Tuyệt Phẩm Tiên Y

Chương 96: Chương 96: Đó là cách để mày tắt thở!​




- Được, Tiểu Trương, tôi rất thích sự thẳng thắn này của cậu.

Tô Dũng cũng không tiếp tục vòng vo với Trương Đại Thiểu:

- Lần này tôi đến mục đích chính là tìm cậu, cha tôi muốn gặp cậu.

- Cha anh? Gặp em?

Trương Đại Thiểu hoàn toàn kinh ngạc, Tô Dũng tuổi còn trẻ đã là một Đại tá, tất nhiên là có quan hệ tới phẩm chất của hắn, nhưng cha hắn là một Thiếu tướng quân khu thì có quan hệ rất lớn.

Đường đường là một Thiếu tướng quân khu thế nhưng muốn gặp một thằng nhóc tên còn không biết, mà lại phái con trai của ông ấy tới mời, Trương Đại Thiểu có chút không hiểu.

- Anh Dũng, chú Tô hôm nay sao lại muốn gặp em?

Trương Đại Thiểu nghi hoặc nhìn Tô Dũng.

- Không phải là anh muốn gạt em, muốn giết em chứ?

- Nhóc con, nói bậy bạ gì đó!

Tô Dũng trợn mắt nhìn Trương Đại Thiểu một cái, cười mắng:

- Có bao nhiêu người quỳ đến liệt chân còn không được gặp cha tôi, cậu đây còn không vui! Cậu yên tâm, khẳng định không phải chuyện gì xấu.

Trương Đại Thiểu suy nghĩ một chút rồi đồng ý với Tô Dũng.

Nếu là trước kia, Trương Đại Thiểu sẽ không muốn có quan hệ gì với quân đội, trong đó rất phức tạp. Nhưng trải qua chuyện lần trước của Lý Tinh, suy nghĩ của Trương Đại Thiểu đã có chút thay đổi.

Ở Thần Châu, mặc kệ mày mạnh cỡ nào, không có thế lực chống đỡ thì cũng bị đào thải.

Nhất là hiện tại Trương Đại Thiểu đã lộ diện trước mặt Lý Sát, sắp gặp phải áp lực to lớn từ Lý gia Yến Kinh, nếu mình chỉ có một người thì có vẻ yếu thật.

Lời mời này của Tô Dũng nói không chừng chính là một cơ hội.

Bữa tiệc chấm dứt, Trương Đại Thiểu cùng Tô Dũng trao đổi với nhau một tiếng, trực tiếp đi xuống lầu, ngăn lại một chiếc xe taxi, nói:

- Đi đến khách sạn Hiên Dật.

Lúc Trước Trương Đại Thiểu vỗ vai Lý Sát một cái, trên thực tế là để lại thần thức trên người Lý Sát. Huyết bồ đề kia Trương Đại Thiểu nhất định phải có, làm sao có thể để Lý Sát mang đi như vậy?

Lý Sát lấy nó đi, Trương Đại Thiểu sẽ mang nó trở về.

---

- Đáng giận! Lão tử hôm nay rất tức giận!

Trong phòng 306 khách sạn Hiên Dật, Lý Sát cởi quần áo ra, hung hăng ngồi lên ghế sô pha, rót một ly rượu vang, ngửa đầu uống cạn.

Nghĩ đến Trương Đại Thiểu tát mình một cái, Lý Sát tức giận đến cả người phát run, hận không thể chém Trương Đại Thiểu ra thành tám mảnh, nhưng vậy mới có thể giải được mối hận trong lòng.

- Lý Thiểu, đừng nóng giận, thằng nhóc kia chúng ta từ từ dạy dỗ hắn.

Lưu Thiểu ở một bên cười ha hả an ủi nói:

- Năm đó anh có thể đuổi hắn ra khỏi Yến Kinh, làm cho hắn giống như một con chó, hiện tại cũng có thể làm vậy.

- Đúng, thằng nhóc kia không phải chỉ có đánh, tao phải giết chết hắn, phải phân biệt rõ ràng.

Lý Sát hừ mạnh một tiếng, mày nhíu lại thành một đường, đáp:

- Nhưng tao không hiểu, thằng con hoang kia tại sao lại trở nên lợi hại như vậy?

Vừa nói đến đây, Lưu Thiểu cũng nhớ đến lúc Trương Đại Thiểu trong phòng đánh hai vệ sĩ của Lý Sát, theo bản năng rùng mình một cái, nghĩ lại mà thấy sợ.

Liên tục gật đầu đáp:

- Đúng vậy Lý Thiểu, người kia không chút đặc điểm nào của Trương Thiên trước kia nữa, không phải chúng ta nhận sai người chứ!

Lời này nói ra ngay cả Lưu Thiểu cũng giật mình, hắn nói như vậy chẳng qua là lừa mình dối người, cho mình một lý do thôi.

Dừng một chút, Lưu Thiểu lại nói:

- Lý Thiểu, Trương Thiên bản lĩnh lớn như vậy, anh xem, có cần vận dụng lực lượng gia tộc không? Chỉ bằng vệ sĩ gia tộc phái đi theo anh hình như cũng không đối phó được hắn.

- Chuyện này tuyệt đối không thể để người trong nhà biết!

Lý Sát từ chối chắc như đinh đóng cột, trong mắt lóe lên hận ý nồng đậm.

- Một khi người trong nhà biết, như vậy chú Bảy sẽ biết, ông ta sẽ không trơ mắt nhìn đứa con bảo bối của mình gặp chuyện không may. Đến lúc đó lại phiền toái. Chuyện này phải giữ bí mật, tao sẽ tự tay xử lý Trương Thiên.

Trên người Lý Sát lộ ra sát khí làm cho Lưu Thiểu sợ hãi, Lưu Thiểu biết Lý Sát đã động sát tâm với Trương Đại Thiểu.

Trong lòng có chút ít vui sướng, để Lý Sát xử lý Trương Đại Thiểu như vậy là tốt nhất, ai bảo thằng nhóc kia lại la lối với mình, đáng chết.

- Nhưng!

Lưu Thiểu một tay miết cằm, hết lòng lo lắng vì Lý Sát:

- Thằng nhóc kia bản lĩnh lớn như vậy, sợ là sẽ không dễ dàng.

- Tao sẽ nghĩ cách.

Lý Sát cắn răng, mặt xanh mét, đập mạnh lên bàn một cái.

- Không tự tay giết được hắn thì tao nuốt không trôi cục tức này.

- Đó là cách để giúp mày tắt thở.

Một giọng nói lạnh như băng bất ngờ vang lên, Lý Sát cùng Lưu Thiểu đều kinh hãi.

Rầm!

Lại là một tiếng vang lớn, cửa bị đá văng, Trương Đại Thiểu ngạo nghễ xuất hiện trước mắt hai người, Lý Sát ngẩng đầu vừa thấy nhịn không được run run, ly rượu trong tay rơi trên mặt đất vỡ nát.

Lưu Thiểu cũng hóa đá, trợn mắt há mồm, biến thành một người gỗ.

Trước khi Trương Đại Thiểu đến, Lý Sát trong lòng thề sẽ đem Trương Đại Thiểu bằm thây vạn đoạn. Nhưng khi đối mặt trực tiếp với Trương Đại Thiểu, Lý Sát mới phát hiện ở sâu trong nội tâm hắn sợ hãi với người trẻ tuổi này.

- Mày rất muốn biết làm sao để giết được tao?

Trương Đại Thiểu nhìn thấy ánh mắt của Lý Sát, sắc mặt không chút thay đổi hỏi:

- Đừng nhìn nữa, người bên ngoài đã bị tao đánh bất tỉnh hết rồi.

- Mày, mày muốn làm gì?

Lý Sát hơi thở dồn dập, nói chuyện có chút luống cuống, nghĩ đến bản lĩnh giống quỷ thần kia của Trương Đại Thiểu, Lý Sát thật sự rất sợ Trương Đại Thiểu làm gì với mình.

- Tao muốn làm gì à?

Trương Đại Thiểu cười lạnh một tiếng, một tiếng bốp vang lên, một cái tát dừng ở trên mặt Lý Sát.

- Tao muốn làm thế này với mày!

Thân mình lảo đảo một cái, Lý Sát cả người cả trên sô pha.

Lưu Thiểu ở một bên câm như hến, một câu cũng không dám nói, theo bản năng cách xa Trương Đại Thiểu một chút, sợ sát tinh này sẽ tìm tới mình.

- Mày, mày dám đánh tao?

Lý Sát từ sô pha đứng dậy, ôm mặt rống to lên.

- Tao đánh mày đấy!

Trương Đại Thiểu chậm rãi đi tới trước mặt Lý Sát, sắc mặt lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén:

- Bắt đầu từ lúc tám tuổi, cha mày đã gài bẫy hãm hại tao, mỗi ngày mày đều mang tao tới các quán bar, cũng là do cha mày sai bảo, tao nổi tiếng ở Yến Kinh là một phế vật, cha con chúng mày quả thật không thể không nhắc đến. Tao muốn đánh mày đã không phải một ngày hai ngày, nếu mày cách tao thật xa tao cũng mặc kệ mày. Nhưng mày lại dám tranh giành đồ vật với tao, chủ động trêu chọc tao, vậy đừng trách tao không khách khí. Hôm nay nếu không đem mày đánh cho cha mẹ mày cũng không nhận ra được thì tao không phải họ Trương!

- Mày, mày làm sao lại biết?

Lý Sát nghe vậy thân mình chấn động, hoảng sợ nhìn Trương Đại Thiểu, cái này là bí mật của hắn và cha, không có người thứ ba biết.

Vì muốn lấy được phần tài sản của Trương Đại Thiểu, vì muốn thuận lợi trở thành người thừa kế, đối phó với Trương Thiên nên Lý Sát cùng với cha Lý Sát mưu tính từ lâu, vốn nghĩ rằng không ai biết, ai ngờ chính miệng Trương Đại Thiểu lại nói ra.

Lý Sát bắt đầu có chút run rẩy.

- Tao biết khá nhiều việc đấy.

Trương Đại Thiểu càng nói càng lớn, thấy Lý Sát giãy dụa đứng lên, bả vai Trương Đại Thiểu khẽ động, đánh một cái bốp làm Lý Sát ngã xuống đất.

- Mày gài bẫy tao với Hàn Mộng Di, vu oan cho tao cưỡng hiếp Hàn Mộng Di, đuổi tao khỏi Lý gia, mối hận này hôm nay tao cũng phải tính toán rõ ràng với mày.

Bốp!

Vừa nói xong, Trương Đại Thiểu lại hành động, lại cho Lý Sát một cái tát vang dội.

- Trương Thiên!

Lý Sát bị Trương Đại Thiểu tát ba cái, trên mặt toàn máu, hai mắt trợn to, nhìn có chút dữ tợn.

- Mày nói đúng, cha tao hãm hại mày, mày tiêu sài hoang phí cũng là do tao chỉ đường. Làm nhục Hàn Mộng Di là do tao một tay sắp xếp! Tao chính là muốn hủy hoại mày, tao muốn giết chết mày! Mày ngoại trừ đánh tao cho hả giận, mày có thể làm gì được tao nào? Ha ha ha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.