Một đêm này tôi ngủ không an ổn vì đã mơ thấy rất nhiều người,
có Giang Triều, Nhạc Vũ, Nghê Lạc Trần, còn
Tiếu Địch và biển đen mênh mông, tôi gọi tiểu Bùn tỉnh lại . Doãn Lộ hỏi
tôi, Nhạc đội trưởng, Tiểu bùn là ai? Tôi nói đó là một người không còn bên cạnh.
Đúng vậy, chúng tôi thật sự không còn ở chung nữa……
Bác sĩ vừa đi kiểm
tra lần cuối, tôi phải đi làm thủ tục xuất viện, có lẽ là thứ hai nên người nhiều
một cách đặc biệt, sắp hàng dài nhiều lần tôi mới làm xong thủ tục, khi tôi đi
trở về phòng bệnh cách giường bên cạnh đã có thêm nhiều bệnh nhân đến , mà giường
Doãn Lộ lại trống trãi dị thường ……
‘Đội trưởng trưởng Nhạc, em phải đi rồi, em thật sự không có
can đảm đối mặt với đồng đội, càng không có thể diện đối mặt với chị cùng đội
trưởng Triệu, còn ba mẹ sinh ra em nữa!’
Tờ giấy bị tôi cằm chặt trong lòng bàn tay, bị mồ hôi thấm ướt,
một cô gái trẻ không có tiền, lại có có bầu có thể đi đâu? Tôi trong khoảng thời
gian ngắn làm cho mình tỉnh táo lại, nếu chuyện này bị quân đội biết, một học
viên trong quân đội, chưa được phê chuẩn liền tự tiện rời khỏi quân đội sẽ bị
truy cứu , tình tiết nghiêm trọng sẽ phạm vào ‘tội đào ngũ’ để xử lý,
nhưng nếu trễ đem cô bé tìm trở về, nếu
lỡ xảy ra sai lầm gì……
Tôi suy nghĩ đành phải gọi điện thoại cho Nghê Lạc Trần, có
lẽ chỉ có anh ấy mới có thể giúp được .
“Nghê Lạc Trần, là em đây, hy vọng anh giúp một việc.”
Anh hiển nhiên bị giọng điệu cứng ngắc của tôi nên trở nên
hơi ngại ngùng, dừng một hồi mới
nói nhàn nhạt “Nói, chuyện gì?.”
“Doãn Lộ không thấy nữa , chỉ để lại một tờ giấy……”
Tôi đọc tờ giấy một lần, chỉ đọc đến một nửa liền bị anh
ngăn lại “Em đừng vội, ở tại bệnh viện chờ anh, chớ đi, anh lập tức quay lại.”
-
Khi nhìn thấy Nghê Lạc Trần, trong lòng tôi liền không còn
kinh hoảng như vậy nữa, anh nói anh đã phái người trong công ty đang đi tìm vậy
nên không cần lo lắng. Tôi gật đầu, thế
này mới nhìn đến anh vẫn mặc bộ quần áo màu đen như ngày hôm qua, cằm hơi nhọn,
thần thái tao nhã lộ ra vài phần suy sút
và mệt mỏi……
“Anh vẫn ở đây sao?”
“ Đang trên đường quay lại thành phố D.” Anh thản nhiên trả
lời.
Chẳng lẽ đêm qua anh không rời đi, vẫn ngủ ở trong xe sao?
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ xe, có vài giọt hạt mưa bay xuống
trên mặt , cần gạt nước đang gạt thong thả, tôi mới phát hiện giờ phút này bầu
trời trở nên xám xịt .
“Ăn sáng chưa?” Tôi hỏi.
Nghê Lạc Trần lắc đầu
“Không muốn ăn.”
“Đi với em một chút, em cảm thấy đói bụng.”
“Được.”
Thật ra làm sao tôi có khẩu vị để ăn bữa sáng, chỉ là muốn cho anh ăn chút
ít, tội sợ anh lại gầy hơn nữa .
Ngồi trong một nhà nhà hàng, tôi chỉ gọi một dĩa bánh bao,
hai chén cháo, Nghê Lạc Trần nhìn thoáng qua lập tức nhíu mày.
“Làm sao vậy? Không hợp khẩu vị sao?”
Tôi vừa hỏi anh, vừa
gắp bánh bao vào bát cho anh, anh cũng không trả lời tôi, chỉ cầm chiếc đũa khều
khều bánh bao trong bát của mình, giống
như làm bánh nướng áp chảo, mệt mỏi không thèm ăn.
“Ăn một chút đi, rồi một hồi nữa đi tìm người, nói không chừng
ngay cả cơm trưa cũng không kịp ăn đâu.” Tôi dỗ anh ăn giống như một đứa trẻ,
không biết tại sao đối với anh chỉ có biện pháp làm như vậy.
Nghê Lạc Trần chỉ cắn một miếng tượng trưng , chậm rãi ăn một
hồi, nói “Muốn cùng em thương lượng chút việc.”
“Uhm, nói đi.” Tôi thổi thổi cháo cho bớt nóng rồi đưa đến
trước mặt anh, thuận miệng nói.
“Đừng đem chuyện này đăng báo được không?”
“Cái gì? Sự việc thế nào?”
“Là học viên kia, chuyện mang thai……” nói chuyện với đàn ông
mà nhắc tới hai chữ kia khiến tôi tự nhiên cảm thấy ngượng ngùng, mặt đỏ lên,
tôi khẽ cười, nhưng trong lòng khe khẽ thở dài.
“Nếu đăng báo, cô bé sẽ bị khai trừ khỏi quân đội, ngay cả bằng tốt nghiệp cũng
không lấy được, như vậy sẽ hủy đi tương lai của đứa trẻ ? Nói sau em cũng sẽ chịu liên lụy theo, nói không chừng sẽ bị
giáng chức…… Nếu anh không đăng báo, em có biện pháp dấu kín việc này…… Cái
kia……”
“Đây là quân đội, anh cho là nhà anh sao? Anh hãy thu lại loại oai phong tà khí đi, anh cho là có tiền
thì cái gì đều có thể làm được sao?” Tôi hơi tức giận trừng mắt nhìn anh liếc một
cái.
“Anh không cao thượng, anh chỉ là vì yêu……” Anh dừng một
chút, cúi đầu, nhỏ giọng nói “Chỉ muốn quan tâm người bên cạnh em.”
“Tôi khẽ thở dài một tiếng, giọng điệu dịu đi một chút “Em biết anh muốn tốt cho chúng em, nhưng kỷ
luật trong quân đội rất nghiêm minh, không giống công ty của các anh, cũng không giống tập
đoàn Nghê thị, có thể tùy tiện anh tính toán. Thậtra học viện cũng muốn đăng báo quân khu ……Tương
lai của cô bé kia tuy rằng làm người ta lo lắng, nhưng trong quá trình trưởng thành nếu tự mình
ngã xuống thì tự mình
phải đứng lên, xã hội này chính là tàn khốc như vậy .”
“Thực ác độc.”
Nghê Lạc Trần oán hận cắn một miếng bánh bao, nhỏ giọng than
thở một câu, nhưng thật ra giống như một đứa trẻ bốc đồng làm cho tôi dở khóc dở
cười. Thậtra, anh cũng hiểu được, ác độc
không phải tô, cũng không phải quân đội, mà là thế giới này, là xã hội trần trụi này.
Đang ăn điểm tâm được một nửa thì điện thoại của Nghê Lạc Trần
vang lên , nói là tìm được tin tức của Doãn Lộ rồi, bọn họ vẫn lặng lẽ theo ở
phía sau.
Tôi cùng Nghê Lạc Trần vội thanh toán tiền, liền vội vàng trở
lại xe.
Bầu trời xám lại như muốn nổi cơn mưa phùn, Nghê Lạc Trần
cho tốc độ xe chạy rất nhanh làm tim tôi
cũng đập nhanh liên hồi .
-
Năm mươi km bên ngoài bờ biển, bầu trời ảm đạm hòa vào nước
biển làm cho người ta cảm giác được có chút bi thương.
Tôi cùng Nghê Lạc Trần xuống xe, rất xa nhìn thấy một cô gái
mặc quân trang đang đưa lưng về phía chúng tôi đứng thẳng ở trên một khối đá ngầm
lớn, bởi vì trời mưa nước biển dần dần dâng lên làm đá ngầm chìm xuống hơn một
nửa, lúc này có vài người đi tới, trong đó một người che dù cho Nghê Lạc Trần,“
Chủ tịch Nghê, cô gái mặc quân trang kia đã đứng đó nửa giờ , không có sự phân
phó của anh chúng tôi không dám tiến lên phía trước.”
“Uhm, đi tìm một chiếc thuyền nhỏ đến đây.”
Nghê Lạc Trần nói xong,
nhận lấy chiếc ô nhét vào tay
tôi, tay anh hơi lạnh như băng, tôi biết anh vẫn luôn sợ biển, nhất là nước biển
không phải xanh thẳm như bây giờ.
Khi chiếc thuyền nhỏ đến đây, tôi thấy Nghê Lạc Trần muốn bước
lên, vội vàng ngăn cản anh “Không phải anh sợ biển sao, hay là
để em đi đi.”
“Nếu đột nhiên xảy ra chuyện gì, anh ứng phó không được, nói
sao thì một hồi còn đi qua chổ đá ngầm,
đàn ông dẫu thế nào đều mạnh hơn phụ nữ, mỗi việc này mà anh lại không bằng phụ
nữ sao.” Nghê Lạc Trần hơi nở nụ cười nhàn nhạt, lại cố chấp đẩy tôi sang một
bên“Em ngoan ngoãn qua bên kia chờ, thủy triều vẫn đang tiếp tục dâng lên có thể
làm em ướt.”
“Vậy anh cẩn thận một chút.” Tôi gật đầu, thì ra anh còn ghi
hận đêm qua tôi hơi quá lời.
Nghê Lạc Trần đáp ứng một tiếng, sắc mặt hơi nghiêm trọng
nhìn phía biển lớn, anh tạm dừng một lát liền vì đạo nghĩa không thể chùn bước
lên thuyền nhỏ, lòng tôi không tự chủ được bắt đầu trở nên khẩn trương.
Không biết có phải vì anh không chèo thuyền, hay là vì
nguyên nhân có sóng gió hơi lớn, thân thuyền ở trên biển hơi chòng chành không
ngừng, dần dần thuyền nhỏ miễn cưỡng đến gần dải đá ngầm, tôi thấy Doãn Lộ xoay
người lại thấy Lạc Giáng Trần, hai người dường như nói chuyện gì với nhau ….. Hồi
lâu Nghê Lạc Trần mới chậm rãi bắt đầu đặt chân lên đá ngầm, tôi thấy động tác
của anh không phải thực lưu loát, trái tim muốn chạy lên cổ họng , sợ anh sẽ ngã xuống biển lớn, cũng may Doãn Lộ
vươn tay gian nan giữ chặt anh, anh mới thuận lợi đi lên, hai người không biết
nói gì vài câu , Nghê Lạc Trần ôm Doãn Lộ vào trong ngực, không ngừng vỗ về
lưng cô bé.
Nói thật tôi có chút hâm mộ hình ảnh kia, hâm mộ Doãn Lộ ……
Qua hồi lâu, Nghê Lạc Trần mới buông ra, hai người ngồi xuống
đối mặt với biển lớn. Gió biển thổi bay
quần áo của họ , không biết là do Nghê Lạc Trần rất đẹp trai phong độ hay vì cảnh
ấm áp trước mắt, tôi có cảm giác như mình đang nhìn một cảnh trong film, cảm động
muốn rơi lệ……
Một giờ trôi qua, hai người không biết nói gì, nhưng tôi biết Doãn Lộ nhất định bị anh
thuyết phục , cho đến khi hai người chậm rãi đi xuống khỏi đá ngầm, yên ổn dừng
ở chiếc thuyền nhỏ kia, lại chậm rãi lại gần bờ, tim tôi mới dần dần bình tĩnh
lại.
Sắc mặt Nghê Lạc Trần
đã trở nên hơi trắng xanh .
-
Trở lại xe, Nghê Lạc Trần
mở điều hòa ra, thổi hướng Doãn Lộ ở bên kia, vừa xếp chỗ ngồi cho tôi vừa hỏi
muốn đi bệnh viện không, hoặc là đi ăn
trước chút gì đó? Doãn Lộ vội vàng nói không cần, cô bé không có việc gì, Nghê
Lạc Trần liền lái xe về hướng quân doanh .
Dọc theo đường đi ba người chúng tôi đều không nói gì, Doãn
Lộ vẫn không dám nhìn tôi, nhưng ánh mắt của cô bé so với ngày hôm qua càng
kiên nghị, cũng càng dũng cảm. Tôi nghĩ Nghê Lạc Trần rốt cuộc nói gì đó với cô
bé, mới làm cho cô bé có thêm can đảm đối mặt với sự thật, đối mặt về con đường
sau này?
Xe đến quân doanh , tôi đưa ô cho Doãn Lộ, muốn cô bé xuống
xe trước chờ tôi. Cho đến nhìn cô bé đi đến trước cửa, tôi mới quay đầu nhìn
nhìn Nghê Lạc trần “Cám ơn anh , hãy trở về tắm nước ấm đi, cẩn thận nếu bị cảm
mạo thì thêm nghiêm trọng …… Còn nữa…… Tôi giải thích, ngày hôm qua không nên
nói anh như vậy, không phải tôi cố ý ……”
Nghê Lạc Trần gật đầu, thản nhiên hơi nở nụ cười “Anh biết
em vì cô gái kia, nên đối với đàn ông cảm thấy hơi thất vọng , cũng bao gồm cả
thất vọng đối với anh nữa.”
“Em đi đây.”
Tôi không giải thích
gì, liền xuống xe, đột nhiên Nghê Lạc Trần gọi tôi lại.
“Chờ chút đã.”
Anh rất nhanh xuống xe đi đến bên người tôi, thế nhưng lại
ngồi xuống giúp tôi buộc lại dây giầy“Về sau chú ý một chút, một nữ thiếu tá
xinh đẹp, nếu xuất hiện ở trước mặt nam
học viên sẽ không thích hợp.” Anh cười rất dịu dàng, lại có chút quyến rũ
Tôi vội vàng đem ngoảnh mặt sang một bên, thản nhiên hỏi anh
“Anh với tất cả các cô gái đều ân cần như vậy sao?”
“Em nói gì?” Anh đứng dậy, hỏi lại tôi.
“Ít nhất đối với Tiếu Địch cũng làm như vậy sao?”
“A,” Nghê Lạc Trần bất đắc dĩ hơi nở nụ cười một , dần dần ý
cười chậm rãi lan rộng,“Vì sao mọi người lại nghĩ như vậy, một người đàn ông
cùng một người phụ nữ ở một chỗ, nhất định phải có quan hệ mờ ám sao?”
“Em xem các người không chỉ có mờ ám đâu? Cô ấy gọi anh là bảo
bối.”
“Mẹ anh cũng gọi như vậy, phụ nữ ở nhà họ Nghê đều gọi anh
như vậy , chỉ có em không cho anh là bảo……” Anh nhẹ nhíu mày, phía sau câu nói
kia có thể nghe được có chút oán giận……
“Nhưng cô ấy không giống
mẹ anh.” Thanh âm của tôi đột nhiên cao lên.
Có lẽ anh không dự
đoán được tôi sẽ như vậy trả lời, sửng sốt hồi lâu mới nói “Em quả thực ngốc đến
không còn thuốc chữa.”
Nói xong, anh lên xe, có vẻ hơi oán giận rời khỏi.
Cho đến khi Từ Dĩnh gọi điện tới , tôi mới biết được hôm nay
là ngày mở phiên toà thẩm tra xử lí vụ án “Sao chép” kia, người đánh cắp sơ đồ
phác thảo đã tìm được rồi, công ty thiết kế SNOWLET mới nhận một nhân viên thiết
kế trẻ mới, có lẽ do tuổi còn nhỏ nên phạm vào sai lầm cũng dễ dàng sợ hãi, liền
tự mình chủ động thừa nhận . Từ Dĩnh nói, chủ tịch Nghê vẫn lo lắng không biết
nên khởi tố không, nhưng chuyện này đã làm ảnh hưởng đến danh dự của đoàn thể
SNOWLET , cho nên bất đắc dĩ phải làm.
Tôi hơi lo lắng nhìn hướng xe rời khỏi, bởi vì nguyên nhân
là do tôi, phiên toà thẩm tra xử lí anh lại vắng mặt, như vậy có thể sẽ bị ảnh
hưởng không?