- Trương Thiên, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?
Hàn Mộng Di có vẻ rất tò mò, lấy tay tới gần
mép của sổ bên chỗ ngồi của anh Thành, trên vách xe lửa có mấy vết đạn, không sợ
hãi, ngược lại còn có chút hưng phấn.
- Có phải là có người nổ súng không?
- Mộng Di, anh thấy lá gan của em càng ngày
càng lớn rồi.
Trương Đại Thiểu nhìn Hàn Mộng Di không biết
nói gì, người bình thường thấy có người nổ súng, sẽ bị dọa mất hết can đảm,
nhưng cô gái này thì ngược lại rất phấn chấn.
- Có anh ở đây, có cái gì phải sợ!
Hàn Mộng Di làm vẻ mặt đương nhiên.
- Bọn họ là tới giết anh Hổ sao?
Trương Đại Thiểu gật gật đầu, xem ra anh Hổ
đang trên đường chạy trốn cái chết, nếu không thì trên người cũng sẽ không bẩn
như vậy.
- Anh Hổ kia sẽ không có nguy hiểm gì chứ?
Hàn Mộng Di lại hỏi, cô vốn rất ghét sự bẩn thỉu
trên người Thành Hổ, nhưng lúc anh Mãnh kia tới Thành Hổ đứng về phía Trương Đại
Thiểu nên thái độ của Hàn Mộng Di đối với Thành Hổ đã có chút chuyển biến.
- Sẽ không có việc gì đâu.
Trương Đại Thiểu vỗ vỗ bả vai Hàn Mộng Di.
- Anh nói rồi, anh Hổ không phải người thường,
nếu sát thủ làm bị thương anh ấy thì mới phiền toái, nhưng giờ không quan trọng
nữa.
Giống như lời Trương Đại Thiểu nói, qua chừng
hai phút, anh Hổ lại nhảy cửa sổ đi vào. Nhưng lúc này, ánh mắt của hắn cùng
người trung niên nhìn Trương Đại Thiểu đã có chút biến hóa.
- Giải quyết rồi?
Trương Đại Thiểu hỏi.
Thành Hổ cười nói:
- Giải quyết rồi, nhưng hành tung của chúng
tôi đã bị lộ, trạm tới chúng tôi sẽ xuống tàu, nên đến tạm biệt với cậu.
- Anh có cần giúp đỡ không? Ở thành phố Tĩnh Hải
tôi có thể cam đoan nhóm người của anh sẽ được an toàn mà đi.
Trương Đại Thiểu không nói nhiều lời vô nghĩa,
trực tiếp nói.
Những lời này của hắn cực kỳ cuồng vọng, nếu
là người bình thường nói Thành Hổ khẳng định sẽ cười nhạt, nhưng những lời này
do Trương Đại Thiểu nói Thành Hổ lại tin không chút nghi ngời.
Tuy quen biết chưa lâu nhưng Trương Đại Thiểu
đã để lại cho Thành Hổ một ấn tượng không thể xóa nhòa.
- Xin nhận ý tốt của cậu, chúng tôi có thể lo
liệu được.
Thành Hổ từ chối ý tốt của Trương Đại Thiểu, tạm
biệt Trương Đại Thiểu rồi rời đi.
Sau khi Thành Hổ rời khỏi, xe lửa không xảy ra
chuyện gì nữa, một đường sóng êm gió lặng đi thẳng đến Yến Kinh.
Xuống xe lửa, đứng bên trong đám người rộn
ràng nhốn nháo, nhìn thấy trên đường xe cộ người đi đường tới lui như con thoi,
Trương Đại Thiểu cảm giác được cảm xúc mênh mông, một năm trước, chính mình hốt
hoảng rời đi, hiện tại chính mình lại bước trên vùng đất quen thuộc này.
- Yến Kinh, ta đã trở về!
Trương Đại Thiểu nói ở trong lòng.
- Mộng Di, anh còn có một số việc muốn làm, em
về nhà trước chờ anh, làm xong mọi việc anh sẽ đến nhà cầu hôn em.
Trương Đại Thiểu suy nghĩ một lát, xoay người
lại mềm mỏng nói với Hàn Mộng Di.
Hàn Mộng Di đối với ân oán của Trương Đại Thiểu
với Lý gia có thể nói là biết rất rõ, việc muốn làm trong lời của Trương Đại
Thiểu, cô cũng biết là chuyện gì.
Tuy rằng còn luyến tiếc Trương Đại Thiểu nhưng
Hàn Mộng Di lại ngoan ngoãn gật đầu:
- Em chờ anh!
- Yên tâm, anh sẽ không để cho em đợi lâu đâu!
Trương Đại Thiểu dùng sức cầm tay của Hàn Mộng
Di.
- Trương Thiên, cùng nhau ăn bữa cơm đi, cơm
nước xong em lại quay về Hàn gia.
Hàn Mộng Di rúc vào trong lồng ngực Trương Đại
Thiểu, cảm nhận được sự ấm áp trong ngực Trương Đại Thiểu, mở miệng đề nghị.
Đối với yêu cầu này, Trương Đại Thiểu tất
nhiên không từ chối, lôi Hàn Mộng Di đi về phía trước, vừa lúc cũng tới giờ ăn
cơm rồi.
Một đường vừa đi vừa nói chuyện, Hàn Mộng Di
cùng Trương Đại Thiểu đã dừng chân ở khách sạn tên là Đệ Nhất.
- Chọn chỗ này đi.
Trương Đại Thiểu cùng Hàn Mộng Di cùng đi vào
phía trong.
Lúc này một chiếc Rolls-Royce từ phía sau lao
tới, tất nhiên cũng đến khách sạn Đệ Nhất ăn cơm, xe nhắm thẳng vào chỗ cửa bãi
đỗ xe Đệ Nhất.
Nhưng chủ nhân Rolls-Royce không biết là ngủ gật
hay thói quen kiêu ngạo ương ngạnh, đi vào cửa khách sạn cũng không biết giảm tốc
độ, lúc quẹo xém nữa thì đụng vào người Hàn Mộng Di.
- Cẩn thận!
Trương Đại Thiểu nhanh tay lẹ mắt, một tay ôm
Hàn Mộng Di kéo sang một bên, Rolls-Royce đi sượt qua người Hàn Mộng Di, suýt nữa
Hàn Mộng Di đã bị đụng.
- Không sao chứ?
Trương Đại Thiểu thân thiết hỏi.
- Không sao.
Hàn Mộng Di lắc lắc đầu, bất mãn nhìn chiếc
Rolls-Royce phía trước kia, hừ nói:
- Người này có biết lái xe không vậy, thật là.
- Kít!
Rolls-Royce ở phía trước dừng lại, một đầu ở
trên đường một đầu leo lên cây, may mắn phanh kịp thân xe Rolls-Royce chỉ bị mấy
vết xước, cũng không có tổn hại gì lớn.
- Tiểu Tuyền, sao lại thế này?
Một giọng nói không hài lòng từ trong xe loáng
thoáng truyền ra. Giọng nói này tất nhiên là Hàn Mộng Di không nghe thấy, nhưng
Trương Đại Thiểu lại nghe rõ ràng.
- Giọng nói này nghe quen tai quá nha.
Trương Đại Thiểu trong lòng vừa động, thần thức
đảo qua, quả nhiên phát hiện bên trong xe là một người quen, đúng là người theo
Lý Sát chạy tới Tĩnh Hải bị mình đánh, Lưu Thiểu.
Lưu Thiểu ngồi trên ghế phụ, giống như cụ lớn,
bên người hắn là một người thanh niên mày rậm mắt to, toàn thân lộ ra một hơi thở
đáng khinh, vẻ mặt nịnh nọt.
Trên tay còn đeo đôi găng màu đen, giả bộ đến
không thể giả bộ hơn.
- Lưu Thiểu, anh chờ một chút để em ra ngoài
xem.
Tiểu Tuyền lấy lòng Lưu Thiểu, mở cửa xe ra rồi
đi xuống.
- Mẹ nó, hai người bọn mày không biết nhường
đường à?
Vừa thấy Rolls-Royce vậy mà đụng vào cây, Tiểu
Tuyền giận tím mặt, chỉ vào hai người Trương Đại Thiểu tức giận mắng, nhìn thấy
Hàn Mộng Di bên người Trương Đại Thiểu không khỏi lộ ra một trận hoảng sợ.
Ở Yến Kinh còn có loại mỹ nữ cấp bậc này sao!
Trương Đại Thiểu cũng không có để ý tới Tiểu
Tuyền, hắn lười phản ứng với loại người này. Nhưng Hàn Mộng Di thực sự tức giận
không nhẹ, cái miệng nhỏ nhắn lập tức cong lên:
- Anh mắng ai, chính mình chạy nhanh như vậy
còn trách người khác.
Lôi kéo tay Trương Đại Thiểu, hừ nói:
- Trương Thiên, chúng ta đi.
- Đứng lại!
Hai người Trương Đại Thiểu đã không so đo, người
ta còn không buông tha, Tiểu Tuyền hô to một tiếng ngăn ở trước mặt hai người
Trương Đại Thiểu:
- Làm hỏng xe của lão tử, bọn mày nghĩ có thể
đi như vậy sao?
Hàn Mộng Di cả giận:
- Vậy anh muốn thế nào?
- Đương nhiên là phải giúp tao sửa xe!
Tiểu Tuyền vẻ mặt đương nhiên, đúng lý hợp
tình kêu to lên:
- Nếu không vì bọn mày, xe tao sao lại có thể
bị đụng hư? Ít nói nhảm đi, nhanh đưa tiền ra đây!
- Bệnh thần kinh, xe là do anh tự mình đụng
hư, đâu có quan hệ gì tới chúng tôi.
Hàn Mộng Di không kiên nhẫn nói, cô xem như đã
nhìn ra người trước mắt là một tên vô lại:
- Đừng có chắn đường, chúng tôi còn muốn ăn
cơm!
- Con nhóc lắm mồm này.
Tiểu Tuyền lần thứ hai chặn đường hai người,
có chút hung ác nói:
- Hôm nay tao nói cho bọn mày biết, nếu không
bồi thường, bọn mày không thể đi, cẩn thận tao gọi người đánh gãy chân bọn mày!
- Mộng Di, lại đây!
Trương Đại Thiểu kéo Hàn Mộng Di lại, nhìn lướt
qua Tiểu Tuyền:
- Anh thực sự muốn chúng tôi bồi thường?
- Nói cái rắm gì!
Tiểu Tuyền nghĩ Trương Đại Thiểu sợ, có vẻ
càng thêm đắc ý, càng thêm kiêu ngạo.
- Nhanh lên, bằng không lão tử gọi người thu
thập chúng mày.
- Tốt lắm.
Trương Đại Thiểu gật gật đầu, cũng không để ý
Tiểu Tuyền, bước đến trước mặt chiếc Rolls-Royce, choang choang choang, mấy quyền
hạ xuống đập nát vụn cửa kính xe Rolls-Royce.