Quả nhiên không ngoài dự liệu của tôi, buổi chiều đúng 5 giờ
lúc chúng tôi và vài cán bộ cùng giáo viên đang họp liền nhận được lời mời tham
dự tiệc tối, nói là các lãnh đạo quan trọng của
huyện Z đều sẽ tham gia, hy vọng chúng tôi ít nhất có thể phái ra một
người đại diện tham dự. Bởi vì đội trưởng
Triệu còn có công tác phải làm, tôi đành phải đồng ý tham dự.
Năm giờ rưỡi, tôi tới rất
đúng giờ.
Nói theo lý tôi không phải quan lớn và quyền quý, lại không
biết thế nào để ứng phó trong những trường hợp như vậy nên tôi cảm thấy
có chút mờ mịt ……
Đúng lúc này cửa mở ra, tôi nhìn thấy Nghê Lạc Trần hơi mỉm
cười nhàn nhạt, một thân mặc quần áo sang trọng nhàn nhã đang đi đến. Tôi bừng
tỉnh thì ra nhân vật chính của buổi tiệc tối này vẫn là anh như cũ.
“Chủ tịch Nghê, thực đúng giờ, rất có tác phong của quân
nhân.”
Nghe được vài người nịnh hót nói, tôi không nhịn được hơi bật
cười. Rõ ràng là người cuối cùng đến trình diện, hơn nữa đến muộn ba phần thời
gian, tại sao lại đúng giờ?
Người ta có thể đừng dối trá như vậy hay không.
Nghê Lạc Trần nhìn nhìn tôi, mới mỉm cười chào hỏi mọi người,
anh được an bài ngồi ở bên cạnh chủ tịch huyện, vừa lúc đối diện với tôi, còn Từ
Dĩnh ngồi bên cạnh anh, tôi chỉ im lặng nhìn anh và những người bên cạnh anh.
Tôi phát hiện anh cũng không có bởi vì mình tuổi trẻ mà có vẻ khiêm tốn quá mức, mà chỉ biểu hiện thái độ cao quý, có
một loại thong dong và lão luyện mà tôi chưa từng gặp qua, tôi thế này mới chân
chính hiểu được cuộc sống và con người của
Nghê Lạc Trần , ngoài chuyện là
nhà thiết kế thời trang mới và người chồng, anh còn là một thương nhân
thành đạt và cái gọi là nhân vật của xã hội thượng lưu.
Khi bữa tiệc diễn ra khoảng hai mươi phút, có lẽ bởi vì Nghê Lạc Trần hơi mỏi mệt, có vẻ không hào hứng,
mở miệng nói chuyện rất nhỏ, mọi người vì muốn làm tăng cảm xúc của anh, liền
thay nhau tiến lên chúc rượu anh, mỗi lần anh bưng lên chén rượu đều không một
tiếng động nhìn tôi liếc mắt một cái sau đó lễ phép khéo léo nhấp môi một chút
tỏ vẻ kính trọng . Có lẽ bởi vì anh mỉm cười có vẻ xa cách nên người mời rượu
cũng không miễn cưỡng nên tôi liền cảm thấy yên tâm .
Toàn bộ tiệc tối, trên có cấp lãnh đạo huyện dưới có cán bộ
trong quân đội và những người khách cao quý như chủ tịch Nghê cho nên tôi chỉ là một cán bộ nho nhỏ có vẻ không quan trọng
gì , ước chừng nửa giờ sau tôi lấy cớ vội vàng rời khỏi buổi tiệc.
-
Đi ra bên ngoài, tôi thở phào một hơi.
Hôm nay ánh hoàng hôn
thực đặc biệt trông như một quả cầu màu đỏ rực treo lơ lửng trong không
trung, ngay ngắn không chiếu ra một ánh
sang nào tôi rất khó nhận biết là nó đẹp
hay không đẹp , chỉ cảm thấy rất kỳ quái, có một loại mong muốn tự mình chạm tới,
tìm tòi nghiên cứu cảm xúc chân thật khi chạm vào nó.
“Nhạc Tuyết, cô ăn không ngon miệng sao?”
Không biết từ khi nào Từ Dĩnh đã xuất hiện ở phía sau tôi,
tôi xoay người lại cười nói “Tại sao cô cũng theo tôi đi ra , vất vả một
ngày mau trở về ăn cơm đi.”
“Tôi đi ra ngoài muốn hít thở chút không khí trong lành , chủ
tịch Nghê bình thường rất ít xã giao, cho nên tôi và cô giống nhau, cũng không
có thói quen xã giao trong những trường hợp này……” Đang nói một nửa, rốt cục chợt
hiểu ra ý đồ của tôi , liền vừa cười nói “Yên tâm đi, tửu lượng chủ tịch Nghê
trước mắt còn có thể ứng phó, một chút tôi sẽ trở về lại.”
Tôi cười gật đầu không nói gì nữa, chúng tôi liền một trước
một sau đi tới sân vận động của quân đội.
Một cơn gió đêm nhẹ nhàng thổi bay mái tóc dài của Từ Dĩnh
khiến nó rũ xuống dưới, cô ngẩng đầu
nhìn ánh chiều tà nơi chân trời, nhẹ giọng nói “Tôi cùng chủ tịch Nghê học cùng
nhau học ở Pháp, chúng tôi hai nhà có quan hệ thân thiết cho nên rất quen thuộc……”
Tôi không biết cô ấy vì sao lại đột nhiên giãy bày chuyện này với tôi đó chỉ
cảm thấy giọng của cô cũng như mái tóc dài hơi bay bổng. Tôi cười gật đầu, xem
ra về chuyện của Nghê Lạc Trần, cuối cùng tôi muốn tránh cũng không được từ miệng
người khác biết được, chỉ là tôi hơi hiếu kì vì sao Từ Dĩnh, một cô gái xuất sắc như vậy nhưng đến nay
chưa nói đến chuyện yêu đương và kết hôn?
“Cô đừng thấy tài hoa cùng năng lực xã giao của anh ấy, thật
ra anh cũng là một người thực trầm mặc, chỉ là sau khi kết hôn với cô anh ấy mới thay đổi. Khi từ huấn luyện dã ngoại
trở về, tôi phát hiện anh ta luôn cười, cho tới bây giờ tôi chưa thấy qua anh
có thể cười giống như một đứa trẻ…… Tôi nghĩ chỉ có cô mới có thể thật sự cho anh niềm vui …..”
“……”
Khi Từ Dĩnh rời đi, tôi vẫn nhìn theo bóng dáng của cô ấy,
cuối cùng tôi cảm giác cô ấy có gì đó muốn nói với tôi, là về Nghê Lạc Trần ,
có lẽ cô ấy còn đang phân vân có nên nói ra không.
-
Trở lại văn phòng, viết bản báo cáo tổng kết về cuộc huấn
luyện dã ngoại, cùng bình luận và xét
thành tích của các học viên xong đã là buổi tối hơn chín giờ.
Đi vào căn tin , hỏi thăm một chút về thức ăn buổi tối nghe
nói là ‘Phong phú vô cùng’, thế này tôi mới hiểu được vì sao Nghê Lạc Trần đáp ứng tôi không đi tham gia tiệc tối sau đó
lại lật lọng bởi vì anh hiểu tôi là người nghĩ gì nói đó, lại là
lần đầu tiên độc lập đảm đương chức vị lãnh đạo nên có rất nhiều quan hệ giữa người với người đều
không hiểu phải phối hợp thế nào, anh liền âm thầm giúp tôi một lần. Chỉ là để ứng
phó một người tình nguyện thế nhưng phải sắp đặt cẩn thận như vậy, thật sự là
lao sư động chúng rồi .
Tôi cười đi đến ký túc xá của học viên, lúc này kèn báo hiệu
vừa mới thổi, đã 10 giờ đúng nên toàn bộ quân khu chìm trong bầu không khí vô
cùng im lặng.
Xa xa, là thành phố với ánh đèn rực rỡ, một sáng một tối tạo
thành hai thế giới khác nhau.
Đột nhiên đội trưởng Triệ vội vàng chạy qua bên người tôi,
tôi vội vàng kêu anh ta lại “Anh đi đâu?”
“Tiêu bản của phòng thực nghiệm vừa mới đưa đến, tôi đi dỡ
hàng.”
“Tại sao lại đưa đến vào lúc
khuya khoắt thế này , ……”
“Nói là xe bị hỏng ở trên đường .”
“Để tôi đi theo
anh…..”
“Cô, được không vậy?” đội trưởng Triệu do dự nhìn tôi liếc một
cái.
“Tại sao lại không được,
đừng xem tôi như phụ nữ nha.” Tôi cười trả lời anh ta, ở trong quân đội không
phải có một câu như vầy sao, xem phụ nữ thành đàn ông, xem đàn ông ngang hàng.
Trải qua một lúc yên lặng trên con đường vừa dài vừa nhỏ,
chúng tôi mới nhìn thấy phòng thí nghiệm kia ở mấy ngôi nhà ngói cũ. Phòng ở thực
cũ, bốn phía tối như mực , chỉ có những ánh đèn pha từ xe tải phát ra ánh sáng,
mấy người công nhân đứng phía trước hút thuốc tạo thành một vùng khói trong ánh
đèn mờ mờ, không gian yên lặng hiện ra vài phần quỷ dị.
Đội trưởng Triệu mở cửa phòng thí nghiệm, bật công tắc đèn,
tôi mới phát hiện phòng thí nghiệm được chiếu sáng là dùng bốn mươi cái bóng
đèn, ở trên trần nhà nhẹ nhàng sáng lên.
“Mang qua đây.”
Nghe tiếng công nhân nói, tôi vội vàng đi tiếp, mới phát hiện
tay họ đang nâng dĩ nhiên là một thi thể nguyên vẹn, màu đỏ sậm của cơ thể cùng
gương mặt xám xịt vừa xem đã hiểu ngay, có một
mùi dung dịch hooc môn gay mũi tỏa ra
trong không khí, trong nháy mắt kia tôi dường như muốn phát nôn……
“Được không?”
Có lẽ do thấy sắc mặt tôi không tốt, đội trưởng Triệu khẩn
trương hỏi một câu. Tôi lắc lắc đầu, cắn răng kiên trì , trong lòng lại đột
nhiên dâng lên một sự ấm ức muốn tìm nơi
ấm áp để khóc một trận.
Ước chừng hơn mười phút, chúng tôi đem 4 thi thể toàn bộ đặt
ở bốn phòng thí nghiệm thực nghiệm, sau đó khi bọn họ khuân vác chặt bốn chân
tay cùng phần thân, tôi không đi giúp đỡ chỉ
đứng một bên, im lặng chờ đợi. Tôi đột nhiên nghĩ đến trong một buổi tối
huấn luyện dã ngoại, Nghê Lạc Trần nằm trong lều trại hỏi tôi là làm quân nhân có cảm thấy vất vả
không, lúc ấy tôi chỉ cười lắc đầu. Nếu
hiện tại anh hỏi tôi, tôi nghĩ tôi nhất định sẽ nhào vào lòng anh khóc lóc thỏa
thích.
“Nhạc Tuyết, đi thôi.”
Đội trưởng Triệu nhẹ bảo tôi, tôi mới biết được vài người công
nhân đã lên xe đi rồi, anh ở phía sau khóa cửa, hai chúng tôi đi một khoảng
cách mới nhớ tới đã quên tắt đèn, đang định quay lại thế nhưng đèn trong mấy
phòng thí nghiệm tự tắt thật quỷ dị…..
Tôi không tự chủ hơi run lên, đội trưởng Triệu vội vàng nói
“Có thể là do đèn bị hỏng rồi.” Nhưng giọng anh rõ ràng cũng mang theo một sự sợ
hãi.
Hai chúng tôi không
nói thêm câu nào nữa nói, bước chân vội vàng đi về hướng nơi đóng
quân, ánh trăng ảm đạm làm cho cây cối
hai bên đường nhỏ âm trầm hoà mình vào
nhau.
Tôi và anh đi một hơi trở lại nơi đóng quân, vội vàng chào tạm
biệt đội trưởng Triệu liền đi về hướng nhà khách .
Phòng của Nghê Lạc Trần chưa tắt đèn, tôi đẩy cửa, cửa liền mở ra, anh đang ngồi trước máy tính
làm việc, nhìn thấy tôi tiến vào, liền cười ra đón. Giờ phút này tôi không chút
do dự nhào vào trong lòng anh, khóc lớn lên……
“Làm sao vậy? Uhm? Mau nói cho anh biết làm sao vậy?”
“Nghê Lạc Trần, em muốn về nhà……”
Tôi chỉ cảm giác tay anh vẫn dịu dàng vỗ về lưng tôi, vòm ngực
rộng lớn làm cho tôi cảm thấy vô cùng an ủi và ấm áp. Tôi khóc bao lâu, anh liền
bế tôi bấy lâu, an ủi tôi, cho đến khi tôi đã khóc đủ, mới nói năng lộn xộn nói
ra một màn trong phòng thí nghiệm kia. Anh cười trách cứ tôi, nói vì sao không
gọi điện thoại cho anh để anh đi cùng với tôi, sau đó còn nói nhất định là đèn
hỏng đúng lúc rồi……
Vẻ tươi cười của anh có thể cho tôi một loại an ủi vô hình,
rất nhanh tôi liền khôi phục lại sự tự tin, anh liền cười tôi, nói lại là một
dáng vẻ của nữ quân nhân kiên cường . Tôi ở phòng tắm của anh tắm sạch sẽ,
không nghĩ ngay cả áo ngủ anh đều giúp tôi chuẩn bị tốt , cũng không biết anh ở
nơi nào, là vào thời điểm nào tìm được thuốc Đông y để giúp tôi xoa bóp chân một
hồi, nói là cho bớt sưng và giúp máu lưu thông .
Sau đó tôi mệt mỏi nằm
trên giường anh, anh liền ngồi ở bên giường mát xa cho tôi, mỗi khi anh ấn
một chút thân thể liền truyền đến một trận đau nhức mãnh liệt, tiếp theo đó là
cảm giác tê dại mà lại thoải mái, thực thoải mái.
Tôi mơ mơ màng màng hỏi “Dễ nhìn giống anh vậy, ấn một lần
có thể kiếm khá tiền nha?”
“Không cần tiền.”
Đang sắp ngủ tôi đột nhiên còn nghe anh trả lời như vậy, chợt
bật cười . Đây có lẽ là loại hài hước của Nghê Lạc Trân , khi người khác
đang nói đùa, anh còn thật sự vẽ loạn
thêm một nét bút.
Sau đó tôi thật sự rất mệt nhọc, chỉ nhớ rõ trước khi ngủ có nói cho anh biết làm quân
nhân rất tốt , ít nhất hôn nhân của quân nhân không cho phép có người dễ dàng đến
phá hỏng.
Anh nói nói như vậy hợp lý chổ nào, chất lượng của hôn nhân
không thể dựa vào chuyện này để bảo đảm .
Sau đó tôi ngủ đến nỗi không còn biết gì nữa .
-
Rời giường sau khi kèn báo hiệu thổi lên, tôi vội vàng từ
nhà khách trở lại phòng ngủ của mình, thay một thân quân trang.
Hôm nay là sau khai giảng, thứ nhất là thể dục buổi sáng,
sáng sớm đầy sương mù, trong vườn trường vang lên khẩu hiệu trong trẻo, tôi vẫn
cho rằng đây là âm thanh đẹp nhất, luôn khiến tinh thần người ta trở nên hăng
say và phấn chấn.
Rất xa, tôi nhìn thấy bong dáng của Nghê Lạc Trần, đại khái
là anh không thích chạy bộ, chỉ đi theo
phía sau mấy học viên, chậm rãi thong thả
, tôi nghĩ nếu anh biết những học viên là vì hiện tượng sinh lý, mới đi
theo , anh nhất định sẽ xấu hổ không thôi. Nghĩ vậy, tôi cười rốt cuộc ngừng chạy,
liền chậm bước chân, vừa đi vừa chờ anh. Anh cười đi tới, chuyện thứ nhất liền
nói cho tôi biết, anh tìm người kiểm tra qua, mấy bóng đèn trong phòng thí nghiệm
kia thật sự bị hư rồi, tôi cười cười không nói nữa, thật ra chuyện tối hôm qua tôi đã muốn quên rồi ……
-
Ước chừng hơn mười ngày trôi qua, Nghê Lạc Trần đột nhiên bởi
vì phải tham gia triển lãm thiết kế thời trang thế giới, không thể không đi ra
ngoài tìm kiếm vật liệu, anh đã đi một tuần, bên người tôi đột nhiên có cảm
giác lạnh lẽo trống trải rất nhiều, nhưng tôi vẫn còn thói quen khi tập thể dục
buổi sáng đều nhìn xung quanh bốn phía, tìm kiếm bóng dáng quen thuộc kia, thói
quen khi đi ngang qua tòa nhà khách hai
tầng kia, kìm lòng không được nhìn về
phía cửa sổ phòng anh.
Trong lòng cảm thấy mất mát hồi lâu, mới chậm rãi điều chỉnh
lại.
Hôm nay ăn xong cơm trưa, tôi đang chuẩn bị trở về nghỉ
ngơi, đội trưởng Triệu đột nhiên chạy tới
“Nhạc Tuyết, mau tập hợp học viên ở lễ đường, người ở quân
khu trưởng tới kiểm tra thành tích báo cáo.”
“Sao lại đột nhiên như vậy?” Lòng tôi co thắt đau đớn một
chút, Giang Triều , cái tên này vẫn còn tạo nên một dấu vết thật sâu.
“Có thể là muốn thuận tiện
kiểm tra công tác đội xuất.”
Tôi đang muốn tìm lý do lảng tránh, liền nhìn thấy có mấy
chiếc xe quân đội xa lạ ở bãi đỗ xe kia,
một đám quan quân các cấp bậc đứa bên cạnh, bóng dáng kia đã lâu không gặp nhưng chỉ cần
liếc một cái tôi có thể nhận ra ngay……
Sau 12 giờ trưa những tia nắng mặt trời bao phủ thân thể tạo
thành một vầng sáng mông lung, anh vẫn
cao ngất như vậy, kiên nghị, hấp dẫn khiến tôi không thể dời mắt. Chỉ là
dường như anh đen rất nhiều, cũng gầy rất nhiều, giống như còn gầy hơn Nghê Lạc
Trần một ít .
Tôi thế nhưng nhìn si ngốc hồi lâu, bất tri bất giác, ánh mắt
bị nước mắt làm cho trở nên mơ hồ nhìn không rõ……