Tô Dũng không để ý đến gã nhà giàu đó, lấy điện thoại quân dụng ra, bấm số:
- Này, Phó Cục trưởng Lý đó hả? Tôi là Tiểu Dũng, như thế này, tôi phát
hiện ra vài kẻ tình nghi ở đường Giải Phóng, gần khu vui chơi Du Nhạc
Tràng, tất cả đều mang theo khí giới gây sát thương bên người, tôi nghi
ngờ bọn họ có liên quan đến vụ cướp ở Tam Nguyên Hồ trước đây, anh mau
phái người đến đây đi.
- Bịch!
Nghe cuộc điện thoại vừa rồi của Tô Dũng thì gã nhà giàu liền ngã xụi lơ xuống mặt đất, giống như người mất hồn. Hắn biết lần này vậy là hết
rồi.
Vụ cướp đặc biệt Tam Nguyên Hồ là đại án khiến cả tỉnh khiếp sợ, đến bây giờ vẫn chưa phá được án, Tô Dũng giờ lại quy kết như vậy, nếu không có người phía sau chống lưng thì có khả năng gã nhà giàu ấy sẽ phải sống
nửa đời còn lại trong nhà tù rồi.
- Mấy người ở lại đây giám sát bọn họ, sau đó giao cho Phó Cục trưởng Lý rồi về quân khu trước.
Tô Dũng ra lệnh với mấy binh sĩ của mình, còn hắn đưa Tô Tâm Lam và Liễu Thanh Thanh đi vào trong xe Jeep, đuổi theo hướng mà gã nhà giàu mới
chỉ.
Trên xe, Tô Dũng vừa lái xe vừa hứng thú quay lại nhìn Tô Tâm Lam:
- Tâm Lam, đám người vừa rồi đều là xã hội đen, với kinh nghiệm của anh
thì bọn họ đã đánh nhau rất kịch liệt. Thế nhưng em cũng thấy đấy, lúc
chúng ta chạy đến thì cả đám 7, 8 người họ mặt mũi đều bầm dập, bị đánh
cho thê thảm. Em cũng xác định là bạn của em đã đánh nhau cùng bọn họ
đúng không? Bằng ánh mắt phán đoán của anh thì đánh được bọn họ như vậy
chắc chắn là một người có nhiều kinh nghiệm.
Nếu như không phải Tô Tâm Lam từng chính mắt nhìn thấy thân thủ của
Trương Đại Thiểu thì cô cũng sẽ chắc chắn là hắn không thể mạnh mẽ như
vậy được. Đối với việc Tô Dũng thắc mắc thì cô cũng có thể hiểu được.
Cô nói với Tô Dũng:
- Anh trai, không phải là em đã nói với anh rồi sao, thân thủ của bạn em rất cừ, đối phó với mấy người này hoàn toàn không thành vấn đề, hắn là
một cao thủ.
Tô Dũng cảm thấy hiếu kì, cô em gái này tâm khí luôn cao ngạo, không dễ
gì phục người khác, từ nhỏ đến lớn Tô Dũng rất ít khi thấy em gái khen
ai, không ngờ bây giờ cô lại tôn sùng người bạn kia đến như vậy. Nghe Tô Tâm Lam nói về người bạn kia thì hắn cũng bắt đầu thấy hứng thú.
- Tâm Lam, người bạn kia làm nghề gì?
Tô Dũng hỏi, có thế đánh đấm như vậy thì có lẽ nào là người trong quân
đội không? Hoặc là một lính đánh thuê, hoặc là một người trong một công
ty bảo vệ nào đó, v..v..
Nghe vậy, theo bản năng Tô Tâm Lam nhìn sang Liễu Thanh Thanh, sắc mặt có chút kì lạ:
- Anh trai, nghe Thanh Thanh nói thì hắn là một thanh niên vừa tốt
nghiệp đại học, hiện giờ đang làm bảo vệ ở trường Đại học Yên Hoa.
Chắc chắn là với câu trả lời này Tô Tâm Lam cũng không dám tin tưởng 100%.
Gì? Bảo vệ của trường đại học?
- Két!
Tô Dũng bị chấn động, chân run run, đạp thắng xe gấp khiến hai cô gái đều giật mình.
Tô Dũng quay đầu lại nhìn chằm chằm Liễu Thanh Thanh, nói:
- Hắn đúng là làm bảo vệ ở trường em sao? Lợi hại như vậy thật sao?
Liễu Thanh Thanh liên tục gật đầu:
- Anh Dũng, mấy ngày trước hắn đã xin thôi việc, lúc trước đúng là hắn làm bảo vệ cho trường Đại học Yên Hoa.
Tô Dũng nhếch miệng cười:
- Theo như các em nói thì đúng là anh không thể chờ đợi hơn được nữa,
anh muốn gặp xem thử cao thủ này đến tột cùng là thần thánh phương nào?
Nói xong Tô Dũng nổ máy xe, tiếp tục chạy về phía trước.
Đây là đường một chiều, nếu lúc nãy không thấy Trương Đại Thiểu thì chắc chắn là hắn đang ở phía trước.
Đi khoảng chừng 5 phút thì Tô Tâm Lam nhìn qua cửa kính xe thấy Trương
Đại Thiểu đang đứng ở ven đường, hình như là đợi taxi. Tô Tâm Lam vui
mừng, vội vàng kêu lên:
- Anh, dừng xe, chính là hắn.
Tô Dũng vội dùng xe, hai người Tô Tâm Lam vội chạy ra.
- Trương Thiên, anh không sao chứ?
Hai cô gái cùng chạy đến trước mặt Trương Đại Thiểu, điều thú vị là cả
hai cô đều lên tiếng cùng lúc với nhau, Trương Đại Thiểu ngây người ra,
có chút thích thú nhìn hai người đẹp, cái này còn tốt hơn là có tập
luyện à, rất đồng thanh.
- Tôi không sao.
Trương Đại Thiểu nhìn hai cô gái, cười nói.
Hai cô gái cũng không nghĩ đến việc người còn lại cũng sẽ lên tiếng cùng lúc với mình nên có chút ngượng ngùng, trong lúc nhất thời bầu không
khí có chút ngượng ngùng.
May mắn thay có Tô Dũng đứng phía sau đi tới, hắn nhìn Trương Đại Thiểu, suy nghĩ trong lòng đều thể hiện lên trên mặt: Đây chính là người đã
đánh ngã mấy tên cướp kia sao? Tại sao lại còn trẻ như vậy?
Đến khi nhìn thấy quần áo trên người Trương Đại Thiểu vừa bẩn vừa nhàu,
rõ ràng có dấu vết của đánh nhau thì hắn mới tin là Trương Đại Thiểu vừa mới tham gia vào cuộc đánh nhau lúc nãy.
Tô Dũng lên tiếng trước:
- Chàng trai, tuổi còn quá trẻ, không cúi đầu trước cái ác, có can đảm
khiêu chiến với cái ác, giữ gìn trật tự xã hội, một tấm gương tốt. Xã
hội rất xem trọng những người trẻ tuổi mà can đảm như thế này.
Trương Đại Thiểu nhìn lên, cừ thật, ở đâu ra một người to lớn như ông
thần giữ cửa thế này? Tuy nhiên giờ phút này người to con đó lại mỉm
cười với mình lại vừa khen nữa, Trương Đại Thiểu đối với người này có
chút thiện cảm.
- Quá khen, xin hỏi anh là...
Trương Đại Thiểu cũng lịch sự trả lời Tô Dũng.
Tô Tâm Lam liền chen vào giới thiệu:
- Trương Thiên, đây là Tô Dũng, anh trai tôi, anh, đây chính là cao thủ mà em đã nói với anh, Trương Thiên.
- Hóa ra là anh trai của Tâm Lam, xin chào, xin chào.
- Xin chào.
Hai người nhiệt tình bắt tay.
Nhưng hai người bắt tay mà không chịu buông, nắm tay đến mười giây. Sắc
mặt của Tô Dũng càng thêm đặc sắc, cắn răng trừng mắt, cùng lúc đó ở mấy khớp xương vang lên tiếng răng rắc, cái bắt tay này quả là kinh hoàng.
Tô Tâm Lam nhìn cảnh này thì liên tục lắc đầu bất đắc dĩ, người anh trai này cũng giống mình rất cao ngạo, lại là cao thủ số một của quân khu,
thấy mình khen Trương Đại Thiểu thì nhất định sẽ ra tay dò xét thử.
Lúc này ngay cả Liễu Thanh Thanh cũng đã nhận ra hai người đang nắm tay
rất chặt, tuy nhiên ai mạnh ai yếu thì chỉ liếc mắt là biết được kết
quả.
Qua 30 giây thì trên trán Tô Dũng đổ đầy mồ hôi, cuối cùng cũng buông
tay ra, trợn mắt ngạc nhiên, người thanh niên này lại có sức mạnh lớn
như vậy, không hề yếu hơn hắn chút nào.
Nếu như Tô Dũng biết Trương Đại Thiểu sợ làm gãy tay hắn, chỉ dùng đến
ba phần công lực thì không biết Tô Dũng có khóc thành tiếng hay không
nữa.
Tiếp tục vỗ vỗ vai Trương Đại Thiểu, thật lòng khâm phục, cười ha ha:
- Tiểu Trương, tôi lớn hơn cậu vài tuổi nên gọi cậu là Tiểu Trương được
không? Tâm Lam nói đúng, cậu quả nhiên là cao thủ. Tôi làm vậy là do
ngứa nghề, không kiềm chế được, cậu sẽ không để bụng chứ?
Trương Đại Thiểu thấy thái độ của Tô Dũng rất thẳng thắn và chính trực, rất hợp với ý mình nên cũng cười:
- Anh Dũng sao lại nói vậy, có anh Dũng để mắt tới là vinh hạnh của em
rồi. Tâm Lam có được anh trai như anh đúng là khiến người khác ghen tỵ
mà.
Hai người này trong phút chốc đã châm chọc nhau không ít, chỉ sau vài
phút đã trở nên thân thiết như bằng hữu lâu năm, còn hai cô gái thì đứng nhìn nhau, mối quan hệ của đàn ông thì phụ nữ như họ đúng là không thể
hiểu được.