Nhà hàng tây thanh lịch, yên tĩnh chỉ có hai người chúng tôi
tới ăn cơm, trên bàn là một bó hoa hồng đỏ thắm, nếu tôi nhớ không nhầm, đây vẫn
là lần đầu tiên Nghê Lạc Trần tặng hoa hồng cho tôi, tôi nghĩ, nó có lẽ cũng
khiến mặt tôi đỏ lên. Tôi với Nghê Lạc Trần ngồi đối diện nhìn nhau, hương vị
ngọt ngào của rượu vang đỏ đã đưa chúng tôi quay về với thực tại, phiêu đãng,
có lẽ là cả khoảng cách sau đó khiến trái tim mới thuận theo chính mình.
Ở cạnh chúng tôi một nhạc công đang nhẹ nhàng kéo đàn, tôi
nhớ không ra tên của bản nhạc, nốt nhạc mỹ lệ phiêu đãng ở cao trên bầu trời,
tôi không thẻ nói đây là một loại lãng mạn, hay là xa hoa, hoặc đại loại là như
thế…
Khi ăn cơm, Nghê Lạc Trần vẫn mỉm cười với tôi, ngọt ngào giống
như ly rượu vang đỏ, lơ đãng khiến tôi say rượu…
Tôi không còn nhớ chúng tôi đã dùng bao nhiêu thời gian để
dùng xong bữa cơm trưa này.
Ngồi ở trong xe chầm chậm tiến về phố xá náo nhiệt, giống
như một người lưu luyến với thành phố này, không biết như thế nào, bỗng nhiên
có một suy nghĩ bỗng lóe lên ở trong đầu.
“Vui không?”
Nghê Lạc Trần cười hỏi tôi, đem tôi kéo ra từ trong ảo tưởng,
tôi gật đầu, liền liếc mắt nhìn những tiếng động ầm ĩ ngoài cửa sổ, đã có lúc
chúng tôi để tiếng động ồn ào đó để lại phía sau. Sau đó anh dừng xe ở trước cửa
trung tâm thương mại xa hoa nhất thành phố D, anh nói do không có thời gian chỉ
đưa tôi đi dạo ở đây…
Đây vẫn là lần đầu tiên anh đi dạo bộ với tôi, tôi khoác khuỷu
tay anh, tiếp nhận vô số ánh mắt dòm ngó, giống như cùng người đàn ông này cả đời
gần nhau thật sự là một điều rất kiêu ngạo. Sau đó có vài người phóng viên muốn
chụp ảnh, bị Nghê Lạc Trần nói cảm ơn rồi cự tuyệt, đây là lần đầu tiên anh hạ
mặt nạ lạnh lùng, đối mặt với phóng viên. Có lẽ là vì lần trước, có mấy nhà báo
bị trừng phạt không nhỏ, cho nên hôm nay chúng tôi cũng không bị quấy rầy quá
nhiều. Nghê Lạc Trần dẫn tôi đi dạo từ tầng 1 đến tầng cao nhất, có ích hay
không có ích đều vì tôi mà mua túi lớn túi nhỏ, hai tay đã xách đầy nhưng cũng
không đồng ý để tôi xách, anh nói, để cho tôi lĩnh hội được một lần có người phục vụ xách túi xách, tôi liền
cười nói, người hầu nhỏ cao quý như vậy, em hưởng thụ không được…
Đêm xuống, màn cửa sổ dày chặn ngang ánh trăng ngoài cửa sở
nhìn trộm.
Giường lớn ấm áp mềm mại, ánh đèn tường mờ mờ chiếu xuống,
Nghê Lạc Trần ôm chặt tôi, va chạm liên tục với làn da của tôi, anh hôn thật nhẹ
nhàng, tay vẫn ở trước ngực tôi vò nặn, hứng thú chồng chất, không một chút vội
vàng, anh một bên thở dốc điềm đạm, một bên nhìn vào hai mắt tôi, giống như rất
để ý cảm giác của tôi…
Tôi cũng ôm chặt lấy anh, cảm nhận vật cứng rắn của anh đang
chống dơ trên cơ thể tôi, đã lâu ngày không thấy lửa nóng nơi đó, tôi liền duỗi
tay cầm nó, giống nhu đó là sự chân thực duy nhất có thể cầm được…
Suốt một đêm trừ khoái cảm kích động,còn khiến cho tôi sinh
ra một chút cảm giác ngượng ngùng của đêm tân hôn.
Sau đó, Nghê Lạc Trần đưa cho tôi một chén sữa ấm, muốn tôi
uống hết, anh nói đã lâu tôi không ngủ một giấc ngon rồi, anh sẽ trông tôi ngủ,
nhìn tôi ngủ say. Tựa vào trong ngực ấm áp, rất nhanh tôi đã ngủ…đêm hôm đó,
tôi gặp rất nhiều giấc mơ, đầu tiên là hôn môi chăm sóc, như chìm đắm trong gió
xuân, nhè nhẹ ngọt ngào, nhưng sau đó , lại rất giống một trận mưa, mặt và cơ
thể tôi, cảm giác được một mảng ẩm ướt và lạnh, nhưng tôi biết, anh vẫn ôm chặt
tôi, tôi vẫn ngủ mà không tỉnh lại. Sau đó, tôi lại mơ hồ nghe có tiếng hát,
chính là bài hát đôi cánh thiên sứ, tôi nhớ rất kỹ tên bài hát, khi ở biển nam,
Nghê Lạc Trần ngồi ở bên cạnh tôi nhẹ nhàng ngâm nga bài hát này.
“Lá rụng theo gió sẽ đi về phương nào, chỉ giữ lại bầu trời
mỹ lệ, từng đợt âm thanh bay lượn, như đôi cánh thiên sứ xẹt qua hạnh phúc của
tôi. Tình yêu đã từng đi tới phương nào, dựa vào ngày trước giữ lại hương thơm
ngày hôm qua, sự quen thuộc ấm áp đó như một đôi cánh thiên sứ, đảo qua vô biên
trong lòng tôi. Tin rằng anh vẫn ở nơi đây, cũng chưa từng rời đi, tình yêu của
anh như đôi cánh bảo vệ em, dường như sinh mệnh vẫn ở nơi đây, từ nay về sau sẽ
không có anh, anh sẽ tìm một thiên sứ thay anh yêu em…”
Không biết tại sao, tiếng hát trong mộng bị tổn thương đó,
giống như anh đang nhẹ nhàng mà từ biệt với tôi, tôi muốn tỉnh lại, nhưng làm
sao cũng không mở được hai mắt ra. Sau đó, có người ở bên tai tôi nói nhỏ: “Nhạc
Tuyết, anh phải đi rồi, đừng buồn, em cứ nghĩ là đã để anh nhấc hành lý đi xa,
em đã có thể tự lập rồi, anh cũng an tâm. Anh tính một chút, vì em tay của anh
bị thương hai lần, còn có, anh vì em mà đã bị đánh hai lần, một người đàn ông
vì em mà khóc vô số lần, đau khổ em mang lại cho anh đều là gấp đôi, thử nghĩ tới
điều không tốt của em, rốt cuộc anh cũng có thể nhẫn tâm rời đi…sau này, không
có anh ở bên cạnh em, em cũng nhất định phải mỉm cười mà đối mặt với tất cả, đợi
em mặc vào chiếc váy cưới đó, khi em lại một lần nữa tìm thấy hạnh phúc, anh ở trên
trời cũng sẽ mỉm cười…”
“Nhạc Tuyết, quên anh đi, anh còn nhiều băn khoăn chưa thực
hiện được, anh muốn đi hỏi Nghê Thiên Vũ một chút, lú trước, ông ấy vì cái gì
mà bỏ rơi anh, hỏi ông ấy có yêu mẹ thật lòng hay không.”
Tôi đau thương như vậy tỉnh lại từ trong mộng, tờ mờ sáng
ngày mới, chiếc gối bị nước mắt làm ướt sũng, phía bên kia giường nhưng lại trống
trơn…
Đồng hồ đeo tay không hề chuyển động, kim đồng hồ dừng lại
hai ngày trước, đúng hơn là một ngày một đêm, phía dưới đồng hồ có một tờ giấy
“Nhạc Tuyết, duyên phận của chúng ta dừng lại ở x giây x phút x ngày x tháng x
năm, thu thứ cho anh, lúc còn sống anh đã phụ em một lần, chỉ là lần này đã đủ
rồi.”
“Nghê Lạc Trần, đồ khốn nạn nhà anh, anh đã cho gì vào trong
sữa của em?”
Tôi khóc nhảy xuống giường, đi tìm cái còi thủy tinh kia, đó
là thứ duy nhất có thể gọi tính mạng anh quay về, anh đã từng nói qua, nếu như
đã muộn thì sẽ không kịp.
Tôi quên khóc, quên bi thương, chỉ là không ngừng tìm kiếm,
lục lọi khắp mọi ngõ ngách trong nhà, cuối cùng, tôi mới không thể không thừa
nhận sự thật, nó đã biến mất với Nghê Lạc Trần, biến mất cùng tính mạng của
tôi.
Khi nghĩ đến gọi điện thoại mong sự giúp đỡ, cả Nghê gia
không ai nhận điện thoại của tôi, kể cả ông nội. Sau đó, tôi tìm được Từ Dĩnh,
mới biết mấy ngày liền, cô ấy đã bị Nghê Lạc Trần bố trí đến thành phố khác kiểm
tra công việc, mà anh đã sớm mua vé đi Hải Nam…thì ra, anh thật sự đi tìm Nghê
Thiên Vũ, đi hỏi ông ấy, mình tại sao bị bỏ rơi…
Tôi gọi điện thoại cho Giang Triều, bởi vì bây giờ chỉ có
anh mới có thể giúp tôi tìm Nghê Lạc Trần, nhưng trong điện thoại tôi vẫn khóc,
một chữ cũng không nói ra được. “Nhạc Tuyết, em đùng khóc, đợi anh, anh lập tức
tới đó.”
Tôi khóc càng thêm kịch liệt hơn, bao nhiêu hi vọng đều ở
nơi người đó, là Nghê Lạc Trần, giờ tôi mới rõ, lúc trước yêu Giang Triều chỉ
là như là đi vào trong tim tôi, cho nên để quên anh chỉ cần một người khác đi
vào và thay thế, mà Nghê Lạc Trần lại đi vào tận trong sinh mệnh của tôi, tôi
cũng không biết làm sao có thể lấy một người ra từ trong sinh mạng của mình,
quên anh đi có phải chính là buông thả cho tính mạng của mình hay không?
Bầu trời Hải Nam và ngoài khơi rất ảm đạm, tôi la lên Tiểu Bùn, liều mạng
tìm kiếm ở trong nước, vài góc bị nước biển bao phủ, tôi hi vọng mình có thể
chìm vào thật sâu trong đáy biển, như vậy có thể nhìn thấy Lạc Trần của tôi rồi…
Giang Triều và Dư Na liều mạng kéo tôi lên bờ, nhưng tôi lại
khóc mà nói “Tôi không quay về, Tiểu bùn của tôi vẫn còn ngủ ở trong biển, anh ấy
sợ nước, anh ấy đang đợi tôi đến cứu anh ấy…” Nhưng sức lực cuối cùng của tôi
cũng mất đi, thì ra tình yêu sẽ không thể có gì làm khó được, nó ngay cả tính mạng
của Lạc Trần cũng không thể xoay chuyển, ở giờ phút này, cái gì cũng không
dung, cái gì tôi cũng không cầm được…
Trong hoảng hốt, tôi thấy ông nội, bố chồng, mẹ chồng. Mỗi
người họ dường như đều ở đây cả đêm, gầy đi rất nhiều, ông nội lắc đầu với tôi,
nói Tiểu Bùn không còn nữa rồi liền để lại cho tôi một bóng lưng…
“Cái gì gọi là Tiểu Bùn không còn nữa? Không có khả năng anh
bỏ lại tôi mà không lo lắng, bởi vì anh đã nói, đem tôi cho ai, anh cũng sẽ
không an lòng…” Tôi khóc đuổi theo, nhưng lại bị mẹ chồng ngăn lại, đưa tôi lại
trong tay Giang Triều “Tiểu Tuyết, đối mặt với sự thật đi, con như vậy, Lạc Trần
đi cũng không an lòng.”
Nhìn thấy nước mắt của mẹ chồng tôi liền mất đi tri giác…
Khi chính thức tỉnh lại, chính thức đối mặt với thực tại,
mình đã vô tri vô giác (ngơ ngơ ngẩn ngẩn) một tháng rồi, nói cách khác, Lạc Trần
của tôi đã rời khỏi tôi một tháng hai ngày. Mẹ tôi nói, bệnh tim ông nội tái
phát vào nhập viện, bố chồng, mẹ chồng đều đã đến thăm tôi, nhưng ai tôi cũng
không biết, chỉ là gặp ai tôi cũng gọi là Lạc Trần, là Tiểu Bùn, nhưng tôi thực
sự rất hối hận, khi anh ở bên cạnh tôi, tôi rất ít khi gọi anh thân mật như thế,
thậm chí ngay cả “ông xã” cũng chưa gọi qua một lần.
Sau khi ở lại một tháng ở bệnh viện, tôi trở lại nhà của bố
mẹ, buổi chiều mỗi ngày, tôi đều theo thói quen ngồi trước cửa sổ ngẩn ngơ, nhớ
anh, nhớ đến quay quắt, trước mắt tôi đều là gương mặt tuấn tú của anh, nụ cười
nhàn nhạt, còn có dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo đó nữa, sự dịu dàng của anh chỉ đối
với một mình tôi, cũng chỉ gây thương tổn cho một mình tôi, tôi cảm giác bản
thân lại không đứng lên nổi, thậm chí hi vọng bản thân mình cũng bị bệnh trầm uất,
đi tìm Lạc Trần của tôi, tôi cũng muốn hỏi anh, vì sao anh có thể tàn nhẫn bỏ
rơi tôi như thế…
Nhưng Giang Triều luôn nhắc nhở bên tai tôi, tôi là một quân
nhân, không nên có loại suy nghĩ không tiền đồ trong đầu như vậy, bây giờ tôi mới
phát hiện ba mẹ đã già đi rất nhiều, mà khi Nhạc Vũ đi I Rắc, tôi chưa đi tiễn
nó, xem ra, ở trong đời người của tôi, làm bất cứ thân phận nào tôi cũng đều thất
bại, thậm chí ngay cả tư cách của một
quân nhân tôi cũng không xong….Đúng vậy, tôi nghĩ đến Doãn Nộ, cô bé kia kiên
cường gấp trăm lần so với tôi, mặc dù cô bé đã cởi quân trang, nhưng tôi vẫn nhớ
kỹ bộ dạng cô bé khi mặc quân trang, có lẽ đời người của mỗi người đều sẽ mất
đi một thứ, tôi đang học cách mỉm cười, nếu không Lạc Trần sẽ thực sự không an
lòng. Thì ra, anh bắt tôi học nấu ăn, buổi tối không cho tôi ôm hay vuốt ve gì,
chỉ là vì để cho tôi luyện tập cuộc sống không có anh.
Dần dần tôi không khóc nữa, bởi vì tôi nghĩ đến Lạc Trần từng
nói, không thích tôi khóc, tôi khóc anh sẽ tan nát cõi lòng.
Chớp mắt, anh rời khỏi tôi đã ba tháng rồi, có người nói,
khi thi thể của anh được vớt lên, trong tay cầm chặt chiếc còi thủy tinh, xác
thực nó và bức tranh kia đem Nghê Lạc Trần đến với Nghê Thiên Vũ, càng làm tôi
và Lạc Trần liên hệ cùng nhau, thực ra, cả đời này Lạc Trần rất đơn giản, những
người, những việc mà cả đời này anh nhớ mãi không quên, và hai thứ đồ đó. Nghê
gia không để tôi nhìn Lạc Trần lần cuối cùng có lẽ là sợ tôi đau khổ, có lẽ là
không thể tha thứ cho tôi, hơn nữa ông nội vẫn cho rằng vì tôi mà ông gián tiếp
mất đi Tiểu Bùn của ông, nhưng sau đó tôi cũng hiểu rõ, không nhìn cũng tốt,
như vậy tôi sẽ thực sự cho rằng, Lạc Trần của tôi chỉ đưa theo hành lý đi xa,
nói không chừng có một ngày anh sẽ quay về bên cạnh tôi.
Trở lại quân đội, tôi thực hiện lời hứa của mình với Lạc Trần,
một năm không tiếp quản công việc dạy học trong học viên, tôi chỉ làm một số
công việc đơn giản, sau đó không ngừng nhớ anh, dần dần, sau đó tôi có thói
quen ban ngày không có cái ôm và quan tâm của anh, và buổi tôi thì một mình độc
thoại với anh.
Mặt khác, tôi cũng cố hết sức cùng người khác phái duy trì
quan hệ đồng nghiệp và bạn bè bình thường, bởi vì Lạc Trần của tôi rất hay
ghen.
Hôm tôi đi dự lễ kết hôn của Giang Triều, tôi thực sự vui mừng
cho anh và Dư Na, đời người có thể gặp một người cùng làm bạn đồng hành với
mình, so với tình yêu oanh liệt còn quan trọng hơn. Ngày đó tôi cười mãi, nhưng
trong đầu vẫn nhớ mãi về kỷ niệm, nhớ tân hôn ngắn ngủi của tôi và Lạc Trần, thậm
chí anh còn dùng bàn tay ấm áp giúp tôi sưởi ấm bàn chân còn rõ ràng như ngày
hôm qua, thì ra nó đã sớm khắc sâu vào trong trí nhớ tôi thế rồi, cho dù ngày
đó lòng tôi vẫn chưa yên.
“Dì, ba ba tốt tại sao chưa tới? Con nhớ ba lắm…” Nựu Nựu
ghé vào trong lòng tôi, hỏi rất ngây thơ, chính xác, Lạc Trần là một người khiến
người khác rất khó quên.
Tôi cùng cằm nhẹ nhàng cọ cọ trên đầu Nựu Nựu, vừa cười vừa
nói: “Ba ba tốt đi tới một nơi rất xa, ba cũng rất nhớ Nựu Nựu.”
“Nơi rất xa đó ở đâu? Là Paris à? Mẹ nói ba ba tốt đi Paris
lĩnh thưởng rồi, mẹ còn nói ba ba tốt là người đàn ông tốt thứ hai trên đời
này, người tốt nhứ nhấ là ba Giang Triều.”
Tôi cười cười, muốn sửa lại cho đúng, ba ba tốt là người đàn
ông tốt nhất trên thế giới này. sau đó trong đầu lại đột nhiên nghĩ nến một ý
niệm, chiếc áo cưới hoa mỹ dó, tôi nên đưa đến Paris, tham gia thuộc thi thiết
kế thời trang.
Thành phố D chào đón mùa đông bằng một trận giảm nhiệt độ,
tuyết bay đầy trời, đột nhiên tôi phát hiện, mùa đông này vô cùng lạnh giá.
Trở lại ngôi nhà đã nửa năm xa cách, đây là ngôi nhà nhỏ mà
Lạc Trần thiết kế rất ấm áp dàng cho tôi, tôi lại rơi nước mắt đã lâu không chảy,
do dự một lát mới đi đến trước cửa.
“Tiểu Tuyết, làm sao giờ mới trở về, mẹ đợi con rất lâu rồi.”
Thì ra là mẹ chồng, tôi vội vàng mở cửa để bà vào bên trong.
Bà gầy đi rất nhiều, tôi không kịp nói gì, có lẽ cũng thật sự nói không ra lời,
liền một tay ôm lấy bà “Mẹ, mẹ vẫn ổn chữ?” Nước mắt lại theo khuôn mặt chảy xuống.
“Tiểu Tuyết, mẹ không sao, trời lạnh như thế, mẹ sợ con cô
đơn cho nên đến thăm con.”
“Mẹ…” an ủi của bà khiến nước mắt tôi như được phê chuẩn liền
chảy xuống không ngừng,
“Con ngoan, đừng khóc, mẹ biết con nhớ Lạc Trần …” Mẹ không
ngừng vỗ lưng tôi trấn an tôi.
“Mẹ, xin lỗi, con không chăm sóc anh ấy thật tốt…”
“Đừng nói ngốc như vậy, đi cầu xin ông đi…”
“…” Tôi khó hiểu nhìn bà.