Tuyệt Phẩm Tiên Y

Chương 116: Chương 116: Bóng dáng như thần linh​




Không thể tưởng được đường đường là anh Mao mà lại là người nhát gan như vậy.

Trong bóng tối, một giọng nói tràn ngập khinh thường và châm biếm truyền đến:

- Nếu tao muốn giết mày thì mày đã sớm biến thành thi thể rồi.

Trong lúc nhất thời A Mao không biết giọng nói kia là của ai, chỉ cảm thấy có chút quen tai, hình như đã nghe qua ở đâu đó. Nhưng nghe thấy ở đâu, A Mao lại nghĩ không ra.

- Không được nhúc nhích, nếu không tao sẽ nổ súng!

Tay cầm súng của A Mao toát mồ hôi, nuốt một ngụm nước miếng, hô to lên với cái bóng đen trong bóng tối kia.

- Này, mày muốn vậy sao?

Bóng đen hình như không có bận tâm đến uy hiếp của A Mao, cười khẽ.

A Mao giận tím mặt, từ lúc mình đứng lên ở Long bang, ai thấy mình cũng phải cung kính, nào dám có nửa điểm sơ suất? Người trước mặt này lại vô lễ như vậy, đúng là muốn chết!

- Mẹ nó, mày ...

Còn chưa có kịp mắng, cổ A Mao bỗng lạnh ngắt, bên trên là một bàn tay lạnh như băng.

Bóng người làm sao lại ở trước mặt mình, A Mao căn bản là không thể lý giải. Lúc này mắt A Mao đã thích ứng được với bóng tối, bóng đen trước mặt hắn cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Nhưng mới vừa rồi, bóng đen lại đột nhiên biến mất, rồi lại kỳ lạ xuất hiện trước mặt mình.

Đây chưa phải là điều khiến A Mao sợ hãi nhất, trong bóng đêm chỉ cần tốc độ đủ nhanh, đạt tới hiệu quả này cũng là bình thường. Điều khiến A Mao thấy sợ thực sự chính là, hắn bước đi không nghe thấy tiếng động.

Mà bàn tay to kia vẫn túm lấy cổ của mình.

- ...

Hơi thở của A Mao bắt đầu có chút khó khăn, không nói được câu nào, tính mạng của mình đang ở trong lòng bàn tay của tên kia.

Cũng may người nọ hình như cũng không muốn lấy mạng mình, lúc A Mao căng thẳng đến cực điểm, bàn tay to kia lần thứ hai vô thanh vô tức biến mất.

Cùng lúc đó, một giọng nói mạnh mẽ vang lên:

- Mở đèn lên!

A Mao sớm đã muốn làm như vậy, trong bóng đêm hắn có cảm giác nhỏ bé ở trong tay đối phương, rất không thoải mái. Nghe vậy lập tức vọt tới bên tường mở đèn lên, một bóng người xuất hiện trong tầm mắt của hắn.

- Là mày!

Một tiếng kêu sợ hãi từ trong miệng A Mao thoát ra. A Mao giống như là bị sét đánh trúng, cả người chấn động, liên tiếp lùi về phía sau đến khi đụng vào tường không thể lùi nữa.

Trên mặt hắn không che giấu được sự hoảng sợ.

- Mày, mày chưa chết sao?

Giọng nói của A Mao có chút cà lăm, khó tin nhìn bóng người trước mặt, nói gì cũng không dám tin tưởng vào hai mắt của mình.

- Hừ, chỉ dựa vào mày và Long Thiên Tôn mà cũng đòi giết được tao sao?

Trương Đại Thiểu hừ lạnh một tiếng, cũng lười ngẩng đầu nhìn A Mao, lời nói lại phát ra ngạo khí từ nội tâm.

- Mày, mày muốn thế nào?

A Mao khẽ cắn môi, hỏi nhưng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Trương Đại Thiểu.

- Yên tâm, tao sẽ không giết mày.

Đầu tiên Trương Đại Thiểu giúp A Mao bình tĩnh lại, tránh cho việc hắn đến đứng cũng không vững, A Mao nghe xong thì thở ra một hơi nhẹ nhõm. Người này nếu muốn giết mình thì cái mạng mình cũng đã mất rồi.

Hiện tại, A Mao đối với Trương Đại Thiểu có thể nói là hoàn toàn sợ hãi, lúc trước nhiều thủ đoạn như vậy cũng không đối phó được với Trương Đại Thiểu, thậm chí cuối cùng còn cho mật thất nổ tung, vậy mà vẫn không làm gì được người này.

Trong mắt A Mao, Trương Đại Thiểu thật không phải là con người.

- Mày, có muốn làm lão đại Long bang không?

Trương Đại Thiểu lại nói ra một câu, lại làm cho A Mao hoàn toàn rung động, ngơ ngác nhìn Trương Đại Thiểu không nói nên lời.

Ở sâu trong nội tâm A Mao, cực kỳ khát vọng quyền lực, lão đại Long bang, đương nhiên là ước mơ tha thiết của hắn.

Nhưng mà A Mao lại biết rõ Long Thiên Tôn rất đáng sợ, tuy Long Thiên Tôn tuổi tác đã cao, nhưng A Mao trước mặt lão già ấy vẫn rất kiêng kị. Cho nên cho tới nay, ở Long bang mọi người đều nói A Mao đều là một đứa con hiếu thuận.

Nhưng chỉ có mình A Mao hiểu được, hắn ước gì lão già ấy mau chết, như vậy Long bang sẽ là của mình.

Ý niệm này trong đầu, A Mao chưa bao giờ để lộ nửa phần, chưa bao giờ dám để cho kẻ nào biết, nếu không Long Thiên Tôn sẽ xử lý mình. Cái ý tưởng kia nghĩ lại cũng rất nguy hiểm, nhưng hiện tại, ý tưởng này lại bị người khác nói ra, ngoài rung động, A Mao còn sợ hãi nhiều hơn.

- Mày nói bậy bạ gì đó?

Vẻ mặt A Mao bắt đầu trở nên bối rối, mặc dù bên ngoài là trấn tĩnh nhưng cũng không thể nào duy trì lâu.

Trương Đại Thiểu cười nhạo một tiếng, lắc lắc đầu, ánh mắt tùy ý đảo qua trên người A Mao, thân hình A Mao lập tức run run, giống như dưới ánh mắt đó mọi bí mật đều bị nhìn thấu.

- Mày muốn giết chết Long Thiên Tôn chỉ sợ cũng không phải là ngày một ngày hai. Nhưng mày che dấu rất sâu, chắc chắn trừ tao ra, không có một người nào có thể nhận ra.

Trương Đại Thiểu cũng có chút tán thưởng đối với A Mao.

- Mặc dù là Long Thiên Tôn thì cũng chỉ là hoài nghi mà thôi!

- Mày nói cái gì?

A Mao hoảng sợ hỏi, hắn tự hỏi hắn chưa từng tiết lộ bí mật lớn này với bất kỳ ai, vậy mà cũng khiến cho Long Thiên Tôn hoài nghi?

A Mao rất rõ ràng thái độ làm người của Long Thiên Tôn, chỉ cần có hoài nghi, hắn sẽ không chút do dự xử lý mình.

Trong lòng A Mao nhịn không được run lên, hắn không muốn tin lời Trương Đại Thiểu, nhưng lại không dám không tin, dù sao người trước mắt cũng quá thần thông quảng đại.

- Không tin sao?

Trương Đại Thiểu liếc ánh mắt trêu tức nhìn A Mao một cái, trong ánh mắt còn có một chút thương hại.

- Mày nghe nói qua Ám tổ chưa?

- Ám tổ?

- Ám tổ, tổng cộng có tám người, là con bài chưa lật của Long bang, trực tiếp nghe lệnh của Long Thiên Tôn, cũng chỉ nghe lệnh của Long Thiên Tôn, chuyên môn vì Long Thiên Tôn xử lý việc khó giải quyết, Tứ đại kim cương kia, là bốn người yếu nhất của Ám tổ. Tao nói như vậy mày hiểu chưa?

- Cái này, không thể có điều đó!

A Mao kêu lên sợ hãi, trên lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhưng bên trong nội tâm lại có chút tin lời Trương Đại Thiểu nói. Lão cáo già Long Thiên Tôn này, mọi việc rất có thể đều có.

- Tao phải ở trong đại thọ năm mươi của Long Thiên Tôn để diệt trừ hắn.

Trương Đại Thiểu cuối cùng nói ra một câu, hoàn toàn làm cho A Mao phát điên, trái tim của hắn thiếu chút nữa không chịu nổi, ngây ngốc nhìn Trương Đại Thiểu, người này điên rồi sao?

Ngay một khắc kia, Trương Đại Thiểu bỗng nhiên duỗi tay ra với mình, vẻ kinh hãi hiện lên trong mắt A Mao, hắn bỗng nhiên phát hiện, thân thể mình giống như bị một bàn tay to vô hình nắm lấy, không thể nhúc nhích!

Trương Đại Thiểu chậm rãi nâng tay về phía hắn, thân thể của hắn bị treo giữa không trung!

Trong đầu A Mao nổ ầm một cái, cả người mềm nhũn đái cả ra quần, run sợ nghĩ: Người này, chẳng lẽ là thần tiên? Nếu không phải thần tiên, thì sao có thể khống chế mình?

Buông lỏng tay, thân hình nặng nề của A Mao rơi trên mặt đất.

Khi A Mao ngẩng đầu lên, trong phòng ngoài cô gái khỏa thân ở trên giường ra thì chỉ có mình, làm sao có người thứ ba?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.