Edit + Beta: Hwan
*********
Minh giới, tức địa phủ, mỗi người nghe đến sẽ nghĩ đây là nơi tử vong.
Nơi này chung quanh nhốt vô số linh hồn muốn chạy thoát, nơi này là nơi không ai muốn đi đến, nhưng cuối cùng cũng phải đến đây, rất ít người có thể thoát khỏi vận mệnh này, nhưng nơi này có ý nghĩa tồn tại của nó, nơi này là nơi tử vong, cũng là nơi bắt đầu sinh mệnh mới.
Sinh tử luân hồi, vô số “Người” đến nơi đây, cũng có vô số “Người” từ nơi này sống lại cuộc sống mới, ai cũng không trốn tránh được.
Ngọn đèn dầu huy hoàng trong điện Diêm Vương, lúc này vang lên từng âm thanh thanh thúy ‘ba ba ba’, rất nhiều người cho rằng đây là âm thanh gậy gỗ đánh vào da thịt, dù sao điện Diêm Vương cũng không phải là địa phương tốt, nhưng nếu một người có danh tiếng trong cờ bạc ở trong này, tại sao nói là danh tiếng, bởi vì có một số người không biết đánh bạc, một cao thủ đánh bạc nếu nghe được âm thanh sẽ biết, âm thanh êm ái dễ nghe này đúng là âm thanh của việc chơi mạt trượt.
Không sai, chính là âm thanh chơi mạt trượt, lúc này trong điện Diêm Vương, Diêm Vương, Phán Quan, Hắc Bạch Vô Thường đang hăng hái chơi mạt trượt trong điện Diêm Vương, một bên là sứ giả Hoàn hồn cùng sứ giả Câu hồn, bởi vì sứ giả Hoàn hồn chỉ có một, cho nên ba thiếu một là không được, nhìn Diêm Vương đang chơi hết sức hưng phấn, Tả câu hồn Yến Sở u oán nói: “Ta nói đại nhân ơi, không bằng tăng thêm một sứ giả Hoàn hồn đi, mỗi ngày các ngươi chơi đến vui vẻ, ba người bọn ta bận rộn cực kì, ai ai thê thê, rất không công bằng! Huống hồ ở trong Minh giới đã rất buồn chán, bây giờ ngay cả niềm vui duy nhất cũng không thể làm.”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Hữu câu hồn Yến Hoàn lập tức gật đầu phụ họa, “Thượng Quan, ngươi cũng đề cập một chút ý kiến đi.”
Hoàn hồn Thượng Quan Yến cười cười, không có trả lời.
Diêm Vương Phan Nhạc một bên chơi, một bên bất đắc dĩ nói: “Ai da, muốn tăng thêm một sứ giả hoàn hồn cũng không phải do ta định đoạt, muốn cấp trên phê chuẩn mới được.”
“Muốn cấp trên phê chuẩn, không có hy vọng rồi?”Yến Hoàn thở dài.
“Vậy cũng không có biện pháp, công việc của sứ giả hoàn hồn ít hơn, cấp trên sẽ không dễ dàng gia tăng thêm một người nữa. Ngươi cho rằng không cần tiền hả?” Phán quan Liễu Vũ ngắt lời nói.
“Ba người chúng ta thật đáng thương!” Yến Sở nhụt chí mà ngã ở trên bàn.
“Kỳ thật các ngươi có thể gọi thêm người vào chơi đó, ở phía dưới người biết chơi mạt trượt còn nhiều mà.” Hắc vô thường Huyền Tinh nói.
“Những người đó biết chơi, nhưng có sợ thận phận của bọn ta hay không nữa kìa, còn có gì là niềm vui nữa.” Bạch vô thường Huyền Vân cười nói.
“Ta nói Tiểu Bạch này, nếu ngươi biết sự thống khổ của chúng ta, không bằng cùng Tiểu Hắc nghỉ ngơi trong chốc lát, cho ta với Tiểu Hoàn chơi đi.”Yến Sở lấy lòng nói.
“Không được!” Huyền Vân vươn ngón trỏ kiên định mà phe phẩy.
“Các ngươi đã chơi lâu như vậy rồi, không chán sao? Nghỉ ngơi một chút dưỡng tốt tinh thần rồi đánh cho đại nhân hoa rơi nước chảy…”
“Ngươi không cần phải nói rồi, chúng ta không chán. Ta cũng sẽ không làm, lần trước ngươi cũng nói như thế này, nhưng ngồi rồi không chịu trả lại, sống chết cũng không cho.”
“Hừ! Quỷ hẹp hòi!”Yến Sở nói thầm.
Huyền Tinh buồn cười mà nhìn Yến Sở đang bất mãn, đề nghị nói: “Ta nói Yến Sở à, sao ngươi không mời đại nhân nghỉ một lát?”
“Tử Tiểu Hắc! Ngươi biết rõ đây là không thể nào, ngươi trêu chọc ta hả!”
Lúc trước hắn mời đại nhân nghỉ, kết quả ngày thứ hai đại nhân giao cho hắn một đống công việc, hắn làm tới nửa sống nửa chết, đến bây giờ trong lòng vẫn còn sợ hãi, hắn làm sao dám lần nữa xúc phạm người có quyền thế.
Diêm Vương đắc ý cười, “Yến Sở thật sự là thông minh!”
“Dưới sự anh minh của đại nhân, nghĩ muốn không thông minh cũng khó khăn.” Yến Sở khen tặng nói.
Diêm Vương càng thêm đắc ý, quay đầu nói với Phán Quan: “Vũ, ngươi có nghe hay không?”
Liễu Vũ chịu không được mà trừng mắt, “Ỷ lớn hiếp nhỏ, Yến Sở ngươi lại đây, ta không chơi, vị trí cho ngươi!”
“Thật sự?” Yến Sở mừng khấp khởi đang muốn chạy lại, nhưng bị ánh mắt giết người của Diêm Vương phóng tới, lập tức ngừng cước bộ, liếc mắt nhìn trên bàn mạt trượt một cái, nhịn đau mà nói: “Ta không chơi là được, Phán Quan ngài tiếp tục đi.”
Đối với phản ứng của Yến Sở, Diêm Vương hài lòng cực kỳ, đang muốn nói gì đó với Phán Quan, Liễu Vũ đã đứng lên, chỉ vào hắn nói: “Ngươi đứng lên, đem vị trí tặng cho Yến Sở bọn họ.”
“Ờ.”Diêm Vương nghe lời mà đứng lên.
Thấy thế, Huyền Vân cùng Huyền Tinh không khỏi cười trộm, cả Minh giới đều biết tại trong Minh giới này lớn nhất không phải là Diêm Vương, mà là Phán Quan, cho nên người thông minh sẽ không bao giờ đắc tội Phán Quan.
Nếu không ngại mặt mũi Diêm Vương, Yến Sở thật sự muốn lớn tiếng hoan hô, hắn hưng phấn mà lôi Yến Hoàn ngồi xuống bàn, chuẩn bị sờ sờ mạt trượt mà hắn yêu mến.
Diêm Vương bất động thanh sắc mà nháy mắt với Huyền Vân cùng Huyền Tinh, hai người hiểu ý không hẹn mà cùng nói: “Nếu đại nhân không chơi, chúng ta đây cũng không chơi.”
“Không thể nào, hai người các ngươi!” Tay Yến Sở vốn muốn duỗi về phía mặt bàn dựng thẳng chỉ vào hai người Hắc Bạch “Các ngươi sao có thể vô tình như thế!”
Huyền Vân cùng Huyền Tinh nhún nhún vai, xin lỗi mà nhìn Yến Sở một cái, tay âm thầm chỉ chỉ Diêm Vương, không có biện pháp, chúng ta cũng rất muốn tiếp tục chơi, nhưng mà cấp trên không cho chúng ta chơi, chúng ta cũng rất thống khổ.
Ý tứ của Hắc Bạch Vô Thường rất rõ ràng cùng với vẻ mặt ai oán của Yến Sở, ánh mắt ai oán như vậy làm cho Diêm Vương không được tự nhiên mà ho nhẹ, quay đầu nói với Phán Quan “Đã khuya rồi, chúng ta đi ngủ đi.”
Phán Quan cười như không cười nhìn Diêm Vương, “Tự ngươi đi ngủ đi.”
Nói xong, Liễu Vũ cười tủm tỉm bắt chuyện với Thượng Quan Yến: “Thượng Quan, nếu Tiểu Bạch cùng Tiểu Hắc không chơi, ngươi lại đây, bốn người chúng ta chơi.”
“Hả?” Diêm Vương cùng Hắc Bạch Vô Thường nhất thời ngây người, cằm cơ hồ rớt xuống đất.
“Được đó!”Thượng Quan Yến nhịn cười, đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống.
Yến Sở, Yến Hoàn lớn tiếng hoan hô, “Phán Quan vạn tuế! Vạn tuế!”
Trong đại điện Diêm Vương lại vang lên tiếng chơi mạt trượt, Hắc Bạch Vô Thường nhìn nhau, sau đó nhất trí nhìn Diêm Vương, ánh mắt càng thêm ai oán hơn so với Yến Sở vừa rồi, bọn họ thật sự là thất sách, sao lại quên mỗi lần Diêm Vương theo Phán Quan đấu pháp, người thua đều là Diêm Vương mà? Bây giờ thì tốt rồi, thất bại đến kinh người, ôi!
Phan Nhạc cũng nghĩ không tới Liễu Vũ sẽ có chiêu này, đối mặt với ánh mắt oán giận của Hắc Bạch Vô Thường phóng tới, không thể làm gì khác hơn là vận khởi tường đồng vách sắt — làm bộ nhìn không thấy, đột nhiên, hắn nhớ tới một việc, vì vậy hắn nói với Hắc Bạch Vô Thường “Được rồi, đã đến lúc kêu Tiêu Phàm về địa phủ, ngày mai các ngươi đem y mang về đây đi.”
“Nhưng mà, đại nhân, hắn không muốn rời khỏi con người tên là Mạc Duy kia, ta nghĩ đến lần trước hắn cầu chúng ta làm cho hắn ở lại trần gian như vậy, ta không đành lòng đem hắn mang trở về.” Huyền Tinh làm khó nói.
Diêm Vương nói “Cho hắn thời gian bốn năm ở lại trần gian là đã hết lòng, ta cuối cùng cũng không thể phá hư quy củ làm cho hắn vẫn ở lại nhân gian.”
“Ngươi không thể thông cảm một chút sao?” Liễu Vũ nói.
“Không phải ta không nghĩ, mà một khi phá lệ, sau này sẽ có phiền toái.” Diêm Vương bất đắc dĩ nói.
Nghe vậy, mọi người trầm mặc, mặc dù bọn họ làm việc ở Minh giới, nhưng cũng không phải là người có tâm sắt đá, nhưng có đôi khi không thể không làm như vậy.
“Ngày mai nhớ kỹ đem Tiêu Phàm mang về.” Diêm Vương phân phó.
“Biết rồi, đại nhân.” Hắc Bạch Vô Thường đáp.