CHƯƠNG 30:
Bóng đen hạ xuống, đứng ở bên cạnh Liễu Như Phong, hoàn toàn mặc kệ mười tên thị vệ phía sau.
Liễu Như Phong nghiêng đầu thì thấy, là Dạ Thất.
Liễu Như Phong mặt nhăn mày nhíu, nói: “Sao ngươi lại đến đây?”
Lễ phu nhân nhìn thấy Dạ Thất một thân hắc y, trên mặt không hề có biểu tình ngoài ý muốn, phất tay, lệnh cho thị vệ trong ngoài phòng lui ra, khóe mắt đảo qua Nam Cung Thiên Mạc trên giường vẫn toàn bộ không động tĩnhnhư cũ, nhíu nhíu mày.
Dạ Thất không nhìn Liễu Như Phong, chỉ là hướng Lễ phu nhân cúi hạ thấp người, rồi thi lễ, nói: “Ảnh vệ Dạ Thất tham kiến Lễ phu nhân.”
Sắc mặt Lễ phu nhân bình tĩnh, ngồi xuống giường, nói: “Ngươi chính là ảnh vệ của Mạc nhi? Ngươi kêu Dạ Thất?”
Dạ Thất đáp: “Vâng.”
Sắc mặt Lễ phu nhân lạnh lùng, nói: “Ngươi đã là ảnh vệ của Mạc nhi, thấy ta, là cấp bậc lễ nghĩa như vậy?”
Sắc mặt Dạ Thất bất động, lạnh lùng thốt: “Dạ Thất mặc dù nhận mệnh lệnh của điện chủ Ảnh Điện, bảo hộ sự an toàn của Tứ công tử Nam Cung Thiên Mạc, nhưng chưa từng được lệnh cấp tên cho Tứ công tử! Lễ phu nhân cũng không phải là chủ nhân của Dạ Thất!”
Lễ phu nhân cứng lại, cả giận nói: “Nếu như thế, ngươi hiện thân ra làm cái gì?”
Ánh mắt Dạ Thất lãnh ngưng (lãnh = lạnh, ngưng = ngưng đọng), chứa đầy sát khí nhìn thoáng qua Thủy Liên bên giường, đối Lễ phu nhân nói: “Hình phạt trăm roi, nhốt ba ngày, điều đến chủ cung nghe lệnh! Chẳng qua là Lễ phu nhân muốn bức Dạ Thất hiện thân không phải sao?”
Lễ phu nhân cứng người, thân là Đệ Tam phu nhân của cốc chủ Tuyệt Cốc, mẫu thân của Đệ Tứ công tử Nam Cung Thiên Mạc, là người hiện đang khống chế chống giữ Trác Tiêu Cung, nàng khi nào thì bị người không kiêng nể gì mà chống đối như thế? Trong khoảng thời gian ngắn, đúng là nói không ra lời.
Liễu Như Phong nghe được khẩu khí của Dạ Thất, nghĩ đến Lễ phu nhân dù sao cũng là mẫu thân của công tử, nhíu mi, khẽ quát một tiếng: “Dạ Thất!”
Dạ Thất quay sang, sắc mặt hơi hoãn lại, ánh mắt nhu hòa, nói: “Nếu lúc ấy để cho ta giết nàng, làm sao lúc này ngươi lại có thể gặp khó khăn? Một trăm roi? Hừ! Ta thấy, Lễ phu nhân rõ ràng là muốn mạng của ngươi!”
Thủy Liên bên giường biến sắc, cúi thấp đầu, lấy mắt nhìn hướng Lễ phu nhân.
Liễu Như Phong thở dài, nói: “Ta xác thực thất trách, cứ thế để thị nữ của Lễ phu nhân cấp cho công tử chết thảm, theo quy củ, phạt trăm roi là Lễ phu nhân vẫn chưa làm khó xử ta……”
Trên mặt Dạ Thất viết đầy vẻ không tin, hoài nghi nhìn về phía Lễ phu nhân.
Lễ phu nhân cuối cùng thở ra một hơi, tức giận nói: “Dạ Thất! Ngươi đã không tính là người của Trác Tiêu Cung ta, liền cũng quản không được chuyện Trác Tiêu Cung ta! Thiên Hành! Mang Liễu Như Phong đi chủ cung!”
“Vâng.” Tổng quản Thiên Hành lên tiếng trả lời dời bước về phía trước, hướng Dạ Thất, Liễu Như Phong đi tới.
Dạ Thất bước một bước lên phía trước, che ở trước người Liễu Như Phong, hét lớn hai tiếng: “Chờ đã!”
Tổng quản Thiên Hành dừng bước, quay đầu lại nhìn phía Lễ phu nhân.
Lễ phu nhân tức giận, nhìn Dạ Thất, nói: “Như thế nào? Ngươi còn có lời muốn nói? Là ai cho ngươi lá gan? Dám ngăn cản mệnh lệnh của ta?”
Dạ Thất lạnh lùng nhìn Lễ phu nhân, nói: “Ảnh vệ chỉ nhận thức một chủ, Lễ phu nhân không phải là chủ nhân của Dạ Thất. Thế nhưng Dạ Thất hiện giờ phụ trách an toàn của Tứ công tử, Lễ phu nhân điều thị vệ bên người Tứ công tử đi, Dạ Thất muốn hỏi, đây là vì sao?”
“Ngươi vẫn có da mặt tới hỏi ta vì sao? Ngươi, các ngươi……” Lễ phu nhân giận dữ, hít một hơi thật sâu, chuyển qua nhìn Liễu Như Phong, nói: “Việc tư cá nhân của ngươi, ta cũng không có ý muốn quản nhiều, nhưng ta tuyệt không cho phép bên người Mạc nhi phát sinh…… chuyện như vậy!”
Liễu Như Phong cúi đầu, chỉ cảm thấy người trong phòng lạnh lẽo cười chế nhạo, ánh mắt nhất tề bắn ở trên người y.
Lại nghe Lễ phu nhân chuyển hướng Dạ Thất, quát: “Về phần ngươi! Tuy rằng ta quản không được ngươi, nhưng nếu ngươi dám làm hư Mạc nhi, cũng đừng trách ta đến trước mặt cốc chủ đòi mạng của ngươi!”
“Còn không mang Liễu Như Phong đi!” Lễ phu nhân nói xong, chuyển hướng tổng quản Thiên Hành nói, mắt thấy Dạ Thất hoàn toàn không đem mình để vào mắt, lại nói: “Không cần chia ra ba ngày, hình phạt trăm roi hôm nay phải xong!”
Tổng quản Thiên Hành lên tiếng, chậm rãi từng bước một đi tới.
“Lễ phu nhân đây là rõ ràng muốn xử tử hắn?” Dạ Thất cười lạnh, tay phải sờ bên hông, nguyên lai cái đai lưng màu đen bên hông hắn là một thanh roi da!
Mười bốn tên thị vệ trong ngoài phòng khẩn trương rút đao kiếmra, nhất tề chỉ vào Dạ Thất trước người Liễu Như Phong.
Liễu Như Phong cả kinh, ngẩng đầu lên, đang muốn duỗi tay ngăn Dạ Thất lại, đã thấy Nam Cung Thiên Mạc trên giường không biết từ khi nào đã chuyển thân lại, hai mắt nhắm chặt, hơi hơi cọ cọ trên cái gối, là động tác lắc đầu.
Dư quang khóe mắt Lễ phu nhân vẫn nhìn chằm chằm Nam Cung Thiên Mạc, thấy Nam Cung Thiên Mạc nhắm chặthai mắt, ở trên gối cọ cọ, lại không có động tĩnh.
Tổng quản Thiên Hành bước một chút.
Nhãn tình Dạ Thất sáng lên, cũng không thèm nhìn tới tám gã thị vệ chung quanh, cổ tay run lên, roi da màu đen bỗng nhiên vung lên, “Ba” một tiếng giòn vang, hai gã thị vệ trước mặt Dạ Thất hét thảm một tiếng, tay cầm đao đã bị roi da để lại một vết sưng đỏ.
Cổ tay Dạ Thất lại phất lên, roi da kia lăng không bắn ra, giống như một con mãng xà lớn màu đen, thẳng đến mặt tổng quản Thiên Hành mà đi.
Tổng quản Thiên Hành cả kinh, chân bước ngang qua, nghiêng người tránh đi thế tiến hung mãnh của roi da màu đen, năm ngón tay thành trảo, lấy tay chụp vào thân roi.
Tám gã thị vệ trong phòng vung đao hướng vào đầu Dạ Thất mà chém.
Dạ Thất tựa như không nhìn thấy tám gã thị vệ kia, chỉ nhìn chằm chằm tổng quản Thiên Hành, mũi chân chợt điểm, nhảy lên giữa không trung, thân như chim đại bàng, lướt qua đỉnh đầu bốn gã thị vệ trước mặt, trường tiên (= roi dài, để từ Hán Việt thấy hay hơn)trong tay như linh xà nhảy múa, bạt cao cắt đoạn. Cáp cáp chớp lóe tại tay Thiên Hành, âm vang trong không trung, lao thẳng tới đỉnh đầu tổng quản Thiên Hành.
Tổng quản Thiên Hành chuyển thân né qua, ngón tay không thuận theo không buông tha, giơ cánh tay vội bắt lại hướng thân roi.
Dạ Thất hạ xuống, mũi chân chạm đất, thân hình nhoáng lên một cái, trường tiên giống như linh xà, co lại né qua, mạnh mẽ thăm dò, đầu roi giương lên, hướng mặt tổng quản Thiên Hành.
Tổng quản Thiên Hành bước lên phía trước, thỉnh thoảng giữa lúc đó, né tránh một đường roi, không để ý mái tóc dài bị tiên phong (gió do roi tạo ra) cắt đứt, bước nhanh tiếp cận Dạ Thất, bàn tay thanh thoát, hô một tiếng, một chưởng hung mãnh đánh tới.
Tám gã thị vệ chuyển thân vây kín, nhấc đao bổ về phía Dạ Thất.
Dạ Thất hừ lạnh một tiếng, trường tiên run lên, thân roi lui về, vòng quanh phía sau một vòng, bức lui tám gã thị vệ, tay trái nghênh tiếp ——”Binh” một tiếng vọng lại, song chưởng đánh trúng. Tổng quản Thiên Hành hơi lui một bước, sắc mặt Dạ Thất đại biến, lui ba bước, mới ổn định thân hình.
Tổng quản Thiên Hành lạnh lùng cười, vừa muốn tiến lên, lại nghe Lễ phu nhân bên giường ôn nhu nói: “Mạc nhi, ngươi tỉnh?”
Nam Cung Thiên Mạc trên giường vịn vào tay Lễ phu nhân, nửa ngồi dậy, cau mày, dụi mắt, thanh âm hàm hồ mà hơi có chút giận hờn, còn chưa thấy rõ người trước mặt, liền lầu bầu nói: “Thật ồn! Lan nhi, ngươi đang làm cái gì?”
Tổng quản Thiên Hành ngẩn ra, dừng bước, quay đầu nhìn lại.
Dạ Thất thừa cơ tung thân mình lên, thoát ly khí tức của tổng quản Thiên Hành, rơi xuống bên cạnh Liễu Như Phong, thừa lúc tâm thần mọi người trong phòng đều bị Nam Cung Thiên Mạc hấp dẫn, Dạ Thất tin, chỉ dựa vào mười tên thị vệ trước cửa phòng, tuyệt đối không thể ngăn được mình……
Dạ Thất duỗi tay dùng sức lôi kéo Liễu Như Phong, thấp giọng quát: “Đi!”
Liễu Như Phong vẫn im lặng quỳ trên mặt đất, thân hình không chút suy suyển, coi Dạ Thất như không khí.
Chỉ cần làm lỡ mất cơ hội này, Lễ phu nhân cùng tổng quản Thiên Hành sẽ lại để ý đến đây.
Lễ phu nhân quát lạnh một tiếng, nói: “Còn muốn chạy?”
Tổng quản Thiên Hành vung tay lên, chỉ huy mười bốn tên thị vệ đem cửa phòng đóng lại, đi vài bước, nhưng không lên phía trước, chỉ là đứng ở phía sau bốn gã thị vệ, gắt gao nhìn chằm chằm Dạ Thất.
Liễu Như Phong ngẩng đầu, nhìn Dạ Thất, thản nhiên nói: “Liễu Như Phong là người Trác Tiêu Cung.”
Dạ Thất nóng lòng, nhìn thị vệ tiến đến, lại nhìn Liễu Như Phong vẫn không nhúc nhích, hơi hơi do dự, đã bị vây quanh ở trong phòng.
Lễ phu nhân nhẹ nhàng thở ra một hơi, thẳng đến lúc này, thấy Dạ Thất không chịu bỏ lại Liễu Như Phong một mình đào tẩu, mới thật sự tin lời nói vừa rồi của Thủy Liên, không còn đánh giá Nam Cung Thiên Mạc trước giường nữa, khẽ vuốt ống tay áo, tư thái tao nhã đứng dậy, đi vài bước, đứng ở bên cạnh người tổng quản Thiên Hành.
Dạ Thất nắm thật chặt trường tiên trong tay, đề phòng nhìn về phía Lễ phu nhân.
Lễ phu nhân nhẹ nhàng cười, ôn nhu nói: “Dạ Thất, không bằng chúng ta làm một cuộc giao dịch!”
“Giao dịch?” Dạ Thất hơi cảm thấy nghi hoặc, cảnh giác nhìn nhìn thị vệ bốn phía, muốn làm rõ ràng Lễ phu nhân lúc này là muốn làm cái gì.
Lễ phu nhân gật đầu, nhẹ giọng nói: “Không sai! Ngươi phải toàn tâm thay ta làm việc, không cần giao ra ảnh bài.”
“Chỉ bằng bọn họ?” Dạ Thất cười lạnh nói, giống như nghe được một chuyện buồn cười nhất trên đời. Mắt lạnh đảo qua bốn phía, chẳng lẽ Lễ phu nhân nghĩ chỉ bằng những người này, liền có thể uy hiếp mình?! Tuy rằng võ công tổng quản Thiên Hành kia so với mình hơn một bậc, nhưng nếu luận về che giấu cùng chạy trốn, Dạ Thất tự tin sẽ không thất thủ.
“Không! Không phải bọn họ, là hắn!” Ngón tay Lễ phu nhân duỗi ra, chỉ về phía Liễu Như Phong quỳ trên mặt đất.
Liễu Như Phong ngạc nhiên nhìn ngón tay ngọc tinh tế chỉ hướng mình.
Dạ Thất giật mình.
Lễ phu nhân cẩn thận quan sát thần sắc Dạ Thất, cười nói: “Như thế, ta liền đem Liễu Như Phong ban thưởng cho ngươi, cũng miễn đi hình phạt trăm roi, nhốt ba ngày, mệnh lệnh điều hướng chủ cungcủa hắn! Như thế nào?”
Nhìn thấy trên mặt Dạ Thất hỉ nộ đan xen, nháy mắt biến đổi không ngừng, Lễ phu nhân nắm bắt phần thắng nói: “Hoặc là, ngươi lúc này đào tẩu, ta biết ảnh vệ thiện nhất là che giấu tung tích, ta cũng không thấy có gì khó khăn, liền lệnh cho Liễu Như Phong ra tay lấy tánh mạng của ngươi! Ngươi nói xem, hắn có thể nghe lệnh tới giết ngươi hay không? Ngươi đoán, giữa các ngươi ai có thể sống sót?”
Liễu Như Phong đột nhiên nhớ tới, lời này của Lễ phu nhân, cư nhiên cùng với lời nói lúc trước của công tử đều tương tự, thân mình không khỏi run lên, sắc mặt trắng bệch.
Cũng may hiểu được Dạ Thất chỉ là diễn trò, Liễu Như Phong hơi cảm thấy an tâm, nhịn không được quay đầu, nhìn Dạ Thất. Không ngờ Dạ Thất cũng nhìn lại đây, hai mắt thần sắc phức tạp.
Lễ phu nhân khoan dung hưng trí nhìn thần sắc cùng động tác hai người đột biến. Cũng may Lễ phu nhân nghĩ đến bọn họ chỉ là sợ sự uy hiếp của lời nói cuối cùng kia, vẫn như trước không chút nào để ý chờ đợi câu trả lời của Dạ Thất.
Dạ Thất nhìn Lễ phu nhân, dư quang ánh mắt lại chuyển qua thấy Nam Cung Thiên Mạc trên giường, biến sắc, đáp: “Nếu lúc Lễ phu nhân cần đến Dạ Thất, chỉ cần phái người đến truyền một tiếng, Dạ Thất sẽ lượng sức mà đi.”
“Ngươi cư nhiên rất khôn khéo……” Lễ phu nhân vẫy lui thị vệ vây quanh bên hai người, trở lại hướng Nam Cung Thiên Mạc, cười nói: “Các ngươi…… đều đi ra ngoài đi!”
Thâm thâm nhìn thoáng qua Lễ phu nhân nhẹ nhàng ôm lấy Nam Cung Thiên Mạc. Dạ Thất cầm trường tiên trong tay một lần nữa quấn lại về bên hông, nhìn nhìn mười tên thị vệ rời khỏi phòng, xoay người kéo Liễu Như Phong đang quỳ, theo tổng quản Thiên Hành, rời khỏi phòng.