Tuyết Hồ

Chương 47: Chương 47




Edit + Beta: Hwan

*********

“Đại nhân cười thật biến thái!” Huyền Tinh nhỏ giọng nói.

“Ừ đúng thế……”Đám người Yến Sở nhất trí gật đầu.

“Mỗi lần đại nhân cười gian trá như thế, chắc chắc không phải chuyện tốt.” Yến Hoàn nói.

“Đúng thế.” Yến Sở lập tức phụ họa.

“Ta nhớ lúc trước đại nhân cũng cười kiểu này, đúng là bày mưu hãm hại Thái Thượng Lão Quân, làm cho lão đầu kia làm không công, lần này hắn cười càng biến thái hơn so với lần trước, chúng ta phải cẩn thận, để phòng trúng quỷ kế của hắn.” Huyền Vân lòng vẫn còn sợ hãi nói.

Trên mặt bọn Thượng Quan Yến lộ ra ánh mắt thích thú, gật đầu nhanh chóng.

Mặc dù bọn họ nói chuyện rất nhỏ, nhưng mà Phan Nhạc vẫn nghe thấy, hắn không khỏi xanh cả mặt, đám không biết sống chết này, dám nói bậy ở tước mặt hắn, da ngứa rồi có phải hay không?

Hắn quay đầu lại, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Các ngươi đang nói cái gì? Ta nghe không được rõ cho lắm, các ngươi không ngại, phiền toái lập lại lần nữa.”

Bọn Huyền Tinh lập tức im re, không dám nói nữa.

“Thời tiết hôm nay cũng không tệ lắm!” Huyền Tinh nhìn bầu trời nói.

“Đúng vậy, ngươi nhìn khoảng không phía xa xa” Yến Hoàn nói “Làm cho tâm tình của người ta thật thoải mái!”

Phan Nhạc hừ lạnh một tiếng, không để ý tới đám người nhàm chán này, hắn quay đầu lại nói với Tiêu Phàm “Ngươi đã muốn tiếp tục ở lại trần gian, ta sẽ trừ quỷ tịch của ngươi, cho ngươi ở lại nhân gian.”

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người, kể cả Liễu Vũ.

Mạc Duy hoàn hồn lại trước, y lắp bắp mà chứng thực “Ngài – lời ngài nói là thật?”

“Đương nhiên.” Phan Nhạc nghiêm túc nói, “Diêm Vương ta chưa bao giờ nói láo!”

Mạc Duy kinh hỉ không thôi, ôm lấy Tiêu Phàm còn đang sững sờ cuồng tiếu: “Sau này chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa!”

Tiêu Phàm ngốc lăng tùy ý Mạc Duy kích động mà ôm lấy bản thân kêu to, một hồi lâu hắn mới có phản ứng, trở tay ôm lấy Mạc Duy, vui đến phát khóc.

Hàn Yên cũng vui mừng thay cho bọn họ, nó không nhịn được nắm lấy tay Lưu Vân, trên mặt lộ ý cười hạnh phúc.

Bọn họ bên này nhảy nhót hoan hô, bọn Huyền Tinh thì dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Phan Nhạc, đánh chết bọn họ cũng không tin Phan Nhạc bị chân tình của bọn Tiêu Phàm làm cho cảm động, vì thế dễ dàng đồng ý cho Tiêu Phàm ở lại nhân gian, từ trước tới nay bọn họ không cho rằng Phan Nhạc là người dễ cảm động, chuyện này nhất định có âm mưu.

Liễu Vũ không nhịn được đẩy đẩy Phan Nhạc “Này, tại sao ngươi lại đột nhiên cho Tiêu Phàm ở lại nhân gian? Ngươi không sợ cấp trên biết ngươi một mình làm cho quỷ ở lại nhân gian, vì thế trách phạt xuống tới sao?”

Phan Nhạc đè lại bả vai Liễu Vũ, thâm tình nói: “Không sợ! Tình yêu của bọn họ làm cho ta nghĩ tới chúng ta, cho nên ta không nghĩ chia rẽ bọn họ.”

Liễu Vũ chụp bay móng vuốt của hắn, chịu không được mà trừng mắt liếc hắn “Ta mới không tin ngươi, nói, rốt cuộc ngươi có âm mưu gì?”

Phan Nhạc bi thương nói: “Vũ, sao ngươi có thể không tin ta?”

“Muốn ta tin tưởng ngươi, trừ phi trời rơi mưa đỏ! Ngươi người này chưa bao giờ sẽ làm chuyện không có lý do!” Liễu Vũ hừ nhẹ.

Phan Nhạc hì hì cười, “Cũng là ngươi hiểu rõ ta nhất.”

“Rốt cục ngươi đánh chủ ý gì?”

“Cái này hả?” Con ngươi của Phan Nhạc xoay tròn, liếc nhìn đám người Huyền Tinh đang vểnh tai nghe lén, kéo Liễu Vũ qua một bên, nói thầm vào tai hắn, còn thỉnh thoảng nhìn Hàn Yên cùng Lưu Vân vài lần.

“Không thể nào, ngươi dám — ” Liễu Vũ giật mình nói.

“Hư! Đừng lớn tiếng như vậy, nếu để cho bọn họ biết, ta thật sự chạy không thoát đâu.”Phan Nhạc khẩn trương nói.

“Ngươi người này! Thật sự là…” Liễu Vũ nhìn bọn Hàn Yên một cái, cuối cùng nhỏ giọng nói: “Ngươi cho bọn họ là đứa ngu hả, cẩn thận bị bọn họ lột da, đặc biệt là Lưu Vân.”

Phan Nhạc cười khan nói: “Chắc không đâu?”

Liễu Vũ cho hắn một ánh mắt ngươi thử xem có phải không “Ta thanh minh trước nha, đến lúc đó ngươi đừng trách ta không giúp ngươi.”

“Vũ, ngươi không nên tuyệt tình như vậy.”

Liễu Vũ mới chẳng muốn trông nom hắn, lắc đầu nói: “Vì trả thù lão đầu kia mà gặp phải Lưu Vân bọn họ, cái được không bù đắp đủ cái mất a!”

Phan Nhạc còn muốn nói gì nữa, lúc này Mạc Duy cùng Tiêu Phàm từ trong kích động khôi phục lại đây cảm ơn hắn: “Thật sự là rất cảm ơn ngài, làm cho chúng ta có thể tiếp tục cùng một chỗ, ân đức này chúng ta ghi tạc trong tim.”

Bây giờ ta đã hối hận rồi, Phan Nhạc nói ở trong lòng.

“Các ngươi không cần cảm ơn ta, ta chỉ là nhìn sắc mặt bọn họ thôi.” Phan Nhạc vừa nói, vừa chỉ tay vào bọn Lưu Vân.

Nhìn sắc mặt chúng ta? Trong lòng Hàn Yên khó hiểu cực kỳ, chúng ta không nhận ra ngươi?

Bọn Mạc Duy giật mình, đi tới trước mặt Lưu Vân bọn họ, chân thành nói: “Mặc dù chúng ta không biết các ngươi là ai, nhưng chúng ta thật sự rất cảm ơn các ngươi, cuộc đời này của chúng ta không có gì đền đáp, chỉ có thể — ”

Hàn Yên vội vàng khoát khoát tay, “Các ngươi không nên nói như vậy, thật ra chúng ta cũng không có giúp gì, hơn nữa, chúng ta cũng không nhận ra hắn, nếu không phải hắn đồng ý, chúng ta cũng không có biện pháp?”

Nghe vậy, Phan Nhạc lập tức nói: “Lời ấy sai rồi, ta không ngại trực tiếp nói cho các ngươi, ta phá lệ cho Tiêu Phàm ở lại nhân gian như vậy, nếu để cho cấp trên biết, nhất định sẽ truy cứu, đến lúc đó các ngươi còn phải giúp đỡ ta.”

“Giúp đỡ ngươi?” Hàn Yên khó hiểu, “Chúng ta có thể giúp ngươi cái gì?”“RẤT ĐƠN GIẢN, NẾU CẤP TRÊN TRÁCH TỘI XUỐNG TỚI, TA ĐEM TRÁCH NHIỆM ĐỔ LÊN ĐẦU CÁC NGƯƠI, NÓI CÁC NGƯƠI BUỘC TA TRỪ QUỶ TỊCH CỦA TIÊU PHÀM, NÓI NHƯ VẬY, CẤP TRÊN SẼ KHÔNG LÀM KHÓ TA RỒI.” PHAN NHẠC MI PHI SẮC VŨ NÓI, “NHƯNG MÀ CÁC NGƯƠI YÊN TÂM, LẤY LINH LỰC CỦA CÁC NGƯƠI, CHO DÙ CẤP TRÊN PHÁI NGƯỜI XUỐNG ĐỐI PHÓ, CŨNG NHẤT ĐỊNH ĐÁNH KHÔNG LẠI CÁC NGƯƠI.” PHAN NHẠC BỔ SUNG NÓI.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.