Edit + Beta: Hwan
**********
Hàn Yên cùng Nam Cung Vân tại trong đại sảnh chuyển tới chuyển lui, vây quanh cái bàn mà chạy, luống cuống tay chân mà tránh né hoa nương, hết sức chật vật.
Nguyên bản của Nam Cung Vân là một con rắn, cho dù bây giờ hình người, nhưng độ linh hoạt so với hồ ly Hàn Yên còn hơn một chút, hắn giống như hồ điệp lượn lờ giữa hoa trái tránh phải trốn các hoa nương, ứng phó tự nhiên.
So sánh với, Hàn Yên có điểm bi thảm, ống tay áo nó bị mấy lần bắt được, bất đắc dĩ, nó không thể làm gì hơn là cố gắng xé ông tay áo, miễn cho bị rơi vào tay hoa nương.
Một ít khách tìm hoa nhìn thấy hoa nương truy đuổi Hàn Yên bọn họ, không khỏi nổi lên tâm tính thừa nước đục thả câu, vì vậy cũng gia nhập chiến đoàn, ý định nhân cơ hội ăn đậu hủ hoa nương cùng Hàn Yên bọn họ.Cứ như vậy, trong đại sảnh càng thêm hỗn loạn, chén rượu cùng đĩa trên bàn bởi vì va chạm mà rớt xuống, phát ra trận trận thanh thúy vỡ vụn, sự tình này làm cho phượng nương tức đến oai miệng, lớn tiếng gọi gia đinh của Điệp Lâu bắt Hàn Yên cùng Nam Cung Vân lại.
Cả Điệp Lâu trở nên náo nhiệt phi phàm.
Mục tiêu của cơ hồ mỗi người là Hàn Yên bọn họ, cho nên, tình cảnh của bọn họ càng thêm nguy hiểm, Nam Cung Vân cũng dần dần cảm thấy cố hết sức, càng không cần phải nói đến Hàn Yên.
Nam Cung Vân thấy tình thế không đúng, muốn cùng Hàn Yên lao ra Điệp Lâu, phượng nương mang theo một đống hộ viện đứng ở cửa, lao ra cửa chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới, lúc này, Nam Cung Vân nghe tiếng thét kinh hãi từ Hàn Yên, tiếp theo truyền đến tiếng quần áo bị xé.
Trong cảnh bề bộn, Nam Cung Vân quay đầu nhìn, không xong, chỉ Hàn Yên vẻ mặt vẻ kinh hoảng, áo tay trái bị xé hơn phân nửa, lộ ra một cánh tay trắng noãn, khách tìm hoan đều dung ánh mắt mê đắm nhìn nó, nộ ra nụ cười dâm đãng đẩy hoa nương ra bước tới chỗ Hàn Yên.
Nam Cung Vân gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, hắn mặc dù chỉ tại phủ Vân Yên ở hơn mười ngày, nhưng biết rõ mức độ bảo bối của Lưu Vân đối với Hàn Yên, lần nọ con cua ở trong suối làm tay Hàn Yên chảy máu, ngày hôm sau hắn tiền bắt con cua lên, dùng phép thuật vây con cua làm cho nó phơi nắng, phơi nắng đến độ con cua cơ hồ đi đời nhà ma, sau lại nếu không phải Hàn Yên mềm lòng, con cua này chắc chết. Lần này đến thanh lâu, đều là duyên cớ vì mình, nếu mà Hàn Yên có bị tổn thương gì, sẽ không giống con cua bị phơi nắng một ngày, có lẽ da xà của mình cũng không giữ được rồi.
Những khách tìm hoan có ý đồ không tốt này đã đem Hàn Yên vây khốn, Hàn Yên cả kinh hoang mang lo sợ, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Nam Cung Vân vội muốn chết, trong bối rối, hắn lơ đãng ngẩng đầu nhìn thấy trong phòng có xà ngang, hai mắt nhất thời sáng ngời, nhanh trí, cũng không kịp nghĩ nhiều như vậy, quát to một tiếng: “Có độc xà a!”
Nghe vậy, mọi người đều kinh hãi, vội vàng cúi đầu xuống nhìn xem, để ngừa mình bị độc xà cắn.
Cơ hội tốt! Nam Cung Vân phá vòng vây quanh mình, vọt tới bên người Hàn Yên đang có chút thất thần, lôi kéo tay nó, sốt ruột nói: “Nhảy lên xà ngang!”
“Hả?” Hàn Yên lặng đi một chút, lập tức hiểu ý.
Hai người nắm tay nhau, ra sức nhảy lên, ai ngờ bởi vì không chế lực không tốt, nhảy quá cao, đem một ít đồ trang trí trên nóc nhà đụng nát vụn, tất cả đồ trang trí này đều rơi xuống bên dưới, nhất thời tiếng kêu thảm nổi lên bốn phía.
Hàn Yên bọn họ cũng không quản, vội vàng ôm lấy xà ngang, xoay người ngồi ở trên xà ngang, thở phào.
Phượng nương tức giận đến mặt cũng tái rồi, mắng to hộ viện thùng cơm, cư nhiên ngay cả hai tiểu tử chưa dứt sữa cũng bắt không được.
Một ít khách tìm hoan cùng hoa nương kêu rên rỉ, phượng nương tức giận mắng, hộ viện vâng vâng dạ dạ trả lời, một ít tiếng ồn ào cùng hòa vào, giống như hòa âm, ồn ào không chịu nổi.
Khi Lưu Vân cùng Đường Diệc Phong theo khí tức của Hàn Yên bọn họ nhảy vào Điệp Lâu, nhìn thấy cảnh tượng vừa hỗn loạn vừa ồn ào này.
Lưu Vân cùng Đường Diệc Phong trong nháy mắt giật mình, lập tức nhìn khắp nơi tìm tòi, xem Hàn Yên bọn họ đi nơi nào.
Không có! Trong đám người không có tiểu hồ ly!
Tìm không được Hàn Yên, Lưu Vân cảm thấy phiền toái, tạp âm lại làm cho hắn cảm thấy phiền lòng, hắn không thể nhịn được nữa, đề khí kêu to: “Tiểu hồ! Em ở đâu?”
Trong đại sảnh mọi người cảm mang tai mình bị chấn động ong ong vang lên, nhất thời cả đại sảnh một mảnh yên tĩnh, lạnh ngắt như tờ, tất cả mọi người không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn Lưu Vân cùng Đường Diệc Phong.
Thật lợi hại! Đường Diệc Phong nuốt nuốt nước miếng.
Lưu Vân lạnh lùng mà liếc qua mọi người, đang muốn lại kêu một tiếng, đột nhiên —
“Tiểu long, em ở chỗ này!” Trên xà ngang vang lên âm khóc của Hàn Yên.
Lưu Vân vội vàng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Hàn Yên cùng Nam Cung Vân sắc mặt trắng bệch cùng ôm nhau mà ngồi trên xà ngang, hai người tóc tai tán loạn, quần áo cũng bị xé nán vụn.
Nhìn thấy Hàn Yên, Lưu Vân mới bình tâm được suốt ruột trong lòng, hắn đi tới dưới xà ngang, ngửa đầu ôn nhu đối với Hàn Yên nói: “Nhảy xuống, ta đón em.”
Hàn Yên buông Nam Cung Vân ra, nhảy về phía Lưu Vân.
Lưu Vân tiếp được nó, Hàn Yên vùi đầu vào trong lòng hắn, giống như gấu mà bám chặt hắn, thân thể không khống chế được mà run nhè nhẹ.
Đối với việc nó chạy tới thanh lâu, Lưu Vân vốn phát hỏa, nhưng bây giờ thấy Hàn Yên sợ thành như vậy, nơi nào tức giận nó nữa, hắn ôn nhu mà vỗ lưng Hàn Yên, “Không sợ, không sợ, ta ở chỗ này.”
Nam Cung Vân nhìn thấy Đường Diệc Phong, ủy khuất cùng sợ hãi trong lòng tuôn ra, hai mắt hắn đỏ lên, gọi một tiếng “Phong ca ca ” Liền nhào về phía y.