nên ít có mặt trong những thịnh hội hay phong ba của võ lâm, nhưng vẫn một lòng phù trì chính đạo. Từ lâu đã nghe danh Tuyết Hồ công tử là ngọn đèn sáng của võ lâm, phúc tinh của giang hồ, nay được diện kiến thật muôn vàn vinh dự.
Lãnh Kiếm Tào Y Thiên là người tế nhị, hướng về Thần Kiếm tươi cười bảo :
- Thẩm huynh hồi kinh sau mười ba năm dài, đã trở thành giai thoại võ lâm. Lại có được ái tử anh hùng cái thế, tại hạ xin chúc mừng.
Thẩm Thiên Tân cười ha hả đáp :
- Tào huynh quá lời! Thẩm mỗ sống được là nhờ thê tử hết lòng chữa trị, có gì đáng gọi là giai thoại. Còn Kỳ nhi may mắn, lập được chút công nhỏ cho võ lâm, cũng chỉ là bổn phận của người hiệp khách.
Quái Cái gạt đi :
- Các vị tung hứng như thế là đủ rồi, để lão phu đi vào việc chính.
Lão ra hiệu cho hai lão Lãnh Kiếm và Cửu Hoàn Kiếm. Họ lặng lẽ cởi áo, để lộ thân trước chằng chịt những vết thẹo. Đáng nói là những vết thương ấy của hai người giống hệt nhau, không sai một nét.
Thần Kiếm nhờ luồng chân khí Dương Cương hùng mạnh của Thuyên Kỳ làm căn bản nên đã luyện được Thái Ất Quy Nguyên Cang Khí và nghiên cứu cả kiếm thuật vô thượng của Quy Nguyên Bảo Lục. Nhờ vậy võ công của ông tăng tiến vượt bậc. Khi quan sát thân trước hai vị Chưởng môn, ông kinh hãi tán dương :
- Chiêu kiếm này đáng gọi là tuyệt kiếm!
Không Từ thiền sư thở dài :
- Chỉ với một chiêu kiếm mà đả bại được một cao thủ bậc nhất như hai thí chủ đây, lão nạp vô cùng lo lắng. Chẳng hay công tử có cao kiến gì không?
Thuyên Kỳ kính cẩn đáp :
- Người đánh chiêu kiếm này đã dùng phép Ngự kiếm, chiêu thức lại cực kỳ biến ảo.
Có lẽ gã còn trẻ, chưa tới tuổi tam tuần.
Tào Y Thiên khép vạt áo, dơ ngón cái khen ngợi :
- Chỉ nhìn kiếm thương mà biết được tuổi tác của người cầm kiếm. Bần đạo vô cùng bội phục. Nhưng sao công tử lại đoán ra?
Chàng nghiêm nghị nói :
- Vì y còn trẻ nên không sợ chúng ta dựa vào kiếm thương để tìm ra cách phá giải.
Nếu là kẻ lão luyện, chẳng bao giờ dùng cách này để dương danh.
Chưởng môn phái Hoa Sơn, Tiếu Kiếm Hạ Tri Chương hiếu kỳ hỏi :
- Thế công tử đã tìm ra cách khắc chế chiêu này chưa?
Chàng gật đầu :
- Xin nhị vị Chưởng môn xem thử có phải người ấy đã đánh chiêu này hay không?
Dứt lời, chàng chậm rãi bước đến vách khách sảnh thi triển chiêu kiếm. Lúc chàng dừng tay, trên lớp vôi hiện ra những vết chém giống hệt như trên da thịt của hai người.
Tào Y Thiên và Trương Thụ Tân vỗ bàn các nhận :
- Đúng là chiêu này!
Mọi người trầm trồ khen ngợi. Thiên Tân cao hứng nói :
- Chỉ lo hắn còn những chiêu lợi hại hơn chứ chỉ một chiêu này thì không đáng sợ!
Thuyên Kỳ gật đầu kính cẩn thưa :
- Thân phụ dạy rất phải, đây chỉ là chiêu đầu của pho kiếm pháp thượng thừa.
Thiên Tân hài lòng, quay sang họ Tào hỏi :
- Tào huynh! Chẳng hay sự việc thế nào? Và gã đó là ai?
Lãnh Kiếm ngượng ngùng kể lại :
- Cách đây ba tháng, một chàng trai tuổi độ hai mươi lăm đến núi Điểm Thương ở Quảng Tây và đạo quán Không Động trên ngọn Phật Sơn xin tỉ kiếm. Gã tự xưng là Tống Linh Long, nam tử của Giang Nam Thất Hiệp Tống Linh Quân. Linh Long bảo rằng gã tự biết hành vi của phụ thân mình là đại ác, nhưng phận làm con không thể không báo thù. Gã ra điều kiện rằng nếu thắng bọn lão phu bằng một chiêu thì hai phái Điểm Thương và Không Động phải bế môn đúng một năm. Và Chưởng môn phải tìm cho được Tuyết Hồ công tử để nhắn lời phó ước trên núi Võ Đang ngày rằm tháng bảy. Nếu Thuyên Kỳ không có mặt, gã sẽ lần lượt khiêu chiến với các phái.
Nhàn Vân đạo trưởng thở dài :
- Tống Linh Long dùng chiêu bài tỉ kiếm, khiến chúng ta vì thanh danh không thể từ chối. Nhưng các phái bạch đạo đóng cửa một năm thì chính là cơ hội cho ma kiếp tung hoành.
Chưởng môn phái Nga Mi là Tĩnh Nhàn sư thái góp ý :
- Ma Đăng Thần Quân là thúc công của Tống Linh Long. Không chừng đây chính là kế hoạch của lão ma. Bước đầu khống chế được hai phái Điểm Thương, Không Động là lão đã có cả một vùng phía Tây nam Trường Giang.
Nghe lập luận của sư thái, Không Thiện đại sư gật đầu khen :
- Sư thái quả là cao kiến!
Quái Cái trầm giọng bảo :
- Đệ tử Cái bang ở Chiết Giang đã điều tra được lai lịch của họ Tống. Gã là độc tử của Thông Thiên giáo chủ Tống Linh Triệt. Năm mười hai tuổi được Nam Hải lão tổ thu làm truyền nhân, học nghệ trên đảo Hải Nam. Có lẽ Ma Đăng Thần Quân đã tìm đến đấy liên kết với Linh Long.
Quần hào chấn động khi nghe nhắc đến danh hiệu Nam Hải lão tổ. Trong năm mươi năm qua, lão đã ba lần vào Trung Thổ, mời các đại cao thủ võ lâm Trung Nguyên tỉ võ. Cả ba lần đều toàn thắng, chỉ có mình Thái Ất chân nhân - sư tổ của phái Côn Luân - là chịu được lão đủ trăm chiêu.
Quái Cái nói tiếp :
- Tin tức từ Nam Hải đưa về cho biết Tống Linh Long là đệ nhị cao thủ vùng biển Nam, chỉ kém Nam Hải lão tổ một bậc. Nghe đồn gã đã gặp kỳ duyên - ăn được Thiên Niên Hải Sâm nên công lực cực kỳ thâm hậu.
Hận Thiên Kiếm thở dài :
- Hèn gì gã có thể đả bại Trương huynh và Tào huynh trong chỉ một chiêu. Chúng ta chỉ còn trông cậy vào Thẩm công tử mà thôi.
Thuyên Kỳ vòng tay thưa :
- Vãn bối xin tận lực!
Quái Cái cười khà khà :
- Đã có Tuyết Hồ công tử gánh vác đại sự, sao lão mũi trâu không dọn yến đãi bọn lão phu một bữa?
Nhàn Vân đạo trưởng mỉm cười :
- Bần đạo đã liệu trước rằng Bạch lão huynh sẽ đòi rượu. Xin mời chư vị sang khách sảnh.
Ngay chiều hôm ấy, Thuyên Kỳ bắt tay luyện kiếm vì chàng đánh giá rất cao kiếm thuật của Tống Linh Long. Từ ngày xuất đạo, chàng chưa từng gặp kiếm thủ xứng tay. Nay họ Tống cũng luyện được thuật Ngự kiếm, khiến chàng vô cùng hào hứng.
Đầu giờ tỵ ngày rằm tháng bảy, Tống Linh Long được một đạo sĩ tuần sơn đưa lên núi.
Gã cực kỳ anh tuấn, mặt trắng như ngọc, mũi thẳng, môi son, đôi mày chữ nhất đen nhánh.
Nhưng có điều nhãn quang chất chứa đầy sát khí và thù hận. Gã lạnh lùng vòng tay nói :
- Tại hạ xin cảm tạ chư vị Chưởng môn đã đến chứng kiến cuộc đọ kiếm hôm nay!
Thuyên Kỳ mỉm cười hỏi :
- Sao lệnh thúc công không đến dự khán?
Gã giật mình bối rối, không ngờ chàng lại biết mối quan hệ hiện tại của mình với Tống Linh Quân. Gã bật cười cao ngạo đáp :
- Dù có mặt Thần quân hay không thì cũng chẳng ảnh hưởng đến kết quả ngày hôm nay!
Dứt lời gã rút kiếm ra. Thanh kiếm của gã tuyền một màu đen bóng, bản nhỏ bằng nửa kiếm thường và dài hơn một gang tay.
Thuyên Kỳ chậm rãi rút Long Kiếm dựng thẳng trước mặt chờ đợi.
Linh Long nắm chuôi kiếm bằng cả hai tay, chỉ thẳng về phía địch thủ, sát khí từ lưỡi kiếm và thân hình họ Tống tỏa ra lạnh lẽo. Ngược lại, Long Kiếm vẫn mờ nhạt như chẳng hề có chút chân lực.
Thời gian nặng nề trôi qua, đã gần nửa canh giờ mà chưa ai dám xuất thủ trước. Mặt trời thu bắt đầu gay gắt như đổ lửa. Thuyên Kỳ chuyên luyện Âm Dương thần công, cơ thể tự điều hòa nóng lạnh nên không bị ảnh hưởng bởi ánh nắng. Nhưng Linh Long thì khác, mồ hôi trán bắt đầu tuôn ra đọng thành giọt chảy xuống mắt. Gã biết không thể so định lực với Thuyên Kỳ nên động thủ trước.
Quả nhiên gã không sử dụng chiêu kiếm đã ghi dấu trên người hai lão Chưởng môn.
Thân ảnh gã hòa với kiếm quang lướt đến như thiểm điện.
Thuyên Kỳ xuất thủ sau gã nhưng khinh công của chàng lại nhanh hơn. Chiêu “Kiếm Đảo Ngân Hà” với tám thành công lực đã chặn đứng đường kiếm của đối phương. Kiếm khí chạm nhau nổ vang, hai người dội ngược ra sau.
Lần đầu chạm kiếm chỉ là để thăm dò, không mang lại kết quả nào. Linh Long gầm lên đánh chiêu thứ hai. Thuyên Kỳ thấy kiếm kình như vũ bão, dồn thêm hai thành công lực nữa, xuất chiêu “Thái Ất Viên Thành”.
Chỉ nghe tiếng kiếm chạm vang rền hơn trước cũng đủ biết hai người đều nặng tay.
Ngực áo Thuyên Kỳ bị rạch nát nhưng trên má Linh Long đã có vết máu. Gã vẫn tự hào về dung mạo tuyệt thế của mình nên căm hận vung kiếm xông vào. Lần này kiếm ảnh trùng trùng, kiếm khí xé không gian bắn ra những đốm hàn tinh xanh rờn.
Chàng biết rằng gã đã dùng đến sát chiêu, bèn thi triển chiêu thứ nhất trong Thần Võ bí kíp - “Thần Kiếm Tà Huy”. Hồng quang rực rỡ như ánh chiều tà, nhuộm đỏ cả không gian.
Sức nóng kinh hồn từ kiếm quang dập tắt những đốm hàn tinh và luồng kiếm khí lạnh lẽo của đối phương. Linh Long kinh hãi định tháo lui nhưng Long Kiếm đã bao phủ toàn thân.
Thuyên Kỳ bỗng sinh lòng bất nhẫn, cố dừng kiếm chiêu. Linh Long đau đớn hự lên, lảo đảo lùi lại ba bước. Toàn thân gã đẫm máu, mặt bị bốn năm đường kiếm rạch nát, từ vai đến thắt lưng chi chít kiếm thương ngang dọc. Tuy nhiên không trầm trọng lắm.
Thuyên Kỳ nghiêm giọng bảo :
- Ta không nỡ tuyệt đường hương hỏa của họ Tống nên tha cho các hạ một lần. Giang Nam Nhất Hiệp dùng độc phấn giết hại hơn ba trăm hào kiệt võ lâm. Thử hỏi, hậu nhân của những người ấy có căm thù họ Tống hay không? Sao các hạ chẳng thức ngộ được điều ấy?
Tống Linh Long điểm huyệt chỉ huyết, bật cười ghê rợn nói :
- Ngươi nói không sai, phụ thân ta giết người phải đền mạng. Nhưng mối thù hủy dung mạo hôm nay, Linh Long ta quyết phải báo phục.
Thuyên Kỳ trầm giọng :
- Các hạ cũng biết rằng trong phép Ngự kiếm thì chiêu thức đã phát ra không thể thu hồi được. Ta không cố ý tàn phá cái đẹp trời cho của các hạ.
Linh Long hậm hực nói :
- Chứ không phải ngươi ghen ghét vẻ anh tuấn của ta nên tìm cách hủy diệt?
Thu Trinh nghe gã vu khống phu tướng lại giận dữ bước ra :
- Phu quân của ta dung mạo không tuấn tú nhưng là bậc chính nhân quân tử, anh hùng cái thế, chứ đâu phải là kẻ tiểu nhân mặt trắng, bất tài như ngươi!
Linh Long thấy nàng xinh đẹp tuyệt thế, hắn nhục nhã, cứng họng quay đầu đi mất.
Quái Cái thở dài :
- Gã này tính tình nhỏ hẹp, sau nầy chắc chắn sẽ liên thủ với Ma Đăng Thần Quân khuấy đảo giang hồ.
Nhàn Vân đạo trưởng tiếp lời :
- Đó là chưa nói đến Nam Hải lão tổ thấy y bất thành nhân dạng, sẽ vào Trung Nguyên tìm Thuyên Kỳ.
Chàng cười khổ tiếp :
- Vãn bối mới sử dụng chiêu này lần đầu nên không biết uy lực của nó lại khủng khiếp như vậy.
Côn Luân Thần Kiếm tỏ ý e ngại :
- Lão tổ tuổi hơn tám mươi, công lực vượt ngoài hoa giáp, Kỳ nhi khó mà chống đỡ nổi.
Chàng gật đầu :
- Hài nhi cũng biết điều ấy, nhưng trong bí kíp Thần Võ cung còn một chiêu kiếm cuối cùng. Nếu luyện thành may ra thắng được Nam Hải lão tổ.
Không Từ thiền sư giật mình :
- Té ra người vào Mã Yên sơn đêm ấy chính là công tử ư? Vậy là lão nạp yên tâm rồi.
Dùng cơm trưa xong, Thần Kiếm cáo từ đi theo Tiếu Kiếm Vương Thúc về núi Côn Luân.
* * * * *
Thuyên Kỳ nhớ đến phu thê họ Đinh nên mời Độc Y Trương Thúc cùng mình đi núi Kinh Môn để xem có cách nào phục hồi nhãn lực cho họ hay không?
Trưa ngày mười tám tháng bảy, bọn chàng đã đến trước cửa Thần cung. Thạch môn đóng kín, bụi phủ dầy như đã lâu không hề mở ra.
Lăng Hổ lấy cán đao gõ cửa. Lát sau, hai tỳ nữ bước ra hỏi :
- Thần cung tạ khách đã hai tháng nay, xin hỏi chư vị cần gì?
Thu Trinh cười bảo :
- Nhờ hai tiểu muội vào báo với Cung chủ rằng có Tuyết Hồ công tử và Thần Y Trương Thúc đến bái kiến.
Một ả chạy vào thưa lại, nửa khắc sau trở ra, cung kính mời khách vào.
Khách sảnh ở ngay phía trước, tỳ nữ mời ngồi châm trà. Phu thê họ Đinh được đệ tử dẫn ra, cả hai hình dung tiều tụy, chẳng còn vẻ oai phong như trước nữa. Đinh Thanh Bình gượng cười vòng tay nói :
- Không ngờ công tử lại bỏ hận thù cũ, đưa Thần Y đến thăm vợ chồng ta. Bổn Cung chủ vô cùng cảm kích.
Độc Y cười khà :
- Lão phu đây cũng nhờ Thẩm công tử mà trở lại chính đạo, được đồng đạo yêu thương. Nay Cung chủ quyết chí hồi đầu, bọn lão phu cũng cố sức tìm phương phục hồi thị lực cho nhị vị.
Phu thê họ Định cảm động đến ứa nước mắt. Sau khi thăm mạch, hỏi han, Trương Thúc bàn với Thuyên Kỳ :
- Theo thiển ý của lão phu thì Ma Quang của Huyết Đăng đã phong bế ba huyệt Dương Bạch, Ty Túc, Toản Trú của họ. Vì vậy khí huyết không thể lưu thông đến nuôi nhãn cầu. Nay chỉ cần công tử dùng Âm Dương thần công phá tan những hạt máu đóng ở ba huyệt đó là đủ.
Chàng theo sự chỉ dẫn của lão, đặt hữu thủ vào huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu Cung chủ, dồn luồng chân khí chí dương đi đến ba huyệt kia. Quả nhiên, hai người thoát khỏi cảnh tối tăm, dù chỉ bằng ba phần lúc trước. Thần Y trấn an họ :
- Võng mạc đã lâu không có máu nuôi dưỡng, chẳng thể nào một sớm một chiều hồi phục được. Lão phu sẽ kê một toa thuốc, sau hai tháng sẽ bình phục như xưa.
Hai người sụp xuống lạy tạ :
- Tưởng kiếp này chìm trong tăm tối, chỉ muốn chết cho xong. Nay nhờ ơn tái tạo thấy được ánh dương quang, chúng tôi suốt đời tạc dạ.
Thuyên Kỳ mời đứng dậy :
- Nhị vị quá lời, chút công lao nhỏ mọn nào có đáng gì. Chỉ mong nhị vị đem sức phù trợ chính nghĩa võ lâm là bọn tại hạ vui dạ lắm rồi.
Đinh phu nhân là phận đàn bà, thoát khỏi cảnh đui mù còn mừng hơn sống lại, nàng tươi cười ra lệnh cho thị tỳ bày tiểu yến.
Hai bên thù tạc bàn chuyện giang hồ. Đinh cung chủ nghe nói đến Nam Hải lão tổ và Ma Đăng Thần Quân, nghiêm mặt kể :
- Ngày sư phụ bổn tòa còn tại thế, người có bảo lão tổ chuyên luyện Đồng Tử Nhất Nguyên Công. Dù chưa đến mức kim cương bất hoại nhưng luồng Cương Khí hộ thể rất vững chắc. Nếu không có thần binh, khó mà phá được. Kiếm thuật của lão lại cực kỳ huyền ảo, hiểm ác có thể nói sau Võ Đế, lão là người có võ công cao nhất. Trong vòng trăm năm nay.
Thuyên Kỳ cảm tạ rồi cáo từ. Bảy ngày sau họ về đến núi Thiên Thai.
Thời gian qua mau, thấm thoát đã sắp đến ngày trung thu, Thuyên Kỳ vẫn chưa hoàn tất chiêu “Thiên Kiếm Vô Tâm”. Nhưng bản lãnh chàng cũng tiến thêm một bậc.
Chỉ còn hơn hai tháng nữa là bọn Bách Lan khai hoa nở nhụy. Mỗi lần nhắc đến lũ nội tôn sắp ra đời Thần Kiếm đều cao hứng vui mừng.
Nhưng trưa ngày mười ba tháng tám, thư phó ước của Nam Hải lão tổ đã đến tay Thuyên Kỳ. Lão mời chàng đến Động Đình Hồ tỉ kiếm. Hôm sau lại có thư của Bang chủ Cái bang báo rằng tin tức về cuộc phó ước đã lan truyền khắp giang hồ. Hào kiệt bốn phương đã lên đường đến Hồ Nam quan chiến. Ngày Trùng Cửu này, các nhóm bạch đạo đều có mặt để hỗ trợ tinh thần cho chàng.
Không khí Tổng đàn Ma giáo lặng lẽ, nặng nề. Thanh danh của Nam Hải lão tổ đã khiến mọi người lo lắng cho sinh mạng Thuyên Kỳ. Nhưng chàng vẫn thản nhiên mỉm cười, chú tâm vào luyện pho Lôi chưởng và Lôi Quyền.
Còn sáu ngày nữa là đến kỳ hạn, Lý Bách giao Tổng đàn lại cho Đại hộ pháp Thôi Hạo, dẫn đoàn người lên đường. Chiều ngày mùng tám, họ đến núi. Hơn ba ngàn hào kiệt thiên hạ đã dựng lều quanh hồ từ mấy ngày trước, chưa kể một số đến sớm hơn, dành được phòng trong những khách điếm gần đấy.
Thuyên Kỳ xúc động khi thấy họ đồng thanh hô vang :
- Tuyết Hồ công tử! Tuyết Hồ công tử!
Chàng vòng tay cảm tạ họ rồi đi về phía ngọn đại kỳ Huynh Đệ hội. Giã Đào và các vị Đường chủ đứng đầu đoàn quân hai trăm người nhất tề chào đón :
- Huynh Đệ hội bái kiến Hội chủ.
Giã Đào hắng giọng thưa :
- Cung bẩm Hội chủ, bổn Hội đã chuẩn bị sẵn nơi chốn ăn nghỉ. Xin mời Lý Bang chủ, Thẩm đại hiệp và chư vị.
Một dãy lều vải, nền trải lụa dầy khiến mọi người thích thú. Chiếc lều lớn nhất có cắm đại kỳ là nơi nghỉ ngơi của Hội chủ và bốn vị phu nhân. Dù bụng đã lớn, nhưng các nàng đều nằng nặc đòi theo. Dường như Thuyên Kỳ đã nắm chắc phần thắng nên không hề từ chối.
Thuyên Kỳ hài lòng bảo :
- Cảm tạ Giã lão và anh em đã lo lắng chu đáo.
Lý phu nhân thấy có cả phòng tắm kín đáo ngay say lều. Bà vui vẻ khen ngợi :
- Kỳ nhi có được những thuộc hạ giỏi giang như vậy, ta rất yên lòng.
Tắm gội xong, Thuyên Kỳ ra họp mặt với Huynh Đệ hội ngay bãi trống trước cửa đại bản doanh. Nếu chàng không phải là Hội chủ của bang hội nhỏ bé này thì Hội đâu thể chiếm cứ một diện tích rộng rãi như vậy.
Hào kiệt thiên hạ đều là người kẻ coi trời bằng vung, nhưng vì kính ngưỡng Tuyết Hồ công tử nên tôn trọng Huynh Đệ hội.
Phì La Hán cười hề hề thưa :
- Bẩm Hội chủ, bổn hội tuy sanh sau đẻ muộn, nhưng nhờ danh thơm của Hội chủ, đã được nhiều người đến xin gia nhập. Hiện nay nhân số đã lên đến tám trăm người.
Chàng hỏi lại :
- Như vậy chúng ta giải quyết vấn đề sanh kế thế nào?
Giã Đào đáp thay :
- Lão phu đã cho đóng hai chục chiếc thuyền lớn, nhận chở hàng hóa xuôi ngược Trường Giang và đang định mở một tiêu cục. Hội chủ có cao kiến gì chăng?
Thuyên Kỳ mỉm cười :
- Giã lão quả có tài kinh tế, ta không thể bì được. Nhưng phải đốc thúc anh em chuyên cần luyện võ mới mong hoàn thành công việc.
Khoái Đao đỡ lời :
- Hội chủ yên tâm, bọn thuộc hạ đã từng vào sanh ra tử nên không dám lơ là.
Tần Thu Trinh đang ngồi cạnh chàng kề tai bảo :
- Tướng công! Nếu vậy chúng ta giao công việc áp tải kim sa từ Nam Lĩnh về Tây An.
Chàng gật đầu bảo Hồ Nam Thần Trượng :
- Để khai trương tiêu cục Huynh Đệ, ta sẽ giao việc bảo tiêu kim sa từ Nam Lĩnh về Diên An cho anh em.
Mọi người phấn khởi hoan hô như sấm. Ma Yêu kiếm khách Đỗ Tang, Đường chủ Kiếm đường, tuổi đã hơn lục tuần nên thận trọng hỏi :
- Trong cuộc chiến ngày mai, Hội chủ nắm được bao nhiêu phần thắng?
Câu hỏi này làm chùng hẳn bao nhiêu trái tim. Họ lắng nghe câu trả lời.
Thuyên Kỳ thản nhiên đáp :
- Chỉ có năm phần, nhưng còn tùy thuộc vào việc Nam Hải lão tổ có thực sự đáng sợ như lời đồn hay không?
Nói xong, chàng tuyên bố giải tán, trở lại lều lớn. Thấy ba nàng kia đang an giấc, Thu Trinh kéo chàng ngồi xuống góc lều thủ thỉ :
- Hôm trước Đinh cung chủ có nói lão tổ luyện thành cương khí hộ thân, sao chàng không dùng tiểu kiếm?
Chàng nheo mắt khen :
- Nương tử đã đoán được ý ta rồi đó.
Tối đến, thủ lĩnh các phái bạch đạo đến thăm chàng. Bạch Nhật Thần Thâu và Thiểm Điện Phi Đao Lý Thất tất bật điều động thuộc hạ sắp tiệc rượu trên bãi cỏ, quanh đống lửa hồng. Ma giáo Giáo chủ và Thẩm Thiên Tân hân hoan chào đón, hỏi han.
An tọa xong, Không Văn đại sư hỏi ngay :
- Chẳng hay công tử đã liễu ngộ chiêu “Thiên Kiếm Vô Tâm” chưa?
Thuyên Kỳ kính cẩn đáp :
- Vãn bối kém cỏi nên vẫn chưa luyện xong. Nhưng có lẽ cũng chưa cần đến chiêu ấy.
Thấy chàng lộ vẻ tự tin, mọi người rất phấn khởi.
* * * * *
Sáng ngày Trùng Cửu, các lều trại đều được xếp gọn. Quần hùng tụ tập quanh hồ chờ đợi. Giữa giờ thìn, đoàn người của Nam Hải lão tổ xuất hiện, Lão tổ mặc thanh bào, thân hình to lớn, râu tóc bạc trắng, tướng mạo phương phi và uy vũ. Cạnh lão chính là Tống Linh Long, toàn thân hắc y, mặt che kín bằng khăn đen. Lão tổ nghiêm giọng vòng tay nói :
- Lão phu đã hơn hai mươi năm không trở lại, hùng tâm nguội lạnh, chẳng muốn dương danh như trước. Nhưng nay tiểu đồ Tống Linh Long bị Thuyên Kỳ đả thương, hủy hoại dung mạo. Tiếng là tha chết nhưng thực ra còn đáng sợ hơn cái chết, vì vậy, lão phu mới lê thân già đến đây xem kiếm thuật họ Thẩm thế nào. Không ngờ đồng đạo võ lâm lại có lòng đến dự khán, lão phu xin đa tạ.
Quái Cái ứng tiếng :
- Tuyết Hồ công tử vì chút tông tự của họ Tống nên không nỡ xuống tay. Đáng lẽ lão tổ phải khuyên y tu chí, lấy vợ sanh con, để Tống gia khỏi tuyệt đường hương khói, cho đúng đạo trời. Sao lại phủ nhận lòng nhân của họ Thẩm?
Quần hùng đồng thanh hô lớn :
- Đúng vậy!
Một phụ nhân già yếu dược tỳ nữ đỡ hai bên, len ra phía trước cao giọng nói :
- Mười bốn năm trước, Tống Linh Kiệt dùng quỷ kế giết một lần hơn ba trăm mạng.
Phu quân ta cũng phơi thây dưới làn tuyết Thiên Sơn, bỏ ta bơ vơ sầu khổ trên đời. Tuyết Hồ công tử đã thay mặt những người yếu đuối như bọn ta để đòi lại công đạo. Lão đã già mà sao không thông tình đạt lý chút nào vậy? Nếu Thẩm công tử giết luôn cả Tống Linh Long kia, cũng chưa đủ bù đắp nỗi đau đớn của mấy trăm cô nhi quả phụ.
Nam Hải lão tổ tái mặt, không biết phải nói sao. Mấy trăm hậu nhân của những hào kiệt tử nạn năm xưa, mỗi người một câu chửi mắng Nam Hải lão tổ. Lão là bậc anh hùng cái thế, được cả thiên hạ trọng vọng. Vậy mà nay vì việc riêng của ái đồ, phải chịu nhục nhã, mang tiếng hồ đồ. Lão giận dữ quát lên như sấm :
- Im ngay! Lão phu xin nhận mình hồ đồ, nhưng chẳng lẽ lại chịu về không? Nếu họ Thẩm cảm thấy không địch lại lão phu, cứ ngỏ lời tạ lỗi là đủ.
Giọng nói của lão vang dội, khiến mọi người im tiếng, chờ đợi thái độ của Thuyên Kỳ.
Trong thâm tâm họ không muốn chàng chết dưới tay lão tổ, nên rất mong chàng xin lỗi lão nhân. Lão đáng bậc tổ phụ của chàng, nếu có phải xuống nước, cũng chẳng có gì nhục nhã.
Thuyên Kỳ vòng tay nói với quần hào :
- Cảm tạ chư vị đã có dạ quan hoài. Nhưng Thẩm mỗ thà chết chứ không để chính đạo lu mờ. Trừ gian diệt bạo là bổn phận của người võ sĩ. Tha chết cho Tống Linh Long là làm sáng tỏ đạo nhân của trời đất, sao gọi là có lỗi? Thẩm mỗ dù bất tài cũng xin hầu lão tổ vài chiêu.
Thẩm Thiên Tân cao hứng hét lớn :
- Hảo hài tử! Thẩm gia có được hậu nhân như ngươi, tổ tiên nơi chín suối cũng vui lòng.
* * * * *
Quần hào sa nước mắt hoan hô như sấm động. Nam Hải lão tổ thấy mọi người hết lòng ngưỡng mộ Thuyên Kỳ, tự biết nếu hôm nay mình có giết chàng thì thanh danh bao năm cũng trôi theo dòng nước. Suốt đời mang tiếng hồ đồ, bất nhân.
Thuyên Kỳ bước đến trước mặt lão, kính cẩn nói :
- Xin được lĩnh giáo tiền bối!
Thấy trong tay chàng chỉ có một thanh tiểu kiếm dài hơn gang tay, cả lão tổ lẫn quần hào đều kinh ngạc. Lão nhíu mày hỏi :
- Sao công tử không dùng trường kiếm?
Chàng mỉm cười đáp :
- Đối với bậc kiếm tiên như tiền bối thì vãn bối có dùng kiếm cũng bằng thừa. Nhưng cũng xin thưa rằng Tiểu Kiếm này là thần binh sắc bén vô song, mong tiền bối lưu ý.
Nam Hải lão tổ thầm phục tính quân tử của chàng, hiền hòa bảo :
- Lão phu xin cảm tạ thành ý của công tử.
Lão rút thanh trường kiếm giống hệt thanh của Tống Linh Long, chỉ mũi kiếm xuống đất nói :
- Mời công tử xuất chiêu trước!
Thuyên Kỳ gật đầu, quán chú công lực vào Tiểu Kiếm. Đánh chiêu “Thiên Kiếm Tà Huy”. Vòng kiếm quang không rộng lớn như lúc dùng trường kiếm nhưng đỏ rực hơn và kín đáo hơn. Nam Hải lão tổ chẳng dám coi thường, tung mình lên đón chiêu. Hai người bật ra rồi lại nhập vào.
Chiêu “Thiên Kiếm Băng Hà” của Thuyên Kỳ lạnh lẽo khí âm hàn, tỏa ánh xanh biêng biếc. Lão tổ biến sắc, rung kiếm, hóa thành đạo hàn quang tím đậm, phủ lấy đối phương. Thuyên Kỳ nghe áp lực nặng nề, kiếm ảnh trùng trùng vây chặt, biết mình không đủ sức chống lại chiêu kiếm ảo dị, hùng mạnh này, chàng bèn nương theo sức chạm của hai thanh kiếm, bốc thẳng lên cao, thoát khỏi tầm sát thương.
Hít mạnh một hơi chân khí, chàng vận toàn lực vỗ xuống một đạo chưởng phong đỏ rực.
Lão tổ bị bất ngờ trước đấu pháp linh hoạt của chàng, vung tả thủ đỡ chưởng. Nội lực lão cực kỳ thâm hậu nên đã đẩy chàng văng ngược lại.
Thuyên Kỳ nhân dịp này dắt tiểu kiếm vào lưng rồi múa song thủ thi triển pho Lôi chưởng. Những luồng chưởng kình lúc nóng lúc lạnh, lúc xanh lúc đỏ ập đến như thác lũ.
Chưởng ảnh giăng mắc như ngàn bàn tay ma quái, khiến lão tổ bối rối lùi liền mấy bước.
Thuyên Kỳ hạ thân xuống bãi cỏ, lập tức xông đến. Lần nầy chàng phối hợp cả hai pho Lôi chưởng và Lôi Quyền, đánh bạt đường kiếm đối thủ. Tiếng sấm ì ầm của quyền phong khiến mọi người sửng sốt. Chàng tận dụng pho khinh công Thiên Ma Ảo Bộ, lướt quanh Lão tổ như bóng ma. Sau một loạt quyền chưởng dũng mãnh, liên miên bất tuyệt, chàng lại đổi phương vị tránh những chiêu kiếm chết người. Phép Ngự kiếm không thể thi triển được nếu mục tiêu cứ di động liên tục, vì vậy Nam Hải lão tổ đành dùng kiếm thuật thông thường đối phó với chàng.
Đã gần ba trăm chiêu mà vẫn chưa phân thắng bại, Lão tổ động nộ, tung mình lên không, thoát khỏi lưới quyền của chàng, chụp màn kiếm quang dày đặc xuống đầu Thuyên Kỳ. Luồng kiếm quang tím sẫm như đám mây chết chóc phủ kín thân trên Thuyên Kỳ.
Quần hào thót tim sợ hãi. Nhưng chàng vẫn đứng im không né tránh, vận thần công Hư Không Lôi Xướng quát lên. Luồng âm thanh khủng khiếp đập vào màng nhĩ Lão tổ khiến ông choáng váng, rụng rời, đường kiếm chậm lại, lớp cương khí hộ thân cũng mỏng đi. Lúc đó từ hai tay chàng, mười đạo chỉ quang đỏ rực xạ vào thân trước địch thủ. Chỉ một đạo duy nhất lọt qua màn kiếm quang, đánh vào huyệt Chương Môn nơi hông trái. Chỉ kình xuyên qua lớp cương khí bị yếu đi, không gây thương tích nhưng cũng đốt hủy thanh bào, khiến lão đau đớn, dừng kiếm.
Thuyên Kỳ cũng bị một vết kiếm thương nơi vai tả, máu tuôn ướt đẫm lam bào. Chàng lùi lại ba bước, vòng tay nghiêm nghị nói :
- Kiếm thuật của tiền bối đã đến mức tận cùng của kiếm đạo, vãn bối không thể địch lại.
Nam Hải lão tổ từ ngày xuất đạo chưa hề bị ai đụng đến vạt áo. Nay bị chàng đánh thủng trường bào, lòng cực kỳ hổ thẹn. Nhưng không ngờ chàng lại nhận thua và tán dương kiếm thuật của mình. Lão đổi giận làm vui, tươi cười bảo :
- Lão phu chỉ chiếm thượng phong được một chút. Nhưng công tử tuổi mới hai mươi mà kiêm thông nhiều tuyệt nghệ, so với lão phu thời còn trẻ thì trội hơn nhiều.
Quần hùng biết bão tố đã qua, vui mừng hò hét, nhảy múa.
Thu Trinh chạy đến băng bó cho phu tướng. Bỗng Thuyên Kỳ gục xuống mê man bất tỉnh. Mọi người kinh hoàng xúm lại.
Độc Y gạt phăng họ, ngồi xuống xem xét. Ông lạnh lùng hỏi Lão tổ :
- Xin tôn giá cho tại hạ mượn thanh kiếm.
Lão tổ ngỡ ngàng rút kiếm trao cho họ Trương. Độc Y ngửi mùi kiếm rồi đứng phắt dậy, chỉ mặt Lão tổ mắng :
- Sao lão dám bôi chất kỳ độc vào thân kiếm?
Nam Hải lão tổ giận dữ nạt lại :
- Câm miệng! Lão phu cần gì đến độc dược mới hạ được Thuyên Kỳ. Thanh kiếm này là của đồ đệ ta, không tin thử hỏi hắn xem?
Nhưng Tống Linh Long đã biến mất, Nam Hải lão tổ căm hận :
- Tên súc sinh kia đã bôi độc lên kiếm để hủy hoại thanh danh của ta.
Lý Bách trầm giọng hỏi Độc Y :
- Kỳ nhi đã uống nội đan Địa Long, sao lại còn trúng độc được?
Trương Thúc tuyệt vọng lắc đầu :
- Đây là chất kỳ độc lợi hại nhất thế gian, lấy từ nọc của loài Ngũ Sắc Hải Xà dưới đáy biển Nam Hải. Lão phu đành bó tay thôi.
Bọn Bách Lan, Vân Phụng, Tiểu Lan nghe xong, lăn ra ngất xỉu. Thu Trinh thì ôm xác Thuyên Kỳ sụt sùi.
Nam Hải lão tổ mỉm cười :
- Trương thần y không biết một điều là Đồng Tử Nhất Nguyên Công của lão phu có thể trục được bất cứ loại độc nào.
Thẩm Thiên Tân mừng rỡ :
- Vậy xin tiền bối ra tay cứu giúp cho khuyển tử.
Quái Cái quát mọi người đứng dạt ra, Lão tổ bảo Thu Trinh và Trương Thúc dựng chàng ngồi lên, rồi truyền luồng chân khí tinh khiết của mình vào người chàng.
Hai khắc sau, chất độc theo mồ hôi tuôn ra như tắm, tỏa mùi tanh của biển. Lão tổ dừng tay, Trương Thúc xoa bóp các huyệt đạo.
Lát sau, Thuyên Kỳ mở mắt, ngỡ ngàng hỏi :
- Sao mọi người lại có vẻ lo lắng, u sầu như vậy?
Lý Bách cười ha hả đáp :
- Tên Tống Linh Long đã lén bôi nọc rắn vào lưỡi kiếm của Lão tổ. Nếu không có công phu Đồng Tử Nhất Nguyên Công thì ngươi đã về Quỷ Môn quan rồi.
Thuyên Kỳ là người ân oán phân minh, lồm cồm quỳ lên vái tạ Lão tổ :
- Ơn cứu mạng, vãn bối xin tạc dạ ghi lòng.
Lão tổ cười xòa :
- Tai họa cũng do lão phu mang đến, có gì mà phải cảm tạ.
Lý Bách bỗng đâm ra thích thú Lão tổ nên mở lời :
- Nam Hải lão huynh tuổi hạc đã cao, lại không thân quyến, chi bằng về quách Giang Nam bầu bạn với lão phu. Nơi đây, phong cảnh xinh đẹp, chẳng phải là chốn hưởng nhàn rất tốt đấy sao?
Lão tổ mỉm cười :
- Có lẽ trong thiên hạ không mấy người biết lão phu quê ở Thiệu Hưng. Nếu Lý lão đệ thực lòng, lão phu xin đến quấy rầy. Lúc về già bắt đầu sợ cảnh cô đơn, tịch mịch. Nay Linh Long đã phản sư trốn mất, ta còn về Hải Nam làm gì nữa?
Lý Bách vui mừng bước đến ôm chặt lấy Lão tổ. Quái Cái hô lớn :
- Chúc mừng Lão tổ trở lại với võ lâm Trung Nguyên!
Quần hào đồng hô :
- Chúc mừng!
Lão tổ cảm động bảo :
- Lão phu tên gọi Quảng Lăng Tiêu, xin đừng gọi Lão tổ nghe già nua xấu xí.