Sau bữa cơm chiều, tôi chủ động xin rửa chén, Nghê Lạc Trần thật
không giành với tôi. Anh ta ném cho tôi cái tạp dề, nói mình chán ghét
tẩy rửa đồ dầu mỡ gì đó. Giọng điệu của anh ta giống như một đứa trẻ xấu tính, giống như đang ép đối phương cho anh một hứa hẹn. Tôi liền
cười nói, về sau chỉ cần anh nấu cơm, tôi sống chết nhận thầu rửa
chén. Nhìn thấy vẻ hơi bỡn cợt cười nhẹ, tôi có cảm giác bị bán còn
giúp người ta kiếm tiền, nghĩ rằng nhất định là anh cố ý. Nhưng tôi
biết, có đôi khi mắc mưu cũng không phải chịu thiệt, loại giao dịch này
trên cơ bản xem như hai bên cùng có lợi đi. Trong lòng tôi tính toán
nhỏ nhặt, đột nhiên cảm thấy thì ra bản thân mình cũng có tiềm chất làm
gian thương.
Tôi còn phát hiện, Nghê Lạc Trần là người rất chú ý hưởng thụ cuộc
sống, giống như sau khi ăn xong muốn dùng cafe hoặc hoa quả, còn trước
khi ngủ liền uống một chút rượu. Tôi thật không có thó quen giống anh
như vậy, chỉ đồng ý thử cái nào nóng, theo anh thưởng thức điểm mới
mẻ thôi.
Nhưng một ngày này, rốt cục đã tối, đến thời khắc làm người ta xấu
hổ. Ban đêm đối với một đôi vợ chồng mới cưới mà nói, luôn mang theo một chút mờ ám và ám chỉ.
Tôi tắm rửa xong, thay bộ quần áo ngủ mới. Tuy rằng tôi đã cố gắng
thuyết phục mình chấp nhận một người đàn ông, nhưng giống đêm qua, tình huống xấu hổ mặc quân trang phòng kẻ háo sắc hôm nay dù thế nào cũng
không thể làm như vậy nữa. Nghê Lạc Trần là người kiêu ngạo, anh thừa
nhận năng lực cũng có hạn, điều chủ yếu là tôi cảm thấy mình không nên
làm tổn thương anh.
Tôi sớm quay mặt vào trong, trong lòng cảm thấy bất an, tôi thật hy
vọng buổi tối hôm nay anh bận rộn một ít công tác, như vậy tôi có thể
có một chút thời gian thoải mái, hoặc là có cơ hội giả bộ ngủ cũng tốt.
Thường thường ý nguyện không được như mong muốn, ngay tại thời điểm tôi
miên man suy nghĩ, Nghê Lạc Trần đã sắp đi vào.
Anh hiển nhiên vừa tắm rửa xong, để lộ nửa thân trên, tóc ướt sũng,
cầm khăn mặt trong tay, không ngừng chà lau. Đối với việc anh để thân
trần , tôi không phải rất để ý, ở lâu trong quân đội, đôi khi gặp được
những tình huống đặc biệt, cho dù là nữ quân nhân, cũng không nên chú ý
nhiều. Nhưng khi tôi nhìn thấy anh mặc như vậy, nhất thời cảm thấy có
chút xấu hổ, quả thực rất quỷ dị….
Một cái quần bò màu lam, bên hông buộc dây lưng ở phía trước, không
thể không nói, anh gợi cảm vô cùng, như là hình ảnh của nam nhân vật
chính trong quảng cáo. Chỉ là anh định mặc như vậy đi ngủ sao? Đột
nhiên tôi ý thức được, anh cố ý trả thù, ám chỉ tôi là một nữ háo sắc
và anh cần phải đề phòng. Nhưng tôi không có biện pháp giải thích
chuyện đêm qua, chính mình tưởng tượng ra một cái bia diễn tập trong
mộng mà thôi, nếu không phải anh ở gần tôi như vậy, nếu không phải thân thể anh nổi lên phản ứng trước , tôi nào có lợi dụng thời cơ.
Thì ra ở gần nhau mới biết được, đàn ông đều lòng dạ hẹp hòi không
hơn đứa trẻ . Tôi đột nhiên cảm thấy có chút tức giận, ánh mắt gắt gao
theo dõi dây buộc lưng của anh , nói “Anh không phải là đàn ông, nên
còn để bụng chuyện hôm qua.”
Anh hơi sửng sốt , lập tức khóe môi mang theo vẻ trêu tức, mỉm cười, chậm rãi nói: “Có phải đàn ông hay không, em không phải đã kiểm
tra rồi sao.”
“Anh, lưu manh.”
“Dường như em đang đùa giỡn với lưu manh đó….”
Anh trả lời luôn không nhanh không chậm, trong lúc nhất thời tôi
chán nản, còn muốn nói thêm nhưng lại cảm thấy giống như là đứa trẻ đấu
võ mồm, liền xoay người dùng chăn bông trùm kín đầu không để ý đến anh.
Một lát sau, tôi nghe được tiếng cười khẽ, chăn trên đầu bị kéo xuống ,
sau lưng cảm thấy hơi lạnh, trong lòng lập tức cũng không buồn bực như
vậy nữa, thật ra tôi biết, tôi chỉ giận mình mà thôi.
Đợi bên kia giường có cảm giác lún xuống, lòng tôi liền trầm ổn lại.
Anh nằm quay lưng , giữ một khoảng cách với tôi, tôi nghĩ cho dù xoay
người cũng không chạm vào thân thể của đối phương.
Hồi lâu, bên kia anh cũng không có động tĩnh gì, chỉ nghe tiếng hít
thở đều đều. Khi anh ngủ, thanh âm luôn nhẹ như vậy, thật ra tôi hy vọng anh có thể giống Giang Triều , chuẩn bị ngái nhè nhẹ, để cho tôi biết
rốt cuộc anh ngủ chưa.
Tôi nhẹ nhàng xoay người, anh vẫn như trước không hề cử động. Đột
nhiên tôi rất muốn biết anh có thật sự mặc quần bò hay không , và thắt
dây lưng nằm trên giường. Tôi không dám đưa tay đụng anh, liền nhẹ nhàng xốc chăn lên, thì ra anh đã thay đồ ngủ màu trắng, tôi liền thư thái
nở nụ cười, dù sao là một người phụ nữ bị người đàn ông đề phòng như
vậy, đây đúng là một sự kiện lạ.
Ánh mắt của tôi kìm lòng không được di động nhìn về phía trước, dừng
lại trên ngực và bụng anh, tôi phát hiện anh cùng Giang Triều thực sự
không giống nhau. Mùa hè, khi Giang Triều ở nhà cũng thích để trần thân
trên, lộ ra cơ thể cường tráng, sự cường tráng của Giang Triều dường như có chút tùy ý, Nghê Lạc Trần không giống, cơ ngực cùng cơ bụng giống
như dùng thước đo, có thể nói là hoàn mỹ, mà mọi thứ của anh dường như
luôn tốt đẹp, chẳng lẽ đây là sự khác nhau giữa một nghệ sỹ và một quân
nhân sao?
“Xem ra, em thật đúng là thích nhìn lén.”Chợt một tiếng nói trầm thấp truyền đến, tôi giật mình, tay dừng giữa không trung, không để xuống
cũng không cử động. Sau vài giây, thấy anh không thèm nhắc lại, tôi đem
chăn nhẹ nhàng đắp lên trên người anh, nói: “Không ngủ còn giả bộ ngủ,
anh cũng đâu tốt hơn em.”
“Anh ngủ thật, chỉ là bị lạnh nên tỉnh.”
Nghe được anh còn thật sự giải thích, tôi xấu hổ không thôi, có cảm
giác anh cố ý trêu đùa tôi, tôi cảm thấy khổ không nói nổi. Tôi xoay
người sang chỗ khác, không để ý tới anh, hơn nữa quyết định mấy ngày tới cũng không thèm để ý tới anh. Một lát sau, anh nhẹ nhàng hỏi: “Ngủ
không được sao?”
“Vâng.” Không biết có phải tiếng nói của anh dịu dàng quá mức hay không , tôi không hề đề phòng thừa nhận.
“Dựa gần vào đây, anh kể chuyện xưa cho em nghe.”
Tôi như bị anh bỏ bùa mê, nghe lời nhích lại gần. Anh nâng lên một
cánh tay, luồn qua dưới đầu tôi, kéo tôi lại nằm gần anh. Thân thể anh
có mùi hương thơm sạch sẽ nam tính thật tự nhiên, giọng của anh nhẹ
nhàng chậm rãi, đều đều nói về chuyện trước đây. Tôi không biết mình đã ngủ quên từ lúc nào, chính là trong khi ngủ còn cảm nhận được hương vị
ngọt ngào, ấm áp vô cùng.
Có lẽ mùa đông này, tuy rằng rất dài nhưng cũng không khó qua……
Đảo mắt năm mới đã trôi qua, lúc đầu muốn theo Nghê Lạc Trần về thủ
đôi thăm hỏi ông nội của anh , cũng bởi vì anh chiếu cố hủy bỏ kế
hoạch. Trừ bỏ định kỳ theo tôi cùng cha mẹ ra ngoài ăn cơm, cơ bản anh
đều nhốt mình trong phòng làm việc, mà gần đây tôi không muốn quấy
rầy anh làm việc, mặt khác có rất nhiều chiến hữu trở về thăm người
thân, cho nên tụ lại, tôi cũng chơi rất vui vẻ.
Cảm tình đau xót, dường như đã bị mắc cạn như vậy…..
“Nhạc Tuyết, nghe nói cô gả cho một nhà thiết kế, thế nào, cùng chung sống với một người đàn ông ở nơi đầu sóng ngọn gió, nhất định thực
kích thích.”
“Hoàn hảo, cuộc sống của tôi thực bình lặng, anh thì rất bận rộn, chỉ là thỉnh thoảng phải gặp ký giả và giới báo chí, nhưng cũng đều có
liên quan tới công việc.” Tôi thản nhiên trả lời.
Xem ra, hôn nhân của tôi đã muốn trở thành món điểm tâm ngọt cho mọi
người bán tán lúc trà dư tửu hậu, cho dù không phải là bạn bè quen
thuộc, cũng vui vẻ cho biết tình trạng cuộc sống hiện tại của tôi. Các
cô ấy thậm chí cho rằng người mới kết hôn, cuộc sống chung nhất định có rất nhiều điều quái dị, bọn họ sinh họa cá nhân có phức tạp hay không. Thật ra, tôi hiểu được Nghê Lạc Trần cơ bản là người đàn ông rất bình
thường, trừ bỏ trên người anh có danh vọng, thật ra cuộc sống thực bình thường, ngẫu nhiên có chút hơi cố chấp, giống như mỗi ngày nhất
định phải tắm hai lần, ngủ nhất định phải mặc quần áo ngủ màu trắng, gặp được chuyện cao hứng tới đâu cũng không thích cười to, ăn cơm phải có
một bát canh khổ qua.
Nhắc tới khổ qua, thật ra tôi có chút chuyện buồn cười, lúc ban đầu,
tôi cho rằng nó vừa đắng lại ngọt , cắn một chút cũng không chịu ăn.
Nhưng có một lần, bị anh dụ dỗ ăn một miếng, phát hiện nó đắng nhưng lại có chút ngọt, anh nói là bởi vì ngâm đường cùng dấm chua, nói món ăn
này tựa như cuộc sống, trong đó có tư vị của đắng cay, lại làm cho người ta cảm thấy có chút ngọt ngào. Dần dần, tôi cảm thấy giống như bị
nghiện, cũng thích hương vị đắng của khổ qua, đương nhiên, chính là
thích anh làm cho ăn mà thôi. Tôi muốn nhờ anh hướng dẫn cách làm, anh cười cười nhưng như thế nào cũng không chịu, anh nói đây là bí kip gia
truyền trong nhà, giữ lại tức để dùng làm đòn sát thủ, ông nội của anh
nói chính là bởi vì món ăn này mới cùng bà nội sống tới răng long đầu
bạc. Anh nói thật sự rất giống, lúc ấy tôi không nhịn được cười, nói về sau đi thủ đô tìm ông của anh học, anh lại nói cho tôi biết, ông
cũng sẽ không dạy cho tôi.
Tôi chỉ biết bà nội anh còn khỏe mạnh, lại chưa từng gặp qua, cũng
chưa từng hỏi thăm anh, có đôi khi tôi cảm thấy Nghê Lạc Trần có điểm
thần bí, có khi lại có điểm giống đứa trẻ mang theo một chút bướng bỉnh.
Còn một tuần là đến ngày mười lăm tháng giêng, triển lãm cá nhân của Nghê Lạc Trần cơ bản đã gần hoàn tất, anh nói kế tiếp không có chuyện
gì thì không cần anh quan tâm, muốn tôi chuẩn bị sẵn sàng sẽ dẫn theo tôi đi ra ngoài một chút. Làm một quân nhân, dĩ nhiên xuất ngoại nhất
định là có chút hạn chế, cho nên tôi nghĩ chỉ có thể lựa chọn một số
địa điểm du lịch ở trong nước.
Nói thật, tôi rất ít đi ra ngoài, trừ bỏ giai đoạn vừa mới nhập ngũ
cùng thụ huấn, tôi cơ bản đều quanh quẩn trong thành phố, cho nên đi
nơi nào đối với tôi mà nói đều mới mẻ. Chỉ là tôi từng có giấc mộng
được chạy trên bờ cát trắng, hưởng gió thổi ở biển Hải Nam, cảm nhận một chút rừng nhiệt đới mơ mộng, tò mò về cảnh giữa chân trời và góc biển
rốt cuộc là như thế nào…….
Cho nên, HảiNamlà điểm đến đầu tiên tôi chọn.
Người nếu chờ mong, dường như trời cũng trở nên xanh thẳm và rộng lớn hơn.
Hôm nay, tới gần chập tối, tôi đơn giản thu dọn một chút đồ, liền
tính đi đến phòng làm việc của anh, nói cho anh biết quyết định của tôi. Đương nhiên cũng thuận tiện chờ anh tan sở, cùng nhau ở bên ngoài ăn
bữa cơm rau dưa. Mấy ngày nay, anh công tác thực sự vất vả, không muốn
để anh về nhà nấu cơm, như vậy sẽ quá mệt nhọc.
Trên đường tôi mua một ít hoa quả, có thơm Từ Dĩnh thích ăn, cũng có
anh đào mà anh thích ăn, tôi đối với đồ ăn không kén chọn, cho nên cũng không lo cho mình.
Đi vào phòng làm việc của anh, hôm nay không nhìn thấy Từ Dĩnh, tôi
liền tự mình đi lên phòng vẽ tranh của anh ở lầu hai. Nhẹ đẩy cửa phòng, không muốn quấy rầy anh, nhưng khi tôi đẩy ra, hình ảnh bên trong lại
thực sự làm tôi sợ ngây người.
Nếu tôi không nhìn lầm, đó là một người phụ nữ để nửa thân trần, cô
ta đối mặt với Nghê Lạc Trần, cùng anh có một khoảng cách, mà tôi chỉ
thấy được cái lưng duyên dáng của cô ấy. Trong lòng đột nhiên hoảng hốt, tôi không cách nào hình dung mình cảm thấy bối rối cùng sỉ nhục như
thế nào, đúng vậy tôi thực sự có cảm giác bị sỉ nhục. Tôi chỉ nhớ rõ
Nghê Lạc Trần thản nhiên ngước mắt lên, nhìn thấy tôi, anh dường như sửng sốt một chút, tôi liền chạy ra ngoài…..
Ở hành lang, tôi đụng vào Từ Dĩnh vừa mới đi tới, trên tay cô ấy còn có hai ly cà phê….