CHƯƠNG 23:
Liễu Như Phong nghĩ nghĩ, hỏi: “Tiểu Thanh, ngươi có thể nói rõ ràng một chút không? Ngươi cũng biết, Lễ phu nhân cũng không dễ chọc vào, chúng ta cũng không muốn chôn cùng vị nào trong năm vị công tử kia.”
Cơ Thanhnghiêng nghiêng đầu, cười nói: “Cũng phải. Bất quá các ngươi cứ yên tâm đi, ngày sau, Tuyệt Cốc tuyệt đối ở trong tay Nhị công tử cùng Lục công tử, ba vị khác, bất quá chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi……”
Trong lòng Liễu Như Phong cả kinh, xem ra Nhị công tử cùng Lục công tử đã lén có hiệp nghị, chẳng qua, cốc chủ sớm đã nói qua, người thất bại không chết cũng sẽ bị đưa vào cấm địa, cũng không biết bọn họ thương nghị như thế nào……
Một bàn tay, nhẹ nhàng mà đặt phía sau lưng Liễu Như Phong. Nam Cung Thiên Mạc tiến đến gần, nhẹ giọng hỏi: “Vậy ngươi là phụng mệnh Lục công tử đến ám sát Tứ công tử?”
Cơ Thanh bị Liễu Như Phong chắn, thấy không rõ mặt Nam Cung Thiên Mạc, cũng không để ý, cười khổ một tiếng, nói: “Điều này ngược lại không phải, chỉ là ta vừa ở Vân Thanh Cung, phạm sai, khiến cho Lục công tử rất không cao hứng, chỉ đành nghĩ ra một biện pháp như vậy.”
Ngón tay trên lưng nhẹ nhàng mà vẽ động —— phải để sống! Liễu Như Phong yên lặng tâm niệm một lần! Không thể nhìn nên căng căng cơ thịt trên lưng, ý bảo mình hiểu được.
“Xem ra, ngươi ở Vân Thanh Cung bất quá cũng không như ý.” Nam Cung Thiên Mạc một tay chống đầu, trong lòng hiện lên một chủ ý. Nhẹ nhàng mà đẩy đẩy trước lưng Liễu Như Phong.
Liễu Như Phong yên lặng xoay người rời đi, đem mặt Nam Cung Thiên Mạc lộ ra.
Cơ Thanh kinh ngạc giật mình, không thể tin được lẩm bẩm nói: “Tứ công tử……Nam Cung Thiên Mạc……”
Trong lòng Cơ Thanh căng thẳng, lại còn cẩn thận đánh giá, quả thật cùng bức họa trong cốc giống nhau như đúc……
Chỉ là thực hiển nhiên, thần thái cử chỉ của Nam Cung Thiên Mạc, hoàn toàn không giống một người điên. Là khôi phục thần trí, hay ngay từ đầu là giả điên?
Tâm tư Cơ Thanh nhanh chóng chuyển động, bản thân phát hiện bí mật này, có lẽ Nam Cung Thiên Mạc sẽ không tha cho mình sống rời đi?!
Sợ hãi dần dần lan khắp toàn thân, Cơ Thanh quay đầu nhìn sang Liễu Như Phong, chỉ cần một người này, bản thânđã không phải là đối thủ, nghe nói bốn năm trước, Tuyệt Thiên thần công của Tứ công tử Nam Cung Thiên Mạc đã luyện đến gần tầng thứ bảy! Nhìn thế nào, cũng không có hy vọng đào tẩu……
Nam Cung Thiên Mạc cười cười, ôn hòa nói: “Thật khó tin khi ngươi nhận ra ta.”
Cơ Thanh thấy vẻ mặt Nam Cung Thiên Mạc ôn hòa, không hề có sát ý, tâm hoảng sợ dần dần bình ổn.
Cơ Thanh rất rõ ràng, tuy rằng tạm thời Nam Cung Thiên Mạc không có sát ý, đơn giản là muốn lấy được bí mật từ trong miệng mình, nếu mình nói ra, có thể sống sóthay không, đã là một vấn đề! Nhưng nếu cắn chết không nói……
Cơ Thanh bắt đầu hồi tưởng lại đủ loại thủ đoạn chỉnh người của Vân Thanh Cung, trong lòng không rét mà run. Có lẽ thủ đoạn của Nam Cung Thiên Mạc cũng sẽ không tốt hơn là bao, đến lúc đó, không muốn nói cũng không được. Nói không chừng, đến lúc đó, sẽ thành phân bón trong hoa viên của Lễ phu nhân……
Trong lòng Cơ Thanh vội nhớ lại, ánh mắt lặng lẽ khẽ chuyển, quét mắt nhìn dấu răng trên cổ Liễu Như Phong rõ ràng có thể thấy được, nhãn tình sáng lên, giật mình hiểu ra. Tâm tư khẽ chuyển, rồi lại nổi lên tâm tư khác.
“Tiểu Thanh như thế nào không nhận ra được công tử, thỉnh công tử không nên trách tội vô lễ của Tiểu Thanh lúc trước!” Thanh âm Cơ Thanh thanh thúy, đã dẫn theo vài tia kiều mỵ. Mị nhãn chứa đựng vẻ trách cứ nịnh nọt, sâu sa trông về phía Nam Cung Thiên Mạc.
Tuy rằng không phải đối thủ của Liễu Như Phong, Nam Cung Thiên Mạc, nhưng nếu luận về công phu trên giường, Cơ Thanh tin tưởng, bản thân so với một người xuất thân Võ Điện càng hiểu được như thế nào là lấy lòng.
Cơ Thanh có chút hưng phấn, nếu có thể vì lần này mà lấy được sự tín nhiệm của Nam Cung Thiên Mạc, chẳng những bản thân có thể sống sót rời khỏi Trác Tiêu Cung, đem chuyện Tứ công tử Nam Cung Thiên Mạc thần trí thanh tỉnh, cấp báo Lục công tử sẽ là mộtđại công; có lẽ từ nay về sau còn có thể có được sự che chở của Tứ công tử Nam Cung Thiên Mạc……
“Như thế nào có thể?! Dù sao trong mắt người bên ngoài, ta bất quá chỉ là người điên mà thôi. Nghe lời nói mới rồi của các ngươi, ngươi nguyên bản là người của Nhị công tử?” Nam Cung Thiên Mạc cười có chút bí hiểm.
Nam Cung Thiên Mạc đánh giá gương mặt thanh tú của Cơ Thanh, lúc này đuôi lông mày mang vẻ xuân tình, hai mắt như nước, đang gắt gao nhìn chặt vào mình.
Cơ Thanh khoa trương nghiêm mặt, lộ ra sắc mặt ai oán, nói: “Ngày ấy Tiểu Thanh nguyên bản chỉ là đi phụng trà trong thư phòng của Nhị công tử, không nghĩ lại gặp được Lục công tử ở đó, Lục công tử liền hướng Nhị công tử muốnTiểu Thanh. Tới Vân Thanh Cung rồi, Tiểu Thanh mới hiểu được……”
Nói tới đây, Cơ Thanh ngừng miệng, liếc mắt nhìn trộm Liễu Như Phong.
Nam Cung Thiên Mạc hiểu được ý tứ của hắn, vẻ mặt không chút nào để ý, chậm rãi nói: “Không sao, Như Phong cũng tính là người trong nhà, ngươi nói thẳng đi!”
Cơ Thanh nhu thuận gật đầu, làm bộ như miệng khô, vươn cái lưỡi, mị hoặc liếm liếm đôi môi đỏ, con ngươi thu thủy nhìn Nam Cung Thiên Mạc, nói: “Lục công tử Trữ Thanh, nguyên lai là một nữ tử!”
Nam Cung Thiên Mạc ngẩn ngơ, cười to, nói: “Cái gì? Trữ Thanh là nữ tử?!”
Thật đúng là một tin tức tốt! Chỉ không biết phụ thân cùng các trưởng lão có biết hay không, nếu không biết, hừ hừ! Người Độc Điện đề cử, tuy nói Tuyệt Cốc cũng không cấm nữ tử tiếp nhận vị trí cốc chủ, nhưng giấu diếm tình hình thực tế, như vậy là một trọng tội!
Nam Cung Thiên Mạc nhanh chóng tính toán tin tức này có mang đến chuyện tốt cho mình hay không……
Lại nghe thấy Cơ Thanh cũng cười nói: “Đúng vậy, hơn nữa, Trữ Thanh cùng Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà hiệp định, hai cung liên thủ, ngày sau Nhị công tử trở thành cốc chủ, Trữ Thanh tất nhiên là cốc chủ phu nhân!”
Đồng tử Nam Cung Thiên Mạc mạnh co lại, ánh mắt nheo lại, nói: “Tin tức này cũng thật không tồi! Tiểu Thanh, ngươi muốn ta ban thưởng ngươi như thế nào?”
Đại ca cùng Độc Điện Trữ Thanh liên thủ?! Thực đáng chết! Xem ra không thể chờ bọn họ tự giết lẫn nhau, nhất định cần phải khuấy nước càng thêm hỗn độn mới được!
Cơ Thanh chớp chớp nhãn tình, sóng mắt lưu chuyển, giòn thanh nói: “Nếu công tử muốn ban thưởng Tiểu Thanh, không bằng để cho Tiểu Thanh làm người của công tử được không?”
Thành bại quyết định chính là lúc này! Thành tức là từ nay về sau phú quý dễ như trở bàn tay, bại tức là —— chết!
Trong lòng Cơ Thanh nhanh chóng tính toán, bàn tay đều là mồ hôi lạnh, trên mặt lại càng tản ra vẻ kiều mỵ……
Nam Cung Thiên Mạc cẩn thận đánh giá Cơ Thanh, cười nói: “Ngươi không sợ bị ta liên lụy?”
Nguyên lai là tính toán việc này?! Nam Cung Thiên Mạc âm thầm buồn cười, nếu không phải ngươi còn có giá trị lợi dụng, có lẽ hoa viên trong tiểu viện cũng nên phì nhiêu hơn……
Cơ Thanh cười, đi từng bước về phía trước, thấy Nam Cung Thiên Mạc cũng không hờn giận, liền đánh bạo đi đến bên giường, hòa thân ôm ấp, thấp giọng nói: “Thủ đoạn các cung đều có, mười ba công tử hiện giờ chỉ còn sáu vị! Năm cung khác tranh giành đến ngươi chết ta sống, công tử nơi này lại gió êm sóng lặng! Tiểu Thanh tin tưởng công tử, chỉ cầu công tử có thể thương xót Tiểu Thanh, Tiểu Thanh tịnh không có lòng tham, chỉ cần công tử thương thương Tiểu Thanh nhiều chút là được!”
Nam Cung Thiên Mạc cũng không cự tuyệt, duỗi tay đem Cơ Thanh kéo vào ổ chăn, lấy ra một viên thuốc, duỗi tay uy Cơ Thanh ăn xuống. Giương mắt nhìn hướng Liễu Như Phong, thản nhiên nói: “Đi ra ngoài.”
Cơ Thanh nhu thuận há miệng nuốt vào, cũng không biết đây là dược gì, bất quá giờ này khắc này, cũng không thể không ăn. Có lẽ, cũng bất quá chỉ là chút độc được khống chế thời gian, chỉ cần trở ra Trác Tiêu Cung, Lục công tử Trữ Thanh xuất thân từ Độc Điện, còn sợ không giải được độc dược này?!
Liễu Như Phong thấy rõ, đó là một viên ‘Huyết Hoàn Đan’cùng với viên Nam Cung Thiên Mạc giao cho Dạ Thất, Dạ Bát dùng giống nhau như đúc! Đây là loại duy nhất chỉ có ở Tuyệt Cốc, ngay cả điện chủ Độc Điện cũng vô pháp có thể nghĩ tới ‘Huyết Hoàn Đan’ có phối phương khác nhau!
Liễu Như Phong cúi người hành lễ, nhìn lướt qua Cơ Thanh, xoay người rời đi. Luận võ công, mười Cơ Thanh cũng không phải đối thủ của Nam Cung Thiên Mạc, luận tâm kế, nếu Cơ Thanh có chủ ý khác, chỉ sợ về sau khóc cũng không kịp.
※※※
Viện tử trữ tĩnh, lặng yên không một tiếng động.
Liễu Như Phong ngẩng đầu, nhìn nơi phía chân trời xa xa, một đường trắng sáng, nắm thật chặt vạt áo đơn bạc, tuy rằng đã gần đến giữa hạ, nhưng lúc này sắc trời chưa sáng, gió đêm thổi lên, nhè nhẹ xâm nhập vào trong áo.
Cũng may Liễu Như Phong hàng năm tập võ, cũng không cảm thấy lạnh, thuận thuận kéo chặt áo, hai tay khoanh trước ngực, ôm kiếm, dựa nghiêng vào tường, im lặng mà đứng.
Khi hừng đông, Dạ Thất, Dạ Bát có lẽ cũng sẽ ổn?! Lúc này, so sánh an toàn vẫn nên canh tại chỗ này. Liễu Như Phong âm thầm tính toán.
“Ách…… Công tử…… nhẹ…… nhẹ một chút……” Trong phòng ốc truyền ra tiếng Cơ Thanh nũng nịu kêu đau.
Liễu Như Phong ngẩn ra, đột nhiên nở nụ cười, công tử tại loại sự tình này, luôn luôn thô bạo, chỉ lo đến cảm thụ của bản thân. Khi công tử điên chẳng qua mới mười ba tuổi, với việc này, biết không nhiều lắm, bất đồng với những công tử khác, từ sớm đã luyện được thủ đoạn lão luyệntrên người vô số thị cơ. Chỉ sợ Cơ Thanh phải chịu khổ sở……
“…… Ân…… Ân…… A…… Công tử……” Thanh âm Cơ Thanh đứt quãng truyền ra, thanh âm thiếu niên thanh thúy liêu nhân mị hoặc câu hồn nói không nên lời.
Liễu Như Phong lại thính tai nghe ra trong thanh âm kia che giấu đau đớn cùng ra vẻ mềm mại đáng yêu.
Liễu Như Phong một mặt cực lực không để ý đến từng trận tiếng thở dốc cùng rên rỉ khiến kẻ khác mặt đỏ tai hồng kia, một mặt cảnh giác chú ý động tĩnh bốn phía.
Trong đầu cũng không khống chế được thất thần:thời điểm công tử ôm mình, có lẽ cũng không thoải mái, mình cũng không có kinh nghiệm về phương diện này. Hy vọng tối nay, Cơ Thanh xuất thân Thị Điện có thể khiến cho công tử một hồi tình sự vui thích……
Nghĩ lại khi rời cửa, công tử cho Cơ Thanh ăn ‘Huyết Hoàn Đan’, có lẽ, công tử tính toán lưu lại Cơ Thanh, có vật thay thế như Cơ Thanh, có lẽ, về sau công tử sẽ không lại để cho mình, một đầu gỗ chỉ biết nghe lệnh đi thị tẩm……
“…… Ách…… A…… A……Nhanh, nhanh lên…… Công tử……” Bên trong cánh cửa, Cơ Thanh không thể tự điều khiển thét chói tai, trong thanh âm đã không còn thống khổ, loại tình cảm vui thích khó nhịn biểu lộ không thể nghi ngờ.
Liễu Như Phong không hiểu sao có chút miệng khô lưỡi khô, không khỏi ngẩng đầu, nuốt nuốt nướt bọt.
Sắc trời đã sáng, Liễu Như Phong nhìn ánh sáng trong không trung, bất giác nhớ lại đêm qua, gương mặt Nam Cung Thiên Mạc trên cao nhìn xuống, dẫn theo tia tà ý lãnh mị, bá đạo biểu thị công khai lĩnh vực chiếm hữu của hắn……
Trong phòng, tiếng rên rỉ mê người không ngừng truyền ra.
Liễu Như Phong nhắm mắt, dục vọng đêm qua chưa hoàn toàn tiêu tán tựa hồ lại bắt đầu dâng lên.