Edit + Beta: Hwan
**********
Rời khỏi Điệp Lâu, Lưu Vân ôm Hàn Yên bay trở về phủ Vân Yên.
Gió thổi qua, quần áo của Hàn Yên bị rách nát làm cho nó cảm thấy lạnh lẽo, nó không tự giác mà rùng mình một cái.
“Lạnh sao?” Lưu Vân ôm chặt nó, dừng lại hỏi.
“Ừ.”
Hàn Yên tận lực đem thân thể rút vào trong lòng hắn, nhưng là vẫn như cũ cảm thấy lạnh, nó nghĩ một chút, biến trở về hồ ly, ưm, thân có mao thật ấm.
Lưu Vân dùng tay áo rộng bao trùm tiểu hồ ly, vì nó cản đi gió đêm thổi tới.
Trở lại phủ Vân Yên, Lưu Vân thấy trong đại sảnh có đèn, có thể là Mạc Duy cùng Tiêu Phàm ở bên trong, hắn không nghĩ kinh động bọn họ, vì vậy liền trực tiếp lướt qua đại sảnh quay về phòng của mình.
Trở lại phòng, Lưu Vân ôm tiểu hồ ly tại trên giường ngồi xuống, đang muốn gọi Hàn Yên biến trở về hình người làm cho hắn xem một chút vết thương trên người nó, kêu vài tiếng, không có trả lời, hắn cúi đầu nhìn, mới phát hiện tiểu hồ ly ở trong lòng đã ngủ thiếp đi, mắt hồ xinh đẹp mấp máy, hai chân trước ôm lấy cánh tay Lưu Vân, thậm chí phát ra tiếng ngáy rất nhỏ.
Con hồ ly này? Lưu Vân giương mắt nhìn, vừa tức lại vừa bất đắc dĩ, nghĩ đến nó đêm nay dám chạy đi thanh lâu, thật sự nghĩ muốn bắt nó cứu tỉnh, hảo hảo mà đánh mông nó, nhìn nó sau này có dám đi thanh lâu nữa không, làm cho mình vì nó lo lắng không thôi.
Chính là nhìn thấy tiểu hồ ly ngủ đến ngọt ngào, tâm lại nhuyễn ra, Lưu Vân thở dài một hơi, ôn nhu mà vuốt ve mao mềm mại của tiểu hồ ly, thôi, nó đêm nay cũng mệt mỏi rồi, làm cho nó ngủ một giấc đi.
Lưu Vân ôm tiểu hồ ly nằm trên giường, trong lúc ngủ mơ tiểu hồ ly tự động tự phát mà bò đến trên ngực hắn, dùng gương mặt cọ xát a cọ xát, oa thành một đoàn, phát ra một tiếng thỏa mãn.
Lưu Vân cười khẽ một tiếng, hắn nhìn tiểu hồ ly ngủ đến ngọt ngào, trong mắt đột nhiên lộ ra một tia ý cười không rõ, hắn kéo chăn mền, bao trùm mình cùng tiểu hồ ly, hừ, bút trướng này ngày mai tình!
※※※z※※y※※z※※z※※※
Đường Diệc Phong mang theo Nam Cung Vân cũng đi trở về phủ Vân Yên, Nam Cung Vân thấy hắn hỏi cũng không hỏi liền đi đến nơi mình ở, y không khỏi hỏi: “Phong ca ca, ngươi như thế nào biết ta nghỉ ở đâu?”
Mặt Đưởng Diệc Phong hơi đỏ lên, hắn trừng mắt nhìn Nam Cung Vân một cái, có chút không được tự nhiên nói: “Ngươi quản ta là làm sao mà biết được!”
Nam Cung Vân hồ nghi mà nhìn trên mặt Đường Diệc Phong có chút khả nghi xấu hổ, đột nhiên một cái ý niệm hiện lên, y không khỏi hắc hắc mà cười, ôm chặt cổ Đường Diệc Phong, ghé vào lỗ tai hắn nói: “Phong ca ca, có phải ngươi âm thầm nhìn ta?”
“Ngươi ít đắc ý!” Đường Diệc Phong ác thanh nói.
Nam Cung Vân cười đến càng khoái trá rồi.
Nhìn y cười đến chướng mắt như vậy, Đường Diệc Phong ôm lấy y, đem y đặt ở trên đùi mình, đem ta để ở trên mông Nam Cung Vân, khẩu khí tràn đầy tức giận: “Đồ con rắn chết bầm này, lại dám chạy đi thanh lâu, ta xem ngươi có phải hay không đã quên trừng phạt lần trước?”
Đường Diệc Phong vừa nói, vừa nặng nề đánh vào mông Nam Cung Vân.
Nam Cung Vân ôm chặt đùi hắn, cắn răng chịu đựng đau đớn, chính là khóe mắt y nộ ra ý cười.
Đường Diệc Phong đánh vài cái, cảm thấy không thích hợp, kỳ quái, tử xà này như thế nào không kêu đau?
Hắn trong lòng kinh ngạc, vì vậy hắn lật người Nam Cung Vân lại, nhưng lại phát hiện y đang cười, chính là loại tươi cười hết sức vui vẻ.
Đường Diệc Phong chau mày, “Ngươi cười cái gì?”
Nam Cung Vân bò dậy, ngồi vào trong lòng hắn, thấp giọng mà kêu lên: “Phong ca ca, Phong ca ca…”
Bị y gọi đến thất thần, Đường Diệc Phong không tự giác mà ôm chặt y, thấp giọng hừ một tiếng, “Như thế nào? Nghĩ muốn làm nũng bảo ta không đánh ngươi hả?”
Nam Cung Vân lắc đầu, “Phong ca ca ngươi muốn đánh ta liền cứ việc đánh đi, ta — “Nam Cung Vân do dự một chút, thấy chết không sờn nói: “Ta không sợ đau.”
Đường Diệc Phong sửng sốt, lấy tay sờ sờ trán y, hoài nghi nói: “Tiểu xà, ngươi bị sốt hả?”
Xà này bình thượng rất sợ đau, bây giờ lại còn nói không sợ đau? Chẳng lẽ trời hạ hồng vũ?
Nam Cung Vân bắt tay hắn, cười nói: “Ta biết Phong ca ca đánh ta là bởi vì thích ta, cho nên Phong ca ca muốn đánh liền đánh đi.”
Bị y nhìn ra tâm tư, Đường Diệc Phong cảm thấy trên mặt nhìn không được, hắn có chút thô lỗ mà đem Nam Cung Vân vứt đến trên giường, đem y đặt ở trên giường, lớn tiếng nói: “Ngươi không sợ là tốt rồi, ta đêm nay đánh chết ngươi!”
Ngoài miệng thì nói lời độc ác, động tác trên tay thì không chút hàm hồ, rất nhanh đem Nam Cung Vân lột sạch ở trên giường mà gặm cắn.
Đường Diệc Phong thật sự là gặm cắn, hắn cắn đôi môi thơm của Nam Cung Vân, như là thưởng thức rượu ngon thuần mát, nhẹ nhàng mà liếm cắn, thẳng đến đôi môi đỏ thắm bị cắn sưng đỏ, hắn mới bỏ qua bờ môi ngọt ngào, chuyển dời đến cần cổ trằng noãn..
Nam Cung Vân không kìm nén được tiếng rên rỉ, dùng thân thể đang nóng lên của mình ma xát với thân thể Đường Diệc Phong, trong miệng vô ý thức nói kêu: “Phong ca ca, Phong ca ca…”
Trong âm thanh của Nam Cung Vân có chút nhu mị cùng hấp dẫn, làm cho hạ thân Đường Diệc Phong không khỏi căng thẳng, hai tay đặt bên hông Nam Cung Vân trượt vào khe, nhẹ nhàng mà xoa bóp nhấn một cái.
“Ưm…”Nam Cung Vân khẽ ngâm một tiếng, thuận theo mà mở ra hai chân.
Đường Diệc Phong nhẹ nhàng mà co rút, tại trong dũng đạo nhu nộn mà ướt át trừu sáp.
Nam Cung Vân cảm thấy cả người yếu mềm, không nhịn được thở hổn hển dựa vào người Đường Diệc Phong, không được tự nhiên mà giãy dụa.
Rốt cuộc Đường Diệc Phong cũng không kiềm chế được dục vọng của mình, hắn rút ngón tay ra, thay thế dục vọng cứng rắn của mình, động thân một cái, dục vọng cứng rắn nhất thời đi vào dũng đạo, cảm giác ấm áp, làm cho Đường Diệc Phong không nhịn được bật ra một tiếng than nhẹ thỏa mãn.
Nam Cung Vân giật mình, hơn nửa ngày mới mềm gọi một tiếng, âm thanh ngọt nị làm cho Đường Diệc Phong không khống chế được mà nhanh chóng trửu sáp.
Đêm nay, tiểu xà bị lam hồ ly trừng phạt thập phần triệt để, sau đó khó coi mà ngất đi.