Tuyết Hồ Ly Của Bá Tước

Chương 15: Chương 15




Edit: Mèo mập.

Beta: Lỳ.

Phong ba qua đi đã mấy ngày, Lâm Tu Chân bất đắc dĩ nhìn tiểu hồ ly bơ phờ nằm trên chân mình. Bàn tay nhẹ nhàng từ đầu nhỏ, lướt qua bộ lông bóng loáng trên thân, một đường ôn nhu vuốt ve đến đuôi to xù lông, một lần lại một lần nữa.

Thường ngày mỗi khi Lâm Tu Chân vuốt ve như vậy, tiểu hồ ly luôn là khép hờ ánh mắt, bộ dáng hưởng thụ. bốn chân còn ngửa lên trời, ý bảo Lâm Tu Chân gãi gãi bụng nhỏ. Nhưng bây giờ, tiểu hồ mao nhung miễn cưỡng cúi đầu, mắt nhắm chặt, dáng vẻ hoàn toàn buồn bực ủy khuất. Thấy vậy trong lòng Lâm Tu Chân cũng chua xót.

Tiểu Quai đã chừng mấy ngày không biến thành người. Xem ra, đêm hôm đó rời nhà đã làm cho tâm lý của Tiểu Quai bị thương quá lớn. Lâm Tu Chân yêu thương vuốt ve sống lưng tiểu hồ ly, vỗ về chơi đùa lỗ tai nhung mềm mang khuyên tai mã não màu đỏ, nhẹ giọng nói:

– Bảo bối, đêm hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có nơi nào bị thương hay không? Trong lòng rất khó chịu sao? Nói với ta một chút có được không?

Tiểu hồ ly cũng không nhúc nhích, chẳng qua là chớp chớp mắt, con ngươi đen lay láy ươn ướt nước mắt tựa như muốn khóc. Chỉ thấy nó từ trong ngực Lâm Tu Chân vọt ra ngoài. Nhảy tới trong góc ghế sa lon, cuộn thành một đoàn, cái đuôi thật to xù lông cơ hồ đem toàn bộ thân thể giấu đi, khuôn mặt nhỏ bé cũng giấu ở trong cái đuôi. Tựa hồ là một loại kháng nghị trong yên lặng: Ta không muốn biến thành người nữa. Làm cho Lâm Tu Chân thấy rất khó chịu.

Chợt, tiếng chuông cửa đinh đong, phá vỡ trầm mặc của một người một hồ trong phòng.

– Chính xác là KFC tới.

Lâm Tu Chân cố ý cất cao giọng, tận lực dùng thanh âm vui vẻ nói.

Bình thường lúc này, Tiểu Quai luôn nhanh nhất mở cửa, mắt to mong đợi nhìn hộp cánh gà trong tay Lâm Tu Chân, vui sướng ở bên chân hắn vòng tới vòng lui. Bây giờ, tiểu hồ ly chẳng qua là vẫy vẫy lỗ tai, thoáng từ trong cái đuôi lộ ra một ánh mắt lấp lánh, liếc cửa.

Nhìn Lâm Tu Chân ôm cánh gà thơm ngon đi tới, tiểu hồ ly lại rầu rĩ đem đầu vùi vào trong bộ lông. Cái này cực kỳ có sức cám dỗ, nhưng cũng không khơi dậy nổi bao nhiêu hứng thú của Tiểu Quai.

Lâm Tu Chân đem tiểu hồ ly lần nữa ôm vào trong ngực, lấy ra một cánh gà nóng giòn, đưa đến trước mặt của bé. Tiểu Quai bình tĩnh nhìn cánh gà một lần, mới đưa móng vuốt ra xem xét, đầu lưỡi béo mập phấn nộn liếm một cái, chợt nước mắt từng giọt nhanh chóng rớt xuống.

– Bảo bối, ngươi đến tột cùng là làm sao? Không thích cánh gà sao? Vậy chúng ta sẽ không ăn nữa.

Lâm Tu Chân thất kinh, đau lòng đem Tiểu Quai ôm thật chặt vào trong ngực, mấy ngày qua lo lắng cũng bộc phát, ánh mắt bắt đầu ướt át.

Đang lúc này, trong phòng chợt truyền đến một giọng nữ êm ái quyến rũ:

– Ông xã, bảo bối ngoan ngoãn của chúng ta ở chỗ này cuộc sống tựa hồ rất vui vẻ a!

Chỉ thấy trong phòng khách bỗng nhiên xuất hiện thân ảnh của hai người, từ từ hội tụ thành hình người. Một đôi nam nữ tuổi đã hơn năm mươi xuất hiện ở trong phòng khách. Nữ đoan trang ôn nhu, nam chững chạc nhã nhặn.

Tiểu hồ ly trong ngực Lâm Tu Chân, chợt ló đầu ra, chớp chớp mắt, hưng phấn từ trong ngực của hắn nhảy ra ngoài, vọt vào trong ngực người phụ nữ kia, đầu nhỏ hưng phấn chui a chui, toàn thân vui mừng ở trong ngực vị phu nhân cọ cọ.

Lâm Tu Chân kinh ngạc đứng lên, ngay sau đó lại hiểu ra phản ứng lại, hơi khẩn trương há miệng:

– Nhạc...... nhạc phụ nhạc mẫu......

Nam nhân mặc tây trang, trên dưới quan sát Lâm Tu Chân một hồi, mới cúi đầu xem tiểu hồ ly làm nũng trong ngực phu nhân một chút, chậm rãi nói:

– Trước nay không có thân thiết như vậy đi. Ngươi thật giống như không chiếu cố thật tốt bảo bối của chúng ta.

Lâm Tu Chân căng thẳng trong lòng, đang muốn giải thích, nhưng nữ nhân cũng lên tiếng:

– Thấy dáng vẻ bảo bối bơ phờ, thật làm cho người ta đau lòng. Chúng ta hay là dẫn nó đi thôi. Không nên để nó ở chỗ này buồn bã không vui.

Hai người nhìn nhau, gật đầu một cái, ôm Tiểu Quai muốn rời đi.

Tiểu hồ ly cũng không thuận, từ trong ngực mẹ nó nhảy xuống, thật nhanh nhảy vào trong ngực Lâm Tu Chân, bốn tiểu móng vuốt thật chặt kéo vạt áo người yêu lại.

Hồ tiên nhìn bộ dáng con trai không có cốt khí, giả bộ tức giận nói:

– Bảo bối, ở lại chỗ này làm gì?! Ngươi không vui như vậy, bộ dáng ủy ủy khuất khuất, còn không bằng cùng cha mẹ rời đi!

Hồ tiên ba ba cũng phụ họa:

– Đúng vậy đúng vậy. Theo chúng ta đi Hokkaido đi. Thân phận phụ thân bây giờ là hội trưởng hiệp hội bảo vệ động vật Nhật Bản, ta sẽ dẫn ngươi đi chơi khắp nơi. Ngươi cũng 15 tuổi, vốn cha mẹ tính toán chờ ngươi trưởng thành liền dẫn ngươi xuống núi xem thế giới loài người một chút.

Dứt lời, hai người liền tiến về phía trước, làm bộ muốn đem tiểu hồ ly ôm đi.

Lâm Tu Chân che chở tiểu hồ ly trong ngực đang nắm thật chặt vạt áo của mình, vội vàng giải thích:

– Nhạc phụ nhạc mẫu, các người hãy nghe ta nói. Ta sau này sẽ chăm sóc Tiểu Quai, chiếu cố bé thật tốt......

Hồ tiên mụ mụ cắt đứt lời của Lâm Tu Chân:

– Nhưng con trai bảo bối của chúng ta nhìn qua cũng thấy không thương ngươi a, hay là đi theo chúng ta tốt hơn!

Lúc này, tiểu hồ ly trong ngực Lâm Tu Chân, chợt lắc mình biến thành mỹ thiếu niên, tay chân trần trụi, gắt gao ôm lấy thân thể người yêu, mái tóc màu bạc chôn ở vai hắn, ô ô đích khóc to:

– Ta không muốn rời khỏi A Chân! Ta muốn cùng A Chân ở chung một chỗ!

– Nhưng hắn cũng không bảo vệ ngươi tốt. Xem trên người ngươi, cũng bị thương thành như vậy?

Hồ ly mụ mụ tức giận nói.

Lâm Tu Chân ôm tiểu hồ trong ngực, ngã vào ghế sa lon, lúc này mới phát hiện trên da thịt bóng loáng trắng noãn của Tiểu Quai, lốm đốm hiện lên rất nhiều vết tụ máu bầm đen xanh tím. Trong lòng một trận đau đớn, vừa vuốt ve vết thương tiểu hồ, vừa nghẹn ngào nói:

– Đây là đêm hôm đó bị thương sao? Bảo bối đáng thương của ta......

Khuôn mặt Tiểu Quai nhỏ nhắn mà tinh xảo, khóc đến lê hoa đái vũ (như hoa lê dính hạt mưa), bé ôm thật chặt Lâm Tu Chân, ô ô nói:

– Không liên quan A Chân, là ta không ngoan, tự mình lén ra khỏi nhà.

Tiểu hồ tay kéo cổ áo của Lâm Tu Chân lại, đầu gối trên ngực của hắn, vừa khóc vừa mơ hồ nói:

– A Chân, thật xin lỗi, đều là ta không tốt, ta hại ngươi lo lắng. Nhưng ta lại không dám biến thành người, ta sợ ngươi thấy vết thương trên người ta sẽ khổ sở...... ta muốn lông mao hồ ly che đi, mấy ngày nữa vết thương lành, lại biến thành người......

– Bé ngốc, ngươi không để cho ta giúp ngươi thoa thuốc, lúc nào mới có thể lành đây......

Lâm Tu Chân đau lòng sờ sống lưng bóng loáng của Tiểu Quai, nước mắt cũng không nhịn được rất không có hình tượng rớt xuốn.

– Nhất định rất đau đi? Đều tại ta không coi trọng ngươi......

– A Chân đừng khóc......

Gương mặt của Tiểu Quai ghé tới gần mặt của Lâm Tu Chân, đầu lưỡi mập mạp liếm từng giọt nước mắt trên khuôn mặt người yêu.

– Đều là những tên bại hoại kia không tốt. Bọn họ muốn tiền của ta, sờ ta, còn đánh ta...... ta thật là đói, lại thật sợ hãi......

Ủy khuất cùng chua cay tích lũy mấy ngày qua rốt cục bộc phát, Tiểu Quai cũng không nhịn được nữa cùng người yêu làm nũng tố khổ.

– Ngoan ~~ không sợ, không sợ. Ta sẽ không để cho người khác tổn thương ngươi nữa......

Lâm Tu Chân hôn lên khuôn mặt Tiểu Quai nhỏ nhắn khóc đến thê thảm, trấn an ôn nhu khẽ hôn từng cái từng cái.

– A Chân ~~ ta thật sợ hãi sẽ không còn được gặp lại ngươi......

Tiểu Quai nhỏ giọng khóc sụt sùi, nhắm hai mắt lại, cảm thụ nụ hôn của người yêu, chủ động quấn hai tay lên cổ của Lâm Tu Chân, ngẩng đầu bắt được bờ môi của hắn, tinh tế gặm cắn.

Đầu lưỡi linh xảo dò xét tiến vào trong miệng Lâm Tu Chân, lại bị một đầu lưỡi to ôn nhu ướt át cuốn lấy, hai người dây dưa nô đùa. trong cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Quai, đều là mùi ấm áp của Lâm Tu Chân, mỗi chiếc răng cũng tinh tế quét qua.

Không biết qua bao lâu, vì mấy ngày không có thân cận hai người mãi mới kết thúc hôn sâu triền miên. Tiểu hồ gương mặt chôn trong ngực của Lâm Tu Chân, hơi thở hổn hển. Lâm Tu Chân yêu thương sờ đầu của bé, ngẩng đầu nhìn lên, trong phòng khách đã trống trơn, cha mẹ Tiểu Quai, không biết lúc nào đã biến mất trong không khí.

Trên bàn trà phòng khách, bày một bông hoa hồng diễm lệ, Lâm Tu Chân mê hoặc cầm lên. Vốn là một nụ hoa hồng đỏ chưa nở, lập tức liền nở rộ, hoa tâm tỏa ra một làn khói mang mùi hương nhàn nhạt, ở trên không khí hợp thành mấy chữ:

– A Chân, bảo bối liền giao cho ngươi. chiếu cố nó thật tốt. Sang năm gặp lại.

Lâm Tu Chân nhìn khói chữ trong không khí dần dần biến mất, mỉm cười, hắn cúi đầu, quyến luyến không thôi nhẹ cọ gương mặt của Tiểu Quai, thấp giọng nói:

– Bảo bối, cha mẹ của ngươi pháp lực thật là cao thâm a. Ngươi học một chút đi......

– Cha mẹ tu luyện rất nhiều năm, đạo hạnh dĩ nhiên cao.

Tiểu Quai xấu hổ cọ cọ ***g ngực Lâm Tu Chân, nhỏ giọng giải vây cho mình:

– Nhưng tu luyện pháp thuật rất cực khổ, những thần chú kia khó đọc, ta cũng không nhớ được......

– Đều là ta không tốt, sau này ta sẽ chăm sóc ngươi thật kỹ. Sẽ không để cho ngươi gặp phải nguy hiểm.

Lâm Tu Chân đau lòng liếm liếm một vết tụ máu trên bả vai Tiểu Quai, đau lòng nói.

– A Chân

~~Tiểu Quai yêu kiều nịch nọt cắn cánh tay của Lâm Tu Chân:

– Ta bảo đảm sau này sẽ không lén đi ra ngoài một mình nữa......

– Bé ngoan, ta sẽ dạy ngươi làm thế nào hòa nhập với con người. Ngươi cũng không nên luôn đợi ở nhà một mình.

Lâm Tu Chân như có điều gì suy nghĩ nói:

– Trước kia là ta không có chú ý tới. Bảo bối, sau này ngươi muốn học cái gì, muốn làm cái gì, ta cũng sẽ giúp ngươi thực hiện.

– A Chân ~~ ta thích ngươi nhất......

Ánh mắt đen nhánh của Tiểu Quai, thanh thuần vô tà nhìn người mình yêu.

– Chỉ cần A Chân vui, ta làm cái gì cũng được......

Dứt lời, tiểu hồ cạ cạ hàm răng, hừ hừ gặm cắn cổ của Lâm Tu Chân, thân thể trần trụi, không kiên nhẫn hướng trên thân người yêu cọ tới cọ lui:

– A Chân ~ chừng vài ngày không có làm. Ta muốn ngươi sờ sờ......

Lâm Tu Chân cẩn thận nhìn vết thương trên người Tiểu Quai, cũng may đều là chút ứ đọng máu mà thôi, lúc này mới yên lòng lại, đàng hoành đem tiểu nhân nhi kia bế lên, hướng phòng ngủ đi tới:

– Hảo, ta sẽ hảo hảo yêu ngươi......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.