Edit + Beta: Hwan
**********
Tiểu hồ ly vốn đã thông minh, nó nghĩ đến việc có thể kêu bọn Tiêu Phàm đi mua nho cho nó, như vậy nó không cần phải đi ra ngoài, nhưng mà nó lo lắng, cảm thấy ý kiến của Lưu Vân cũng hay, cho nên nó quyết định ra ngoài mua một gốc cây nho, trồng dưới gốc cây to, còn mua nho thì nhờ bọn Tiêu Phàm mua.
Nhưng hình dáng cây nho thế nào? Tiểu hồ ly không biết, nhưng nó không muốn hỏi Lưu Vân, bởi vì gần đây nó phát hiện Lưu Vân rất hư luôn trêu chọc nó, không thể hỏi Lưu Vân, nó có thể hỏi bọn Tiêu Phàm.
Hôm nay, Tiêu Phàm đang muốn cùng Mạc Duy đi ra ngoài, đột nhiên nhìn thấy Hàn Yên với vẻ mặt tươi cười đang đứng ở cửa.
Bọn họ cảm thấy buồn bực, Tiêu Phàm thấy kỳ lạ hỏi: “Ngươi — có việc?”
Hàn Yên nhanh chóng gật đầu.
“Vậy ngươi có chuyện gì?”
“Ta muốn biết gốc cây nho trông như thế nào?” Hàn Yên hư tâm nói.
“Gốc cây nho?”
Tiêu Phàm cùng Mạc Duy nhìn nhau, Mạc Duy hỏi “Tại sao ngươi nghĩ muốn nhìn thấy gốc cây nho?”
“Ta thích ăn nho, cho nên muốn trồng một cây.”
“À!” Lúc này Tiêu Phàm bọn họ mới bừng tỉnh đại ngộ, trách không được bọn họ hay đi mua nho, thì ra là Hàn Yên thích ăn!
Mạc Duy nói với Tiêu Phàm “Hôm nay ngươi ở lại phủ giúp Hàn Yên mua nho đi, một mình ta đi y quán là được.”
Tiêu Phàm nghĩ một chút gật đầu.
Tiêu Phàm ở bên ngoài tìm được một gốc nho, chọn một chỗ ở hậu hoa viên, cùng Hàn Yên trồng nho.
Sau khi trồng gốc nho xong, không biết Tiêu Phàm ở đâu tìm được một ít cây trúc, cắm quanh cây nho, để cho sau này nó leo lên.
Hàn Yên hăng hái bừng bừng giúp đỡ, còn hỏi đông hỏi tây, Tiêu Phàm cũng trả lời cặn kẽ.
Tiêu Phàm lau lau mồ hôi trên trán, nhìn Hàn Yên, nhỏ giọng hỏi: “Ta có thể hỏi một vấn đề hay không?”
“Vấn đề gì?”
“Chính là — chính là — ” Tiêu Phàm xấu hổ hồi lâu, mới đỏ mặt hỏi: “Ngươi cùng Lưu Vân người nào ở trên mặt?”
“Mặt trên gì?” Hàn Yên khó hiểu.
Vốn hỏi cái này làm cho Tiêu Phàm cảm thấy không có ý tứ rồi, mà người được hỏi lại hồn nhiên, càng làm thêm quẫn bách.
Chẳng lẽ nó cũng Lưu Vân còn chưa làm cái kia?
Nghĩ đến có thể là điều này, Tiêu Phàm ngừng hỏi, nói: “Không có gì.”
Hàn Yên nghi hoặc khó hiểu mà nhìn hắn, cảm thấy thật kỳ lạ, tại sao đột nhiên nói chuyện, rồi sau đó không nói gì?
Tiêu Phàm nhìn Hàn Yên có chút nhỏ nhắn xinh xắn, thầm nghĩ: nếu là nó cùng Lưu Vân làm cái kia, hơn phân nửa là kẻ nằm dưới.
Vài ngày trước, Tiêu Phàm cùng Mạc Duy rốt cục có lần đầu tiên, vốn Tiêu Phàm nghĩ mình tuổi lớn hơn Mạc Duy, phải là người nằm trên, nhưng hắn làm quỷ bốn năm, thân thể cũng dừng ở lại năm mười tám tuổi, mà Mạc Duy năm nay đã hai mươi tuổi, mặc dù trên thực tế Tiêu Phàm lớn hơn Mạc Duy hai tuổi, nhưng là vì nguyên nhân như vậy, ngược lại Mạc Duy lớn hơn hắn hai tuổi, kết quả, kết quả bị đè không phải là Mạc Duy, mà là Tiêu Phàm, vì thế Tiêu Phàm cảm thấy thật buồn bực, cho nên hôm nay hắn nói hỏi Hàn Yên vấn đề kì quái như vậy.
Hàn Yên khó hiểu nhìn Tiêu Phàm lúc thì mặt đỏ, lúc thì cau mày, đang muốn hỏi hắn nghĩ gì, đột nhiên trên trời truyền đến một giọng nói già nua “Ha ha ha, rốt cục để cho ta tìm được rồi!”
Hàn Yên cùng Tiêu Phàm theo tiềm thức cùng nhìn lên, ngạc nhiên nhìn thấy giữa trời đột nhiên xuất hiện một ông già râu bạc cưỡi quái vật lòe lòe kim quang, lúc này lão già này đang dùng một loại ánh mắt mừng như điên nhìn chằm chằm Tiêu Phàm.
Thái Bạch Kim Tinh hạ xuống khỏi đám mây, hai mắt sáng lên mà nhìn chằm chằm Tiêu Phàm không tha, ha ha ha, rốt cục ông cũng tìm thấy quỷ làm cho Diêm Vương trừ đi quỷ tịch rồi, lúc này Diêm Vương chết tiệt kia còn không chết sao!
Hàn Yên cùng Tiêu Phàm theo tiềm thức mà nắm chặt tay đối phương, lui từng bước, có chút sợ hãi mà nhìn Thái Bạch Kim Tinh cười có chút gian trá.
Lúc này Thái Bạch Kim Tinh mới nhìn thấy Hàn Yên, hai mắt nheo lại, từ trên xuống dưới đánh giá Hàn Yên, có chút kinh ngạc nói “Hồ ly?”
Nó biết mình là hồ ly? Hàn Yên sợ hãi, từng chút một mà lui về sau.
Hai mắt Thái Bạch Kim Tinh trợn to, kinh ngạc mà nhìn Hàn Yên, sao linh lực của hồ ly này cao thế?
Tính toán một chút, Thái Bạch Kim Tinh hơi thu liễm thái độ, hỏi Tiêu Phàm “Ngươi chính là con quỷ được Diêm Vương phá lệ trừ khỏi quỷ tịch?”
Hàn Yên cùng Tiêu Phàm nhìn nhau, không hẹn mà nghĩ tới những lời Diêm Vương nói lúc trước, bọn họ không khỏi chấn động thân thể, chẳng lẽ người này là cấp trên Diêm Vương nói?
Sắc mặt Tiêu Phàm tái nhợt, kinh ngạc mà nhìn Thái Bạch Kim Tinh.
Lá gan Hàn Yên lớn hơn nói: “Hắn không phải quỷ, hắn là người.”
“Người?” Thái Bạch Kim Tinh cười một tiếng, ngạo mạn nói “Tiểu hồ ly, ngươi cho Thái Bạch Kim Tinh ta là ai? Sẽ không phân rõ đâu là người đâu là quỷ?”
Thái Bạch Kim Tinh? Sắc mặt Tiêu Phàm càng trắng không còn giọt máu, thân thể cũng phát run.
Hàn Yên không biết Thái Bạch Kim Tinh là ai, nó chỉ biết ông ta không đơn giản, bởi vì ông ta có thể thấy được mình là hồ ly.
“Tiểu hồ ly, thấy ngươi tu luyện thành ngươi vất vả, ta sẽ không làm khó dễ ngươi rồi, nhưng mà — ” Nói tới đây, Thái Bạch Kim Tinh nhìn chằm chằm Tiêu Phàm nói “Về phần ngươi nhất định phải theo ta trở về.”
Thái Bạch Kim Tinh tự đánh giá, ông ta sợ sau khi Diêm Vương biết ông ta tìm đến Tiêu Phàm sẽ tại lúc ông ta bẩm báo Ngọc Hoàng mang Tiêu Phàm về Minh giới, chẳng phải ông ta bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một để vặn ngã Diêm Vương sao, cho nên vì an toàn, Thái Bạch Kim Tinh quyết định mang Tiêu Phàm về.
Tiêu Phàm còn không có mở miệng nói chuyện, Hàn Yên sốt ruột nói: “Ngươi không thể mang hắn đi!”
“Không biết tốt xấu! Ngươi chỉ là con tiểu hồ ly mà muốn cùng ta làm địch sao?”
“Ta không phải muốn cùng ngươi là địch, nhưng ngươi không thể mang hắn đi!” Trong giọng Hàn Yên nói không tự giác mang theo tia cường ngạnh.
Thái Bạch Kim Tinh có chút tức giận, ta không thu phục ngươi, đã xem như nhân từ rồi, ngươi lại ngăn ta không cho ta mang con quỷ kia đi, quả thực chính là coi rẻ ta!
Thú Kỳ lân vốn là thần thú thượng giới, vốn xem thường tinh mị hạ giới, mặc dù yêu khí trên người Hàn Yên lãnh đạm, nhưng khứu giác của Kỳ lân linh mẫn ngửi thấy yêu khí trên người Hàn Yên như có như không, lúc này nó nhận thấy được Thái Bạch Kim Tinh tức giận, nghĩ tới nó có thể thừa dịp này phát ra oán khí ngàn năm trước bị Diêm Vương rút gân, vì vậy thú Kỳ lân rống to một tiếng, mở cái miệng rộng nhào về phía Hàn Yên.
Hàn Yên vốn nhìn thấy Kỳ lân đã sợ hãi rồi, lúc này lại thấy Kỳ lân há miệng rộng như bồn máu nhào về phía nó, càng thêm kinh ngạc, lui về sau mấy bước, lại không cẩn thận té ngã trên đất.
Thái Bạch Kim Tinh muốn gọi lại thú Kỳ lân, nhưng đã trễ, mắt thấy thú Kỳ lân sẽ xé rách Hàn Yên ——