Tuyệt Luyến - Chức Vân

Chương 14: Chương 14




Khẩn trương đến phát run. Nhìn căn nhà đã hơn một năm chưa trở về, Hướng Hiểu Đông thoáng lùi bước.

“Anh muốn về nhà?” Ngày hôm qua, lúc nghe điện thoại, Hướng Hiểu Thu đã kinh hỉ nói: “Ngày mai sao?”

“Ân.” Cậu nhiền lần nắm chặt tay, không nghĩ tới chỉ là nói ra quyết định này lại làm bản thân khẩn trương cùng bất an đến vậy: “Cái kia, ba mẹ bên kia…”

“Em sẽ nói trước với họ.” Hiểu Thu giống như thấu hiểu tâm trạng của cậu nói: “Em cũng sẽ ở nhà chờ anh về a!”

“…Cám ơn.” Hướng hiểu Đông chậm rãi đáp.

Biết được Hiểu Thu đã dọn đường cho mình, Hướng Hiểu Đông liền cảm thấy tốt hơn một chút, bầu không khí trong nhà chắc cũng sẽ không đến mức cứng ngắc. Nhưng hiện tại, thời điểm đã đứng ở cửa nhà, trong lòng Hướng Hiểu Đông lại ẩn ẩn chờ mong bên cạnh sẽ có một người, tiếp thêm cho cậu dũng khí cùng sức mạnh để bước qua cánh cửa kia.

Cậu thật vô cùng hy vọng, ái nhân bây giờ đang ở bên cạnh ah!

Nhưng sự thật là không thể, dùng tình huống hiện tại, nếu để người nhà cậu trực tiếp gặp Hà Húc Đông, không biết lại sẽ xảy ra chuyện gì, bọn họ có lẽ sẽ tranh chấp… có lẽ sẽ nói ra những lời tổn thương lẫn nhau, người kia cũng sẽ không tươi cười mà gặp mặt.

Hít một hơi thật sâu rồi lấy ra chìa khóa đã lâu không sử dụng, Hướng Hiểu Đông gom hết dũng khí mở cửa.

“Anh hai!”

Đại môn vừa mở, đầu tiên Hướng Hiểu Đông nhìn thấy chính là em gái từ sofa nhẩy dựng lên, vội vội vàng vàng chạy ra nghênh đón.

“Hiểu Thu.” Hướng Hiểu Đông không khỏi nhẹ nhàng thở hắt ra, lập tức nổi lên một vòng sủng nịnh cười: “Như thế nào tính tình vẫn là hấp tấp như vậy a?”

“Người ta cao hứng mà!” Hướng Hiểu Thu làm nũng kéo kéo tay cậu, ghé tai anh trai nhỏ giọng hỏi: “Người kia không về với anh sao?”

“… Anh không có nói cho anh ấy biết.” Sau khi hơi giật mình, Hướng Hiểu Đông liền trả lời.

Hướng Hiểu Thu ‘uh’ một tiếng. Được rồi, như vậy cũng tốt, tránh khỏi khuôn mặt khó chịu của ba lại làm anh hai buồn lòng.

“Hiểu Đông.!”

Nghe thấy âm thanh có phần kích động, Hướng Hiểu Đông ngẩng đầu nhìn về hướng phòng khách, lặng người nhìn mẹ Hướng đã lâu không gặp.

“Mẹ…” Hướng Hiểu Đông khẽ gọi, vẫn không khỏi có chút chần chờ.

Hiểu Thu thấy thế lập tức lấy tay khẽ đẩy anh trai. Lúc này cậu mới thở sâu rồi bước vào phòng khách, lập tức bị mẹ Hướng lôi kéo ngồi xuống sofa.

“Con dạo này sống có tốt không? Có tốt không?” Mẹ Hướng như muốn xác định lại sự hiện diện của con trai, hoặc như muốn biết cậu mập hay ốm liền dùng tay vuốt dọc sống lưng cùng vai Hướng hiểu Đông, tay kia càng kích động nắm chặt tay cậu, sợ như thoáng cái đứa con yêu quý lại đi mất.

Nhìn thấy mẹ không nhịn được kích động mà hai mắt đẫm lệ lưng tròng lôi kéo mình ngồi xuống, trong lòng Hướng Hiểu Đông càng tràn ngập áy náy.

“con rất tốt.” Đè xuống một nội tâm tràn đầy day dứt, Hướng Hiểu Đông mỉm cười nói, hy vọng có thể làm cho mẹ an tâm, cũng hy vọng thể truyền đạt hạnh phúc mình đang có tới bà.

Từ khi thừa nhận tương luyến đến nay, mỗi ngày cảm giác hạnh phúc lại càng thêm sâu sắc. Người trước sau lạnh lùng khách sáo như Hà Húc Đông lại chỉ có ở trước mặt cậu mới bày ra một mặt nhu hòa, tuy bộ dáng vẫn lạnh lùng ít nói như trước, nhưng lời nói và hành động dịu dàng của người nam nhân này đều vì cậu mà ra.

“Vậy là tốt rồi… vậy là tốt rồi…” Mẹ Hướng không biết phải nói gì, chỉ có thể không ngừng lặp đi những lời này.

“…Ba đang ở đâu?” Hít sâu một hơi, Hướng Hiểu Đông rốt cục cũng mở miệng hỏi thăm. Từ lúc vào cửa đã không thấy bóng dáng ba Hướng, cậu muốn vừa muốn vừa sợ gặp lại ông.

Ba không có ở đây? Hoặc là… ông không muốn gặp cậu?

“Thư phòng a.” Hướng Hiểu Thu mong chóng trả lời.

“vậy ba… có nói cái gì sao?”

Hướng Hiểu Thu lắc đầu.

“Không có gì.” Chần chừ một chút lại nói: “Anh không cần quá lo lắng. Khó lắm anh mới về nhà, chắc ba cũng không biết làm thế nào mới đúng.”

Giống như muốn đáp lại hoặc phản bác những lời này, cửa thư phòng chợt mở ra.

“Ba…” Hướng Hiểu Đông theo phản xạ bật dậy nhìn người đang đứng ở cửa thư phòng.

“Con theo ta vào đây.” Ba Hướng vẻ mặt bình tĩnh, lạnh giọng nói xong liền quay vào trong phòng. Hướng Hiểu Đông vẫn còn kinh ngạc đứng nguyên tại chỗ, trong lòng nổi lên từng trận bất an.

“Hiểu Đông?”

“Anh hai?”

Nghe thấy mẹ cùng em gái có chút lo lắng gọi, Hướng Hiểu Đông nhanh chóng hoàn hồn, mỉm cười với hai người.

“Không có sao.” Cậu khẽ cười che dấu cảm giác bất an cùng khiếp sợ đang dâng lên cuồn cuộn trong lòng: “Để con một mình nói chuyện với ba.”

Hướng Hiểu Đông nói xong liền đi tới trước cửa thư phòng, lại lần nữa quay đầu cười trấn an với mẹ Hướng đang lo lắng, vừa quay lưng liền lặng lẽ thở dài, mở cửa đi vào trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.