Edit + Beta: Hwan
**************
“Tiêu Phàm thật sự không được tự nhiên!” Sau khi nghe xong Tiêu Phàm cùng Mạc Duy biểu lộ, Huyền Tinh kết luận một câu như vậy.
“Thật sao? Ta không cho là như vậy.” Hàn Yên không đồng ý nói.
“Vậy ngươi cho rằng ra sao?” Huyền Tinh một bên hỏi, một bên ngồi xuống nói với Hàn Yên “Chúng ta ngồi xuống nói đi, đứng mệt lắm.”
“Cũng tốt.” Hàn Yên nghĩ một chút, cũng ngồi xuống nói lên cái nhìn của mình với Huyền Tinh.
Đối với bọn họ nói thầm, Lưu Vân tỏ ra không có gì, chỉ cũng theo ngồi xuống bên cạnh Hàn Yên, nhưng Huyền Vân lại nhìn không được, hắn giơ chân lên đạp vào mông Huyền Tinh một cái.
Huyền Tinh ăn đau đớn, hắn bất mãn quay đầu lại “Sao ngươi lại đá ta?”
“Ngươi có biết chúng ta đến đây làm gì không?”
“Biết a, không phải là mang Tiêu Phàm trở về sao!”
“Vậy sao ngươi lại theo chân bọn họ nói chuyện vui vẻ như vậy?”
“Nhưng ngươi không cảm thấy mang Tiêu Phàm trở về cùng bọn họ nói chuyện vui vẻ chính là hai việc khác nhau sao? Dù sao chúng ta đánh không lại bọn họ, kết giao thêm nhiều bằng hữu không tốt sao?”
Huyền Vân nghẹn lời, chính xác bọn họ đánh không lại nhân gia, làm bằng hữu cũng là tốt, bất quá —
“Thế bẩm báo với đại nhân ra sao?”
“Cái này?” Huyền Tinh gãi gãi đầu, “Bẩm báo chi tiết, còn có thể làm sao bây giờ?”
“Nếu đại nhân trách tội — ”
“Được rồi, ngươi cũng không phải không biết đại nhân là người miệng cay nghiệt tâm đậu hủ, bị hắn mắng một hai câu có vấn đề gì, huống chi còn có Phán Quan chống, sợ cái gì?”Huyền Tinh vô tình nói.
“Ngươi mỗi lần đều như thế này, sớm muộn chúng ta đều bị cách chức.” Huyền Vân vô lực nói.
Huyền Tinh cười khan vài tiếng, Huyền Vân tức giận trừng mắt nhìn hắn, cũng ngồi xuống cùng.
Hàn Yên không nhịn được nói: “Tình cảm của các ngươi rất tốt!”
Huyền Vân phản ứng rất lớn, “Cảm tình tốt? Cùng hắn? Miễn đi?”
“Tiểu Bạch, sao ngươi có thể nói như vậy? Ngươi có biết như vậy sẽ làm tâm linh yếu ớt của ta bị thương không — ”
Không đợi hắn ác tâm nói cho hết lời, Huyền Vân đã một chưởng đánh qua, nổi giận nói: “Ngươi ít phát thần kinh đi!”
Huyền Tinh quay sang phía Lưu Vân bọn họ, thâm tình mà xướng: “Ngươi thương tổn ta, một chưởng đánh ta…”
Hàn Yên không khách khí mà cười to, ngay cả Lưu Vân luôn luôn mặt lạnh bên mép cũng lộ ra ý cười.
Huyền Vân không thể nhịn được nữa đang muốn lớn tiếng trách cứ, đột nhiên phía sau truyền đến “Loảng xoảng ” một tiếng, giống như là âm thanh đồ sứ rơi xuống vỡ vụn.
Bốn người nhìn lại, phát hiện Tiêu Phàm với sắc mặt trắng bệch đứng ở phía sau bọn họ, bên chân là bình dược tan nát.
Đi theo y phía sau không xa, Mạc Duy vội vàng buông thảo dược trong tay, chạy tới vội vàng hỏi: “Ngươi sao rồi?”
Tiêu Phàm không có trả lời, chỉ là dùng sức mà cắn môi, trừng mắt to, hoảng sợ mà nhìn Huyền Tinh cùng Huyền Vân, một câu nói cũng nói không nên lời.
Huyền Tinh đẩy đẩy Huyền Vân, nhỏ giọng hỏi: “Ta nói Tiểu Bạch, chúng ta có kinh khủng như vậy sao? Tốt xấu chúng ta — ”
Huyền Vân trừng mắt nhìn hắn một cái, Huyền Tinh không thể làm gì khác hơn là đem câu nói kế tiếp nuốt trở lại trong bụng.
Huyền Vân quay đầu lại nhìn Tiêu Phàm, thở dài một hơi, “Tiêu Phàm ngươi hẳn là sẽ không quên ước định của chúng ta đi?”
“Ước định? Ước định cái gì?” Mạc Duy bất an hỏi.
“Ngươi hỏi hắn?”
Mạc Duy quay đầu dùng ánh mắt hỏi Tiêu Phàm, Tiêu Phàm gục đầu xuống, không có trả lời, một lát sau, y mới ngẩng đầu, thanh âm run rẩy mà cầu khẩn: “Ta không có quên, nhưng mà — nhưng mà các ngươi có thể cho ta một ít thời gian nữa không?”
Huyền Vân bất đắc dĩ nói, “Ngươi yên tâm, lần này chúng ta đến không phải mang ngươi đi.”
Trong mắt Tiêu Phàm tràn ra ánh sáng vui vẻ, “Các ngươi nguyện ý cho ta tiếp tục — ”
Huyền Vân lắc đầu, “Chuyện này chúng ta không thể quyết định được, đối với ngươi chúng ta đã xem như phá lệ rồi, nhưng quy củ là quy củ, hy vọng ngươi có thể rõ ràng.”
Ánh mắt Tiêu Phàm buồn bã, trầm mặc không nói.
Đối với đoạn đối thoại của bọn họ, Mạc Duy cái hiểu cái không, y nắm chặt tay Tiêu Phàm, nhìn thoáng qua Huyền Tinh bọn họ, kinh nghi bất định hỏi: “Bọn họ là ai? Tại sao nói muốn dẫn ngươi – dẫn ngươi đi?”
Trong mắt Tiêu Phàm hiện lên đau thương, hắn nhẹ giọng nói: “Bọn họ tất nhiên là người của địa phủ, ta — bốn năm trước cầu bọn họ cho ta ở lại nhân gian bốn năm, bây giờ kỳ hạn tới rồi, cho nên bọn họ tới dẫn ta đi.”
Thân thể Mạc Duy lung lay, trên mặt kinh hoảng, hắn bắt được cánh tay Tiêu Phàm, âm thanh không yên nói: “Đây không phải sự thật, không phải! Chúng ta thật vất vả mới cùng một chỗ, có thể nào — có thể nào — ”
Vừa nói, mắt Mạc Duy cũng đỏ, cũng không có cách nào khác nói không được.
Hai mắt Tiêu Phàm đẫm lệ mơ hồ mà nhìn y, căn bản không biết an ủi y như thế nào.
Nhìn thấy bọn họ như vậy, Hàn Yên cảm thấy đau lòng, nó kéo kéo Huyền Tinh, “Các ngươi không thể mở một con mắt, nhắm một con mắt, làm cho Tiêu Phàm ở lại sao?”
Huyền Tinh nhỏ giọng nói: “Không phải chúng ta không nghĩ, mà là quyền quyết định thật sự không có ở trên tay chúng ta.”
“Vậy ở trên tay ai?”
“Diêm Vương đại nhân ấy, không đúng, nếu là làm cho cấp trên biết đại nhân của nhà chúng ta phóng tay, đại nhân cũng sẽ bị trách phạt.”
“Vậy rốt cuộc là ai định đoạt?”Hàn Yên sốt ruột hỏi.
Huyền Tinh nhún nhún vai, “Ta không biết.”
“Hả?”
Lúc này vẫn ở một bên vẫn không lên tiếng Lưu Vân đột nhiên nói: “Loại sự tình này Ngọc Đế định đoạt.”
“Ngọc Đế?”
“Ừ.”
Ba người bọn họ ở bên cạnh thảo luận người nào định đoạt, Huyền Vân đau đầu đối với bọn Tiêu Phàm nói: “Ta không phải mới vừa nói chúng ta hôm nay không phải đến mang Tiêu phàm đi sao? Các ngươi không cần đau khổ như vậy.”
“Nhưng các ngươi không phải sớm muộn đều phải dẫn hắn đi sao!” Mạc Duy với đôi mắt đỏ bừng quát.
Huyền Vân cũng không ngại y quát mình như thế, hắn rên rỉ nói: “Chuyện này không phải việc ta có thể làm chủ, bây giờ chúng ta trở về hỏi Diêm Vương một chút, xem đại nhân nói như thế nào.”
Nói xong, Huyền Vân vươn tay kéo lấy Huyền Tinh vẫn đang châu đầu ghé tai nói chuyện với Hàn Yên, hóa thành một trận khói nhẹ, trở về Minh giới.
Tiêu Phàm cùng Mạc Duy cũng không nhìn bọn hắn, bọn họ nghĩ muốn quý trọng chút thời gian còn ở bên nhau này.
“Phải làm sao bây giờ?” Hàn Yên hỏi.
“Tĩnh quan kỳ biến.”Lưu Vân cho hắn bốn chữ.