Tuyết Hồ

Chương 79: Chương 79




Edit + Beta: Hwan

**********

Thượng Quan Yên đang thất thần, đột nhiên thấy tay như bị ai cầm, hắn theo tiềm thức mà cúi đầu nhìn, chống ai đôi mắt mừng rỡ như điên.

“Ngươi ngươi — ngươi như thế nào nhanh tỉnh dậy như vậy?” Thượng Quan Yên kinh ngạc hỏi.

Dương Âm không có trả lời, không dám tin mà nhìn Quan Yên, đột nhiên dùng sức lôi kéo, đem Thượng Quan Yên đang ngồi trên giường kéo xuống, đè nặng lên thân thể y, thân thể không bị khống chế mà run rẩy, y rốt cục, rốt cục có thể thấy được hắn rồi!

Tại lúc tỉnh dậy, y còn tưởng mình đang nằm mộng, dĩ nhiên nhìn thấy người mình vừa yêu vừa hận, người ngày đêm mong ngóng đang ở trước mặt, đến lúc hắn mở miệng nói chuyện, y mới tin đây không phải là mộng, hắn thật sự tại chính mình trước mặt.

Thượng Quan Yên trong lòng cũng không biết là tư vị gì, ái, thương tiếc, vui sướng, sợ hãi… Các loại tâm tình khác nhau đan xem cùng một chỗ, thật sự là trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

“Ngươi, tại sao ngươi phải rời khỏi ta?” Dương Âm nghẹn ngào gắt gao mà ôm chặt Thượng Quan Yên, sợ hắn lại biến mất không thấy.

Cảm giác thấy trước ngực mình ẩm ướt, Thượng Quan Yên luống cuống tay chân mà an ủi Dương Âm: “Âm nhi, Âm nhi, đừng khóc, đừng khóc…”

Dương Âm khóc trong chốc lát, đột nhiên ngẩng đầu, hung tợn mà trừng mắt nhìn Thượng Quan Yên, “Đừng khóc? Nếu ngươi không nỡ làm ta khóc, sẽ đau lòng, tại sao rời khỏi ta? Làm cho ta thương tâm khổ sở!? Ngươi nói cho ta biết!”

Thượng Quan Yên sửng sốt, không có cách khác, nhìn Dương Âm hai mắt đỏ bừng, nước mắt không ngừng chảy, đau lòng mà thay y lau đi nước mắt.

Dương Âm xoay quá, tránh khỏi tay hắn, cắn một cái lên vai Thượng Quan Yên, “Ta hận ngươi!”

Thượng Quan Yên hô một tiếng đau đớn, lập tức nhịn xuống, vươn tay sờ tóc Dương Âm, “Xin lỗi, Âm — ”

“Ta không muốn ngươi xin lỗi, ta muốn ngươi nói ngươi yêu ta, ngươi sẽ không còn như vậy không rên một tiếng mà chạy mất!” Dương Âm nhìn hai mắt Thượng Quan Yên chậm rãi nói từng chữ.

Thượng Quan Yên quay đầu, không dám nhìn ánh mắt tràn đầy thâm tình của Dương Âm, khổ sở nói: “Âm nhi, ngươi không nên ép ta.”

“Ngươi thích người khác?” Giọng Dương Âm không yên hỏi.

“Không có.”

“Ngươi không thích ta?”

“Không phải.”

“Vậy tại sao ngươi phải rời khỏi?” Dương Âm ép hỏi.

Thượng Quan Yên trầm mặc.

Dương Âm vừa tức vừa giận, cắn răng nói: “Nếu ngươi không nói rõ lý do ngươi rời bỏ ta, ta sẽ chết cho ngươi xem!”

Thượng Quan Yên luống cuống, “Ngươi sao lại nảy sinh ý định ác độc như thế đối với thân mình?”

“Là ngươi bức ta!” Dương Âm quật cường nói, “Ta nói được thì làm được! Ta đã không còn là ta năm đó rồi!” Dừng một chút, Dương Âm tiếp tục nói: “Sống cuộc sống đau khổ, chi bằng chết cho thống khoái.”

“Âm nhi, ngươi…”

Thượng Quan Yên vốn có ý định rời đi, nhưng bây giờ — vẻ mặt của Dương Âm làm hắn vứt bỏ đi ý định ban đầu, hắn thở dài một tiếng, rời đi y, chính mình cũng thương tâm khổ sở, thôi thôi, xem coi có phương pháp nào làm cho mình cùng Âm nhi giống nhau, cùng Âm nhi trải qua cuộc sống luân hồi, nếu không thì ngủ say không bao giờ tỉnh.

Nghĩ tới đây, Thượng Quan Yên vô hạn thương tiếc mà ôm chặt Dương Âm, “Âm nhi, ta đáp ứng ngươi, ta sẽ không rời bỏ ngươi nữa.”

“Ngươi — ” Hứa hẹn tới rất dễ dàng, làm cho Dương Âm có điểm không thể tin được, hắn mừng rỡ đến thanh âm cũng có chút phát run: “Ngươi nói thật sao?”

“Thật sự.” Thượng Quan Yên nghiêm túc gật đầu.

“Tại sao ngươi — ”

“Lúc trước ta rời khỏi ngươi, bởi vì ta sợ.”

“Sợ? Sợ cái gì?” Dương Âm khó hiểu.

“Ta là yêu, ngươi là người, tính mạng chúng ta khác nhau, ta sợ nhìn thấy ngươi chết, nếu là ngươi chết, ta phải sống một mình, ta sợ hãi như vậy.” Thượng Quan Yên ưu thương nói.

“Yên ca ca — “Dương Âm rung động, y vẫn không rõ vì sao năm đó Yên ca ca rời đi, bởi vì Thượng Quan chính là yêu, có thể người khác nhìn không thấy hắn, cho nên y vẫn nghiên cứu chí dị cùng sách, muốn tìm biện pháp — cho dù Thượng Quan Yên cố ý làm cho chính mình nhìn không thấy hắn, nhưng là bây giờ biết nguyên nhân Thượng Quan Yên rời đi, trong lòng Dương Âm cũng thấy khổ sở, tính mạng con người ngắn ngủn hơn mười năm, mình mất sau này Yên ca ca phải một mình, hắn sẽ đau lòng, sẽ tịch mịch, hơn nữa hắn bất lực nhìn mình mất đi, hắn sẽ tự trách, sẽ oán chính mình, hắn như vậy sẽ rất thống khổ.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng một mảnh tĩnh lặng, Thượng Quan Yên cùng Dương Âm lẳng lặng mà ôm cùng một chỗ nằm ở trên giường, người nào cũng không nói gì.

Hàn Yên ở ngoài cửa sổ nghe lén giật gật ống tay áo Lưu Vân, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu long, anh có biện pháp nào làm cho Thượng Quan Yên cùng Dương Âm sống được lâu không hả?”

“Sống lâu có thể bảo diêm vương tăng thêm, ta nghĩ Thượng Quan Yên cũng biết điểm ấy.”

“Thượng Quan Yên vốn là hoàn hồn sứ, kêu Diêm Vương tăng thêm tuổi thọ hẳn là không phải việc khó a, hắn trực tiếp đi tìm Diêm Vương là được.” Hàn Yên khó hiểu nói.

“Diêm Vương có thể làm cho Dương Âm sống lâu, không thể bảo trì ngoại hình của hắn, ta nghĩ Thượng Quan Yên không để ý tới việc đó, nhưng là Dương Âm cũng không.” Lưu Vân trầm ngâm nói.

“Ý của anh là Thượng Quan Yên sợ Dương Âm để ý ngoại hình sẽ thay đổi, cho nên cho dù hắn biết Diêm Vương có thể gia tăng tuổi thọ của Dương Âm, cũng không có làm như vậy.” Hàn Yên không xác định hỏi.

“Đại khái vậy.”

“Vậy anh có biện pháp nào làm cho Dương Âm bảo trì ngoại hình sao?”

Lưu Vân chần chờ một chút, có chút không tình nguyện nói: “Ta biết có một người có thể.”

“Người nào?” Hàn Yên sốt ruột hỏi.

“Phật tổ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.