Edit + Beta: Hwan
***********
Lưu Vân cùng Hàn Yên vừa trở lại phủ Vân Yên, nam tử kia như thí trùng cũng xuất hiện.
Lưu Vân chán ghét trừng mắt nhìn hắn, tức giận hỏi: “Ngươi luôn đi theo chúng ta làm gì?”
Nam tử nhàn nhã nói: “Ta nhàm chán quá!”
“Ngươi — ” Lưu Vân chán nản.
Nam tử cũng không để ý đến hắn, cười hì hì nói với Hàn Yên: “Huống hồ đã lâu ta không thấy Tiểu Liên rồi, sao cũng phải ở chỗ này một đoạn thời gian.”
Đối với người nam nhân này, Hàn Yên luôn có một cảm giác thân quen khó hiểu, chung quy cảm thấy hắn sẽ không làm tổn thương mình, lại cảm thấy hắn trân trọng mình, cho nên khi nghe thấy nam tử này nói vậy, nó không nhịn được cười với người nam nhân này.
Nam nhân lập tức cười với nó, tán thưởng nói: “Lúc Tiểu Liên cười thật là đẹp mắt, không giống Tiểu Liên Liên, đùa hắn như thế nào cũng không cười, ôi! Nhưng mà, nhìn ngươi cười, tựa như nhìn Tiểu Liên Liên đang cười, cảm giác này thật đúng là — vui vẻ a!”
Lưu Vân nghiêm mặt kéo Hàn Yên vào trong lòng mình, có chút bá đạo nói: “Không cho em cười với hắn.”
“Tại sao? Em cảm thấy hắn là người tốt!” Hàn Yên có chút ủy khuất nói.
Vừa nghe nó nói như vậy, người nam nhân này nhất thời không khách khí mà cười dữ dội, cười đến khó thở, nước mắt cũng cơ hồ chảy xuống, “Ha ha ha, Tiểu Liên thật — thật sự là đáng yêu a!”
Mặt Lưu Vân càng đen, nhưng nhìn thấy Hàn Yên cắn môi, gục đầu xuống, hắn sao có thể nhẫn tâm nói cái gì nữa, không thể làm gì khác hơn là oán hận mà trừng mắt nhìn nam nhân kia một cái, ôn nhu nói với Hàn Yên: “Được, được rồi, em thích như thế nào thì như thế ấy đi.”
Hàn Yên vui vẻ mà gật đầu, nhào vào trong lòng Lưu Vân, cọ xát vài cái, ôm thắt lưng hắn cao hứng nói: “Tiểu Long, là tốt nhất!”
Lưu Vân khẽ cười một chút, vuốt vuốt tóc nó.
Nam nhân ranh mãnh mà trừng mắt với Lưu Vân, Lưu Vân hừ một tiếng, xoay qua, không nhìn hắn.
Người nam nhân này đang muốn lại đả kích Lưu Vân một chút, đột nhiên hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, cao hứng nói: “Ai nha, Tiểu Liên Liên tới tìm ta rồi!”
Nghe vậy, Hàn Yên cùng Lưu Vân ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một đạo hồng quang hiện lên, tại trước mặt bọn họ xuất hiện một người mặc xiêm y màu trắng, phía dưới xiêm y của thiếu niên có thiêu một bông sen màu hồng.
Lưu Vân cùng Hàn Yên vừa mới nhìn thấy thiếu niên này, cũng không khỏi ngây ngẩn cả người, diện mạo của thiếu niên này cùng với Hàn Yên giống nhau y như cùng một khuôn.
Người nam nhân này vừa nhìn đến Hồng Liên, lập tức nhào tới, ôm cổ hắn, làm trạng thái đáng yêu ở trên người hắn cọ xát, “Ai nha, Tiểu Liên Liên ngươi rốt cục tới rồi! Đối phó với lão già sao Thái Bạch kia sao rồi?”
Hồng Liên gật đầu.
“Tiểu Liên Liên làm việc thật là có hiệu suất, đến! Làm cho ta hôn một cái!”
Nói xong, người nam nhân này nhanh chóng hôn một cái lên gương mặt mềm mại của Hồng Liên.
Mặt Hồng Liên nhất thời đỏ như quả táo, hắn đẩy nam nhân ra, có chút tức giận nói: “Phật Tổ! Ngươi lại– ”
Hắn vừa nói một nửa, nam nhân này lập tức dùng ngón trỏ tay phải điểm trụ đôi môi đỏ mọng của y, thấp cười nói: “Tiểu Liên Liên, ta nói rất nhiều lần rồi, không nên bảo ta Phật Tổ, bảo ta Vô Ức, nếu không ta đánh mông ngươi!”
Mặt Hồng Liên càng đỏ hơn, hắn gục đầu xuống, không được tự nhiên nói: “Biết rồi.”
“Ừ, lúc này mới thông minh!” Vô Ức hài lòng mà cười, lừa nói: “Đến! Kêu một tiếng Vô Ức cho ta nghe một chút?”
“Vô –Vô Ức.” Hồng Liên không tình nguyện mà nhỏ giọng gọi một tiếng.
Ý cười của Vô Ức càng đậm, “Đừng không tình nguyện như vậy a, làm như ta bức ngươi ấy.”
Hồng Liên trừng mắt liếc hắn một cái, trong lòng: cái gì hình như, vốn đúng là.
Vừa mới hoàn hồn từ việc Hồng Liên cùng Hàn Yên giống nhau, lại nghe thấy hai chữ ‘Phật Tổ’ Lưu Vân hoàn toàn hóa thạch, hắn như thế nào cũng nghĩ không ra người trước mắt nhìn giống như lưu manh lại chính là — chính là Phật Tổ! Trời ạ! Ai tới nói cho hắn này không phải thật sự?
Hồng Liên không hề để ý Vô Ức, quay đầu nhìn Hàn Yên.
Hàn Yên đối với hai chữ Phật Tổ không có bao nhiêu cảm giác, nó cảm thấy mình đã nghe qua tên này, ngay cả tên Vô Ức này cũng không xa lạ, hơn nữa ngược lại chính là cảm thấy rất quen thuộc.
So với loại này cảm giác quen thuộc, Hồng Liên làm cho nó càng thêm rung động, nó vừa nhìn thấy Hồng Liên, phảng phất như thấy được chính mình, trong đầu hiện lên một tia kích động khó hiểu, một loại kích động không cách nào nói được, loại cảm giác giống như nhìn thấy người thân nhất, nó không có cách nào biểu đạt loại cảm giác này, chỉ có thể ngơ ngác mà nhìn Hồng Liên đến xuất thần, nhìn hắn từng bước một mà hướng về phía mình, nhìn hai mắt hắn sáng lên hơi nước kích động.
Hàn Yên theo tiềm thức mà rời đi cái ôm của Lưu Vân, đi từng bước mà hướng về phía Hồng Liên, trong mắt hắn cũng đầy nước mắt..
Bị vui sướng mênh mông tràn ngập trong suy nghĩ hai người dùng sức mà ôm chặt nhau.