Ăn xong cơm chiều tôi đi vào
phòng đọc sách của Giang Triều, nhìn trên bàn bày đầy tư liệu ôn tập.
Anh nói cho tôi biết đang chuẩn bị ghi
danh học nghiên cứu sinh ở học viện chính trị Nam Kinh, anh nói có cảm tình quá
sâu với quân đội nên không muốn chuyển nghề, nhưng hiện tại lại không thể tham
gia huấn luyện cho nên chuẩn bị đổi sang làm công tác giáo dục tư tưởng . Đây mới
là anh Giang Triều của tôi không vì bất cứ nguyên nhân gì mà trở nên suy sụp và
cam chịu được……
Sau đó chúng tôi trò chuyện một hồi, anh liền vội đuổi tôi về
.
Trên đường đến nhà ga, Giang Triều vẫn như trước im lặng đi
với tôi tới đó, điểm bất đồng là trước kia anh đi phía trước nhưng hiện tại tôi
lại cố ý đi sau anh nửa bước. Trên đường đi tôi vừa đá một viên sỏi vừa nhớ tới
chuyện cũ, có lẽ thật không giống với sự trầm mặc từng có của chúng tôi, trong
giờ phút đó có thể cảm giác được trái tim của chúng tôi dính cùng một chổ ,
nhưng giờ phút này anh là anh còn tôi chỉ có thể là tôi. Tôi đột nhiên phát hiện
vận mệnh con người như hòn sỏi dưới chân tôi, lơ đãng bị ông trời trêu cợt làm
chuyển đổi vị trí, ông trời dùng nhiều sức lực cho nên chúng tôi cùng vị trí
ban đầu có khoảng cách rất xa, có lẽ là
do vận mệnh…..
“Nhạc Tuyết,hiện tại anh chỉ có thể đưa em đến nơi này .”
Nhìn thấy nhà ga không còn xa, tôi gật đầu với Giang Triều,
nhắc nhở anh trên đường trở về đi chậm một chút.
Xe rời đi trong nháy mắt, tôi vẫy tay với anh tựa như ở cùng
anh, giống nhau từ biệt ngày hôm qua rồi
sau cuối tuần tôi sẽ lại đến. Xem ra đối mặt với sự hao mòn của thời
gian, tình yêu có khi thật sự thực bất lực……
Trên đường trở về, tôi nhận được tin nhắn của Giang Triều:
Còn về công tác em không nên để xuất hiện
sai lầm gì, nếu không anh sẽ đối xử bình đẳng. Còn nữa chờ Giáng Trần không bận
rộn hãy cùng cậu ta đến, anh sẽ nấu cơm cho hai người.
Tôi đột nhiên nở nụ cười, mở cửa kính xe ra, gió xuân hợp lòng người rất mát mẻ cũng có thể làm một
ít đau xót trong lòng dần dần bình ổn lại, nhưng vẫn chưa giảm bớt chỉ là không
còn dâng lên mãnh liệt như bão tố nữa.
Trở lại nhà sau hai tháng, đã là đêm khuya . Toi nghĩ trừ bỏ
bận rộn có lẽ còn có một nguyên nhân làm tôi không muốn trở về chính là trong
nhà rất tịch mịch .
Tôi có cảm giác khát nước liền đi vào nhà bếp tìm nước.
Nhà bếp sáng đèn vẫn ấm áp như hôm qua vậy, sạch sẽ im lặng cùng đợi chủ nhân trở về. Tôi
đi qua đi mở cửa tủ lạnh, không biết Nghê Lạc Trần để đầy đồ ăn bên trong, có lẽ
khi hôm anh rời đi . Anh biết tôi không biết làm gì nên mua rất nhiều thức ăn
mà bình thường anh vẫn cho rằng thực phẩm rác rưởi, thức ăn nhanh, đồ đông lạnh
, sữa linh tinh gì đó.
Đột nhiên cảm giác
mũi ê ẩm , tôi khép cửa tủ lạnh lại, thậm chí quên uống nước rồi trở về
phòng ngủ trên lầu.
Tắm rửa xong, tôi mới phát hiện di động có vài cuộc gọi nhỡ,
đều là mẹ tôi gọi tới. Tôi xem lại thời gian, vội vàng gọi điện thoại lại,
trong lòng không ngừng bồn chồn, cha mẹ sẽ không biết biết chuyện của tôi và
Nghê LạcTrần chứ.
Điện thoại được thông, lập tức truyền đến âm thân vội vàng của mẹ tôi “Nhạc tuyết, con ở
nhà sao? Giáng Trần có về nhà không?”
“Gần đây anh ấy rất bận nên đều ở lại công ty thiết kế.” Tôi bịa ra lý do lung tung.
“Cậu ta rốt cuộc bận gì? Hôm nay báo chí đăng tin tức loạn
lên, rốt cuộc có phải sự thật không?”
“Báo chí? Viết gì vậy?”
“Nhạc Tuyết, con và Lạc Trần có xảy ra chuyện gì không, chuyện
lớn như vậy con cũng không biết sao? Hôm nay tất cả các đầu đề báo chí đều đưa
tin, minh tinh điện ảnh nổi tiếng Tiếu Địch là tình nhân thần bí của Nghê Lạc
Trần…… rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
“……”
“Nhạc Tuyết ơi, mẹ hối hận lúc trước không phản đối , cho
dù nhà họ Nghê có tiền, dáng vẻ của Nghê
LạcTrần tốt như vậy cũng không thích hợp với gia đình quân nhân chúng ta. Hạnh
phúc lớn nhất của người phụ nữ chính là cùng chồng mình bình thản sống vui vẻ
hòa thuận, lúc trước tại sao mẹ lại không kiên trì phản đối chứ……”
Mẹ tôi từ tức giận lúc ban đầu chậm rãi bắt đầu tự trách,
tuy rằng tôi không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi nghĩ nhất định
là cho tới khi dư luận xôn xao mẹ tôi mới
tìm tôi để xác nhận .
“Mẹ, hôn nhân là do
chính con lựa chọn , việc này không phải tại mẹ, nói sao thì lúc nào
không tồn tại hôn nhân như vậy, trước đây đàn ông không có chuyện bên ngoài
sao? Đàn ông xấu sẽ không phong lưu sao? Mẹ, mẹ đừng tin báo chí bịa đặt, có
vài ngôi sao thích lợi dụng chuyện xấu để tuyên truyền cho mình, nếu Nghê Lạc
Trần thật sự khôngkiềm chế chỉ sợ đã sớm có chuyện như vậy truyền ra , còn chờ
đến hôm nay sao? Mẹ hãy đem suy nghĩ để bụng đi, con đã lớn như vậy có thể xử lý tốt chuyện của mình, mẹ đừng
quan tâm, có chuyện gì con sẽ nói với mẹ……”
Nghe được lời tôi nói như vậy, mẹ tôi dường như trở nên bình
tĩnh hơn một ít, khuyên tôi không nên cãi nhau với Nghê Lạc Trần , có việc gì
thì hãy chậm rãi thương lượng để giải quyết. Vì muốn cho mẹ tôi yên tâm, chuyện
gì tôi cũng đều đáp ứng, hơn nữa một lần nữa cam đoan chờ tôi cùng Nghê Lạc Trần
hết bận nhất định về nhà ăn cơm một bữa, mẹ tôi mới thở dài ngắt điện thoại,
trước khi ngắt còn không ngừng nói tôi đã trưởng thành hơn rồi……
Nghe tiếng của mẹ tôi, lòng có bao nhiêu đau xót đều trở nên
bình ổn , thật ra người sống ở này trên đời vẫn quan tâm cho người nhà càng nhiều.
Tôi ổn định hơi thở, tựa vào trên giường, chậm rãi mở kênh
truyền hình, trên màn hình đột nhiên xuất hiện một cô gái xinh đẹp tựa như
tiên, tôi rốt cuộc không thể bình ổn được .
“Cô Tiếu Địch đã lập thành tích hơn một triệu vé, nghe nói kế
tiếp cô sắp sửa tham gia vào tập đoàn nhà họ Nghê, sau này cùng Nghê thị có hạng
mục hợp tác lâu dài phải không?”
“Thực xin lỗi chuyện này tôi còn không rõ ràng lắm, tất cả đều
từ công ty thương lượng, theo tôi được biết, lần này Nghê Lạc Trần đầu tư vào
điện ảnh chính là xuất phát từ hứng thú cá nhân trong một lần chơi phiếu mà
thôi, chắc hẳn là không tồn tại hợp tác lâu dài.” Giọng của tiên nữ thật tuyệt vời và êm tai.
“Như vậy có thể lý giải thành Nghê thị vẫn còn đang do dự
trong quan hệ hợp tác sao? Xin hỏi cô cùng chủ tịch Nghê thị xảy ra chuyện tình
cảm có phải thật không, cùng lần hợp tác này có liên quan với nhau?”
“Đó là suy luận của cô, tôi chưa hề nói gì.” Tiên nữ vô tội
nháy ánh mắt, cười cười “Nói sao thì cô đều nói chuyện tình cảm, còn hỏi tôi có
phải sự thật không? Tôi cũng không muốn bị người ta gọi là nhân tình.”
“Nghe nói trước kia cô từng nói qua đã thầm mến một nhà thiết
kế nhỏ hơn mình 5 tuổi, tuổi cùng danh tiếng của cậu Nghê vừa lúc ăn khớp, có
thể là anh ta không vậy?”
“……”
Khi Tiếu Địch nhìn như vô tội cùng biểu tình xấu hổ biểu lộ
ra thì không thể nghi ngờ, một vị quản lý vội vàng đi ra từ chối khéo “Thực xin
lỗi, xin bạn bè giới truyền thông không nên hỏi riêng tư không liên quan tới chủ
đề đang nói tới”. Kế tiếp họ còn nói gì nữa nhưng tôi không hề nghe lọt tai ,
không hề nghĩ ngợi liền gọi cho Nghê Lạc Trần, lúc này mới nhớ anh đã thay đổi số điện thoại di động.
Tôi ngơ ngác sửng sờ nơi đó, không tin Nghê Lạc Trần có thể ở
chung với ngôi sao kia, tôi không có cách nào ngồi yên trong nhà nên vội vàng cầm chút tiền lẻ từ
trong ngăn kéo, vội vàng chạy xuống lầu.
-
Xe lướt qua ngã tư đường nhộn nhịp, tôi không biết mình nên
đi làm sao, cho tới bây giờ không nghĩ tới sẽ có một ngày không thể liên lạc được
với anh.
“Cô gái, cô rốt cuộc muốn đi đâu?”
Người tài xế không ngừng dùng ánh mắt liếc tôi, như đang
nhìn một quái nhân , tôi mất tự nhiên đưa mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa vặn
nhìn thấy một cửa hàng bán báo, tôi vội vàng bảo xe dừng lại, thanh toán tiền
xong đi xuống xe, trong nháy mắt người
tài xế giống như chạy trối chết chạy xe nhanh ra khỏi nơi này……
Tôi không để ý chuyện ấy chỉ một lòng đi về hướng đó.
“Bác ơi, xin hỏi có tuần san giải trí không?”
Người bán báo ngẩng đầu nhìn tôi, giống như hoảng sợ “Cô
gái, nhà cô ở gần đây sao?”
“Cứ cho là như vậy đi, tôi muốn mua tuần san.”
“Mua mau rồi về nhà đi, mặc quần áo như thế đi ra ngoài
không an toàn.”
Tôi cúi đầu vừa nhìn thấy mới biết được mình mặc áo ngủ đi
ra ngoài, tôi ngẩng đầu nhìn vào gương, phát hiện mình tóc tai bù xù giống như
là nhân vật trong phim kinh dị của Nhật Bản. Tôi vội vàng để ý phía dưới cười
cười “Thật gượng ngùng, bác à, có phải làm bác sợ không ?” May mắn áo ngủ của
tôi có hình thức kín đáo, nếu không tôi càng xấu hổ vô cùng .
“Không có gì, lá gan
của bác cũng không nhỏ như vậy, chỉ là đã trễ thế này con gái nên chú ý an
toàn.”
“Vâng ạ.” Tôi tiếp nhận giải trí tuần san từ tay bác gái, mặt
trên thật bắt mắt với vài cái chữ to nhảy vào mắt, Nghê Lạc Trần cùng người vợ
quân nhân mỗi người một ngả, xuất hiện tình nhân thần bí Tiếu Địch sau lưng.
Tôi vội vàng lật vài tờ, bên trong vô cùng văn vẻ, đại khái
nói bởi vì người vợ quân nhân ở trường kỳ bên ngoài, Nghê Lạc Trần không chịu nổi
tịch mịch, cùng ngôi sao Tiếu Địch hôn nhau giữa đêm khuya ở quán bar, phóng viên còn theo một đường đến khách sạn,
chụp được sáng sớm ngày hôm sau, Nghê Lạc Trần còn ngái ngủ từ khách sạn đi ra.
Không thể không nói, phóng viên hành văn cụ thể, sinh động như thật miêu tả ra
một bộ dáng yêu đương vụng trộm……
Tay của tôi không nhịn được trở nên run run, cứ việc ôm ảnh chụp cảm thấy mông
lung mờ mịt, nhưng dáng vẻ đẹp trai và gợi cảm của Nghê Lạc Trần vẫn có thể thấy được rõ ràng.
Tôi kìm lòng không được rơi lệ ……
“Cô gái, thần tượng của cô là nam hay là nữ vậy? Hãy suy
nghĩ thực tế một chút, thế giới giải trí là nơi phức tạp vô cùng, đừng nhìn họ
đẹp đẽ hào nhoáng nhưng thật ra rất loạn, nhà ai có con gái tốt nguyện ý gả bọn
họ chứ. Đàn ông lớn lên đep trai có gì tốt, suốt ngày thay đổi thất thường, có
vợ là quân nhân tốt như vậy cũng không muốn. Người phụ nữ này nhiều năm như vậy
cũng không kết hôn, cùng cô ta truyền ra chuyện xấu đều là đàn ông trẻ tuổi hơn
cô ta……”
Bác gái cằn nhằn liên miên, giọng vẫn vang lên bên tai, có lẽ
do bác ấy bán tạp chí giải trí nhiều năm , đối với tin tức lộn xộn này đã nhìn
quen. Chỉ là có ai gặp qua người tuổi giống rồi mà vẫn còn mơ mộng chứ, tuy rằng
bác ta hiểu lầm cũng tốt nhưng tôi một
chút cũng cười không được. Tôi vừa muốn trả tiền, lại thấy một tạp chí khác
trên mặt bìa có tiêu đề rất kêu:‘Sự kiện
sao chép’ , tác phẩm dự thi của Nghê Lạc Trần được sao chép ở đâu.
Tôi xem lại tiêu đề không dưới mười lần, giờ phút này,chuyện anh đang lăng nhăng bên ngoài đã không còn
quan trọng , tôi chỉ biết với tài hoa và
nhân phẩm Nghê Lạc Trần tuyệt đối không thể làm ra chuyện sao chép kia, nhưng
anh vì vậy mà bị tước đoạt tư cách tham gia đại cuộc thi. Thế giới này từ khi
nào thì bắt đầu trở nên lộn xộn, và thứ chúng ta thấy đã không còn chân thật ?
“Bác gái, cho cháu gọi một cuộc điện thoại.”
Tôi cầm lấy điện thoại gọi đến nơi làm việc của Nghê Lạc Trần,
chuyển được trong nháy mắt, tôi lập tức gọi tên anh, không nghĩ đến âm thanh
truyền đến là của Từ Dĩnh…..
“Nhạc Tuyết, tôi là Từ Dĩnh, thân thể của chủ tịch Nghê
không thoải mái, vừa uống thuốc liền đi ngủ rồi, có chuyện gì quan trọng không,
muốn tôi đánh thức anh ấy dậy không?”
“Anh ấy bị bệnh sao? Có nghiêm trọng không? Đã đi khám bác
sĩ chưa?” Tôi hỏi cô ấy một hơi, trong lòng cảm thấy đau nói không nên lời .
“Cô cũng biết anh ta rất kiên cường, anh ấy không muốn khám
bác sĩ ai khuyên cũng không được, bất quá không cần lo lắng, thân thể anh ấy
cũng không có gì đáng ngại. Đúng rồi, không phải cô nghe được tin đồn này nọ chứ ?
Không cần tin, đó chỉ là thủ đoạn để gây nổi tiếng của các ngôi sao thôi, đối với
tin tức như vậy, chủ tịch Nghê đều cười trừ, chưa bao giờ đáp lại. Chỉ cần
không phải anh ấy chính miệng thừa nhận , cô không nên tin.”
“Từ Dĩnh, tôi muốn biết gần đây Lạc Trần rốt cuộc đã xảy ra
chuyện gì.”
“Chuyện này……” Từ Dĩnh trầm mặc một lát, hỏi “Cô đang ở đâu?
Tôi sẽ đi tìm cô.”
-
Buông điện thoại xuống, tôi vẫn đứng ven đường ngẩn người.
Tôi không biết hiện tại mình ở trong lòng Nghê Lạc Trần giống như cái gì, tôi
còn có quyền lợi cùng nghĩa vụ để quan tâm anh không. Nhưng khi nhìn thấy tin đồn
này, nghĩ đến hiện tại anh đang bị áp lực,
đã xa cách hai tháng, nước mắt liền không chịu sự khống chế rơi xuống.
Sau đó Từ Dĩnh lái xe đưa tôi đưa về nhà, dọc theo đường đi
chúng tôi trò chuyện rất nhiều, tôi mới biết được từ khi rời đi tinh thần của
Nghê Lạc Trần sa sút vô cùng, làm việc cũng luôn không yên lòng, không biết làm
sao khi đem bản thảo gửi đi dự thi nhưng lại thất lạc, sau đó tìm thấy được bản
thảo, anh ấy cũng không để ý, cho đến khi có một ngày trên thị trường xuất hiện
các thiết kế của anh ấy, vì vậy hội đồng dự thi nói anh ấy sao chép tác phẩm
nên hủy bỏ tư cách dự thi . Trước mắt sự kiện này còn đang được điều tra, nhưng
anh ấy cứ như vậy bị mất đi lần cơ hội quan trọng , công ty thiết kế và danh dự
cá nhân cũng bị ảnh hưởng……
Thật ra cuộc sống chính là như vậy, người có vị trí càng
cao, như vậy người đó phải gánh vác và phiêu lưu càng lớn. Một người bình thường
cho dù kém cỏi nhất cũng còn có thể ăn cơm, nhưng rất nhiều người giàu có sẽ bởi
vì mỗi lần sai lầm mà trả giá. Đối với Nghê Lạc Trần mà nói, tài hoa cùng danh
dự mới là tài phú thật sự của anh, nhưng chỉ trong một đêm liền bị mất đi…..
-
Suốt một đêm, tôi vẫn tự trách cùng lo lắng thật sâu, không
thể ngủ được. Không biết anh như thế nào, lẽ ra đêm qua muốn đi nhìn anh một
chút, nhưng Từ Dĩnh nói mấy ngày nay anh không nghỉ ngơi tốt , thật vất vả mới
ngủ say, sợ đi sẽ làm anh tỉnh dậy tôi
đành phải từ bỏ. Chỉ là khi anh bị bệnh thì tựa như một đứa nhỏ, phải dỗ
dành mới bằng lòng uống thuốc, ngủ, không biết lúc này canh giữ bên người anh sẽ là ai, anh sẽ ỷ lại để người
kia ôm ấp sao? Đối mặt áp lực lớn như vậy cùng dư luận xã hội, thì ai sẽ cùng
anh vượt qua đoạn gian nan này?
Thật vất vả trải qua một đêm, tôi rời giường thu thập đơn giản
một chút để chuẩn bị đi gặp Nghê Lạc Trần, buổi chiều quay lại quân doanh. Ngay
tại lúc tôi bước ra cửa liền nhận được một cú điện thoại ngoài ý muốn.
“Nhạc Tuyết phải không? Tôi là Tiếu Địch, có rảnh không, tôi
muốn gặp mặt cô một chút.”